Cát Quẻ

Chương 260: Gộp chung hai chương



Ngọc Hành kinh ngạc vì Quý Vân Lưu kinh ngạc, cũng dừng tay, xem nàng: "Là có chỗ nào không ổn?"

Trong mắt Quý Vân Lưu mang cười, vẻ mặt như hoa đào: "Thất gia, không bằng chúng ta ở núi Tử Hà tìm bảo một lần đi, đi nhìn một cái rốt cuộc là vật gì làm chàng khởi tử hồi sinh."

Đồng tử Ngọc Hành bỗng nhiên co rụt lại: "Nàng là nói, ta quay về một đời không phải do Thiên Đạo?"

"Chuyện này, ta cũng không rõ ràng lắm." Quý Lục nghiêng đầu, duỗi tay nhấc màn xe lên, trầm ngâm: "Nhưng có thể khiến Thất gia sống lại một đời, chắc chắn có linh vật tương trợ. Linh vật chính là kỳ vật ngàn năm, thậm chí vạn năm của thế gian, người tu đạo được đến có thể tăng tiến đạo pháp, người bình thường được đến có thể kéo dài tuổi thọ."

Ngọc Hành bỗng nhiên có chút mờ mịt. Mấy ngày nay hắn rất bận rộn, dường như đã quên một chuyện rất quan trọng, giờ phút này bỗng nhiên nghĩ tới: Hắn trước nay hình như cũng không nói rõ với Quý Vân Lưu hắn chính là người sống lại một đời!

Khi đó ở trong cung, hắn thỉnh cầu Quý Vân Lưu vẽ phù bình an cho mẫu hậu hắn, khi đó Quý Vân Lưu dường như liền biết được mẫu hậu hắn đời trước bất hạnh... Mà khi đó biểu tình của nàng không chút nào kinh ngạc, bộ dáng dường như đã sớm biết được...

Chính mình mỗi một lần cùng nàng kể chuyện kiếp trước của bản thân, đều thản nhiên không giấu giếm, tín nhiệm người trước mắt như vậy...

"Làm sao vậy?" Quý Vân Lưu đang quan sát ngoài xe, bỗng nhiên cảm giác được bị nắm tay chặt hơn, khó hiểu xoay qua, nhìn Ngọc Hành: "Thất gia, chàng nghĩ đến cái gì?"

Ngọc Hành buồn bực nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, ta thành quỷ cũng sẽ không hối hận."

Quý Vân Lưu:???

......

Đoàn người ngừng ở chân núi phía Bắc của núi Tử Hà. Quý Vân Vi được Quân Tử Niệm đỡ xuống xe ngựa, nhìn phong cảnh điền viên chỉ có cây cối và hoa dại, vẻ mặt khó hiểu: "Chúng ta ngừng ở nơi này là muốn tìm thứ gì sao?"

Quân Tử Niệm tiếp nhận dù trong tay Bồng Bồng, chuyển qua đỉnh đầu Quý Vân Vi, đuổi kịp nàng, nhìn xung quanh nói: "Nơi này là phía Bắc núi Tử Hà, tuy là đường lớn lại hiếm khi có người tới đây... Ai, Vân Vi, nàng cẩn thận dưới chân."

Ngọc Hành cầm dù, nắm tay Quý Vân Lưu, chậm rãi chuyển đầu, nghiêm túc nhìn cảnh trí bốn phía.

Tới đây chẳng qua hai tháng mà thôi, hiện giờ cảnh trí lại thành năm năm trước. Chân núi phía Bắc núi Tử Hà năm năm trước cùng năm năm sau không có bao nhiêu biến hoá, nhưng Thất hoàng tử chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Cảnh mơ hồ tựa cũ, người đã lại luân hồi.

Quý Vân Lưu thấy hắn thương cảm, dường như lại lâm vào trầm tư, một tay ôm lấy cánh tay Ngọc Hành: "Thất gia, đừng nghĩ những thứ khác, chúng ta chỉ xem sáng nay."

Ngọc Hành xoay đầu xem nàng, trong con ngươi đen nhánh kia tất cả đều là hắn. Hắn cười, buông tay ra, một tay ôm lấy nàng: "Được, chỉ xem sáng nay."

Quân Tử Niệm chưa nghe thấy đối thoại của Thất hoàng tử và lục nương tử. Chỉ thấy rõ như ban ngày, Thất hoàng tử không chút nào tị hiềm, ôm chặt lục nương tử, kinh ngạc cảm thán thật sâu, đồng thời quay đầu liếc mắt nha hoàn gã sai vặt phía sau một cái. Bọn họ, người nhìn trời đang nhìn trời, kẻ xem cỏ đang xem cỏ... Quân tam thiếu vì thế có nề nếp học theo Thất hoàng tử, duỗi tay ôm lấy tứ nương tử sắc mặt đỏ bừng.

Đoàn người từ chân núi vừa đi vừa nhìn, một đường phong cảnh một đường thưởng thức, phía sau theo một đám gã sai vặt cùng nha hoàn, xa xa nhìn lại chính là thiếu gia mang theo tiểu nương tử phơi nắng đạp thanh.

Cách đó không xa, đi tới mấy con ngựa và xe ngựa. Mặt Bắc núi Tử Hà người tới thưa thớt, âm thanh vó ngựa đạp trên đường lớn vô cùng nổi bật. Người trên xe ngựa nhìn thấy xe ngựa ngừng trên đường lớn, nhìn thấy dấu hiệu của Mục Vương phủ, dừng lại toàn bộ đội xe.

"Đại thiếu gia, đây là xe ngựa phủ Mục Vương, Mục Vương điện hạ ở bên kia." Gã sai vặt tuỳ tùng lanh lợi, rất nhanh chỉ tay về một đầu bên chân núi phía trước.

Ngồi trên xe ngựa đúng là người mấy ngày trước đây nghênh thú đại nương tử Ninh Bá phủ, đại lang Đồng phủ, Đồng Phù Sinh. Giờ phút này, hắn ở chỗ này thấy Thất hoàng tử, lập tức xuống ngựa, bước nhanh về phía bọn họ, giương giọng hô: "Mục Vương điện hạ."

Khi tiếng ngựa truyền đến, đoàn người tìm hoa tìm cỏ cũng đã dừng bước chân. Thấy Đồng đại lang lại đây, Ngọc Hành đứng ở chỗ đó không chút hoang mang chờ đợi.

Hắn vì tà pháp, ngày hôm trước đi vào giấc mộng tỉ mỉ hồi tưởng, sau khi nhớ lại chuyện ám sát hai tháng trước, liền tràn ngập hoài nghi với Đồng gia. Đồng tướng rốt cuộc là cuối cùng thấy hắn thế đơn lực mỏng lựa chọn Nhị hoàng tử, hay vẫn luôn là đảng phái Cảnh Vương?

Đồng đại lang xuống ngựa đi gọi Thất hoàng tử, nữ quyến ngồi trong xe ngựa tự nhiên cũng nghe thấy. Đồng đại nương tử ngồi trong xe ngựa phía sau nghe thấy xưng hô Mục Vương, vội vàng xốc mành xe ngựa lên, từ cửa sổ chế từ gỗ Nam nhìn ra bên ngoài. Vị trí của nàng vừa lúc có thể thấy Quý Vân Lưu đứng dưới dù Ngọc Hành cách đó không xa.

Tô tam nương tử ngồi một bên tự nhiên cũng nhìn thấy Quý Vân Lưu, lại thấy Thất hoàng tử ở bên ngoài mà vẫn hạ thân phận, tự tay bung dù thay Quý lục nương tử, nàng ta lạnh lùng cười một tiếng, biểu tình cổ quái, giọng điệu bén nhọn nói: "Thật là nhìn không ra, lục nương tử Quý phủ kia rốt cuộc chỗ nào được lòng Thất điện hạ, thế nhưng làm Mục Vương tự tay thay nàng ta bung dù. Một người vợ bị bỏ rơi bị Trương gia từ hôn mà thôi, Thất điện hạ thế nhưng còn xem như bảo bối, thật không hiểu có phải bị cứt chó dán mắt lại hay không."

Ánh mắt Đồng đại nương tử dừng trên tay Quý Vân Lưu đang được Ngọc Hành nắm lấy, trong lòng đau nhức cũng không biết nên nói cùng người nào. Mấy ngày nàng ở tại biệt viện Đồng phủ, không biết có phải do trong lòng nhớ mong hay không, hàng đêm đều sẽ đi vào giấc mộng. Trong mộng, nàng được Hoàng Hậu chỉ hôn cho Thất hoàng tử. Nàng nhớ rõ ràng, ngày chỉ hôn ấy là tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu, Thất hoàng tử cùng nàng trước mặt mọi người tiếp lấy thánh chỉ cảm tạ ân điển. Trong mộng, Thất hoàng tử nhìn nàng, trong mắt tràn đầy chỉ có nàng, chỉ nhàn nhạt mỉm cười đối với nàng...

Một sớm mộng tỉnh, trên đường về kinh, nhìn thấy lại là hình ảnh Thất hoàng tử nắm tay Quý lục nương tử đứng ở đằng trước. Đồng đại nương tử đầy miệng chua xót, chuyển mắt liếc nhìn Tô tam nương tử ngồi bên cạnh chính mình một cái. Trong con ngươi xinh đẹp kia của Tô tam nương tử tất cả đều là ghen tỵ. Hoá ra, ghen tỵ là khó coi như vậy, hoá ra, bộ mặt nữ tử đầy mắt ghen tỵ là dữ tợn dạng này. Đồng đại nương tử sờ lên mặt, rất sợ chính mình giờ phút này cũng là loại thần sắc này.

Nàng rũ mắt xuống, buông mành, từ trong xe ngựa chui ra ngoài: "Cả đại tẩu cũng xuống xe ngựa, tam nương tử, chúng ta cũng cần xuống xe ngựa hành lễ với Mục Vương điện hạ."

Đầu kia, Đồng đại lang cũng đã tới trước mặt Mục Vương. Mấy người gặp nhau, từng người thi lễ. Hai bên trò chuyện vài câu, Đồng đại lang tò mò hỏi nguyên nhân Mục Vương đến nơi này.

Ngọc Hành nắm lấy Quý Vân Lưu, thần sắc nhàn nhạt: "Trong phủ ta thiếu vài ngọn cây, trong núi Tử Hà cỏ cây tươi tốt có linh tính, ta định tìm vài cây mang về."

Thật là lấy cớ sứt sẹo, đường đường Vương gia hoàng gia tìm vài ngọn cây còn cần hoãn yến hội trong phủ tới núi Tử Hà? Đồng đại lang khoé miệng co rút, biết ý Mục Vương đây là không có tâm tư bắt chuyện với chính mình, vì thế cũng không hề dừng lại làm người ngại mắt, chắp tay cáo từ rời đi.

Ngọc Hành thấy Đồng đại lang rời đi, ánh mắt đảo qua trên người nữ quyến phủ Đồng tướng đang hành lễ với chính mình, ngừng lại vài lần trên mặt Đồng đại nương tử. Hắn hình như nhớ rõ, người này là Đồng đại nương tử Hoàng Hậu chỉ hôn cho hắn ở đời trước. Đời trước, hắn sau khi chỉ hôn gặp qua nữ tử này vài lần. Đời trước, hắn nhớ rõ Tạ Phi Ngang còn lấy việc hôn nhân với Đồng gia trêu chọc hắn, nói đệ nhất mỹ nhân kinh thành liền bị hắn cưới tới tay như vậy, làm nát bao nhiêu trái tim nhi lang tốt trong kinh.

Đệ nhất mỹ nhân kinh thành?

Thất hoàng tử chuyển mắt nhìn về phía Quý Vân Lưu bên cạnh. Quý Vân Lưu vì bạn trai nhà mình nhìn lại đây, theo thói quen cong khoé mắt hơi mỉm cười với hắn. Bên tai Ngọc Hành vô cớ đỏ hồng.

Ừm, người trong kinh thành... Mắt tất cả đều bị mù.

Cho dù có đoạn nhạc đệm nho nhỏ của Đồng gia này, bước chân đoàn người lên núi cũng không bị quấy rầy bao nhiêu.

Quân Tử Niệm nghĩ rằng câu ta định tìm vài ngọn cây cối mang về Vương phủ của Thất hoàng tử chỉ là lời vui đùa mà thôi, lại không nghĩ thật sự thấy Thất hoàng tử và lục nương tử từng ngọn cây cỏ đều nhìn qua.

Lúc này, mọi người phía sau hai người cũng không dám "Đạp thanh du ngoạn", sôi nổi nghiêm túc ở sau cùng nhau tìm hoa cỏ, tuy rằng không biết Thất hoàng tử rốt cuộc vừa ý một gốc cây nào.

Dưới ánh nắng gay gắt tìm một ngọn cỏ, một đóa hoa hoặc một gốc cây khắp núi, vô cùng khó khăn. Tìm trong chốc lát, Quý Vân Lưu thấy chính mình không hề cảm nhận được một tia tiên khí bay bay, dứt khoát từ trong túi tiền móc la bàn ra.

Linh vật ẩn giấu, hơn nữa chính là thực vật sắp thành tinh, loại đồ vật này đều sẽ tự mình bảo vệ, không phải người có cơ duyên có khả năng xem qua cũng không nhận biết, chỉ cảm thấy thực vật này so với cùng chủng loại lớn lên càng có linh khí một chút thôi. Nếu nàng không có cơ duyên, mắt thường không tìm được vật ấy, không sao, liền hao phí một chút đạo pháp, suy đoán đi tìm.

Ngọc Hành thấy vậy, buông nàng ra, cầm dù lẳng lặng đứng một bên.

Quý Vân Lưu cầm la bàn, bắt đầu chọn linh vị: "Toạ niên hướng tử, tương kiêm Bính vương..."

La bàn chính là dựa vào từ trường của người và vật để cảm thụ phương hướng. Giữa các vòng tầng trong la bàn chú ý phương hướng, vị trí, khoảng cách phối hợp đều ẩn chứa từ trường cùng quy luật dòng khí.

Quý Vân Lưu nhìn chằm chằm la bàn thong thả đi về phía trước. Thất hoàng tử thấy nàng vẫy tay, biết ý của nàng là muốn chính mình thu dù, liền nhanh chóng thu dù, ném dù cho Tịch Thiện một bên, bản thân lại theo sau Quý Vân Lưu, một tấc cũng không rời.

Quân tam thiếu lần đầu tiên nhìn lục nương tử thần thần bí bí, còn biết cầm la bàn, nghi ngờ nhìn Quý Vân Vi, không tiếng động dò hỏi.

Quý Vân Vi cũng không rõ ràng lắm vì sao muội muội chính mình lại hiểu thuật chọn phương vị này. Nhưng muội muội đã từng cùng sống chết với chính mình, dù cho Quý Vân Lưu bay lên trời chui xuống đất, Quý Vân Vi cũng chỉ có ý tưởng giúp nàng giấu giếm: "Lục muội muội từng ở thôn trang rất gần núi Tử Hà hai năm, sau đó ở trong cung gặp qua Tần vũ nhân vài lần, ước chừng là Tần vũ nhân truyền thụ cho muội ấy."

Quân Tử Niệm thấp giọng "Ồ" một tiếng, tức khắc cực kỳ kinh ngạc đối với lục nương tử.

Kim đồng hồ trong la bàn một đường đi tới vẫn luôn chấn động xoay tròn, căn bản không có ý dừng lại, ngay cả Ngọc Hành ở phía sau cũng nhìn ra dao động rất lớn. Nhìn hồi lâu, hắn không khỏi mở miệng: "Vì sao sẽ như thế?"

"Nơi này từ trường rất mạnh, có quấy nhiễu, liền sẽ như thế. Nơi này, nhất định có linh vật!" Quý Vân Lưu ngẩng đầu, bấm tay tính toán, được một quẻ "Đại an". Ừm, chuyện tốt ở phía trước, không có việc gì, tiếp tục tìm!

Quý Lục ở phía trước dẫn đường, phía sau đi theo Thất hoàng tử, Quân Tử Niệm, Quý Vân Vi cùng một loạt gã sai vặt nha hoàn. Mỗi người nhìn xa mọi nơi, bước chân đều giẫm cẩn thận, giống như ban ngày làm trộm sợ quấy nhiễu cái gì.

Quý Vân Lưu từ trong túi tiền móc đạo phù ra, kẹp giữa hai ngón, đạp đất làm pháp: "Thiên thương Địa thương, chư Thiên Đạo tổ có mặt ở khắp nơi, không chỗ không đến... Thỉnh cho đệ tử mượn tuệ nhãn!"

Ngọc Hành chỉ thấy nàng nhắm mắt thật mạnh, rồi một lần nữa mở mắt, liền nghe được Quý Lục chỉ về phía Đông Bắc nói: "Đi nơi đó nhìn một cái."

Tịch Thiện và Cửu Nương đã gặp qua thực lực đạo pháp của lục nương tử, giờ phút này vừa nghe, lập tức không trì hoãn, nhắm thẳng phía trước mà đi.

Quý Vân Lưu nhìn phương vị la bàn chỉ ra, như đồng thời nhớ tới cái gì, kéo lấy tay Ngọc Hành: "Thất gia, nơi đó nếu thật là linh vật, hẳn cùng chàng có chút sâu xa. Nếu linh vật kia là tiểu yêu tinh có thể hoá thành hình người, Thất gia chàng nhất định không thể bị sắc đẹp của nó mê hoặc!"

Nàng mang một gương mặt khiến Ngọc Hành cả ngày nghĩ như thế nào đem nàng huỷ xương nuốt vào trong bụng, nghiêm trang nói với Ngọc Hành, không cần bị sắc đẹp mê hoặc...

Ngọc Hành nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, có lẽ cảm thấy đây là trước mắt sống chết, đặc biệt thành thật, ăn ngay nói thật: "Linh vật kia nếu biến ảo thành nàng, nhào vào ta vừa hôn vừa sờ, ta nghĩ ta không ngăn cản được..."

"..."

Quý Vân Lưu im miệng không nói, giật giật miệng, muốn nói cái gì, lại nói không ra.

Thiếu niên lang, ngươi trước kia rõ ràng không phải bộ dáng này! Tỷ tỷ nói cho ngươi, ngươi không xem nội hàm, chỉ chú trọng bề ngoài của ta như vậy rất nguy hiểm!

Hết thảy lo lắng ở khi không có nguy hiểm xuất hiện đều là dư thừa. Tuy bấm đốt chính là Đại an, nhưng Quý Vân Lưu từ khi xuyên qua đến nơi này bấm quẻ tới xem, mỗi lần trước Đại an đều phải tới một lần mài giũa chết người, lần này cũng không dám sơ ý, còn bảo Quân Tử Niệm và Quý Vân Vi không bằng liền đợi tại chỗ nghỉ ngơi.

Quý Vân Vi nào chịu để Quý Vân Lưu một mình xông vào nguy hiểm, làm sao cũng không chịu. Quý Vân Vi muốn đi theo cùng, Quân Tử Niệm tự nhiên cũng sẽ không lưu lại nơi này.

Đoàn người dọn dẹp một chút, toàn bộ hướng về phía Đông Bắc mà đi. Tới một chỗ cỏ xanh sum suê, kim trên la bàn hướng về phía trước dựng thẳng lên. Đạo gia trong nghề xem ra, đây là vì có khí nhập nội, ảnh hưởng kim đồng hồ. Chỉ là không biết khí này là tiên khí, âm khí hay là quỷ khí...

Bỗng nhiên, Tịch Thiện nói với Ngọc Hành: "Thất gia, ngài nhìn, cỏ nơi này xanh hơn dưới chân núi rất nhiều, không bằng chuyển những cây cỏ này về trong phủ chúng ta?"

Mọi người chỉ nhìn chằm chằm Quý Vân Lưu đằng trước, lời Tịch Thiện vừa nói như thế, lúc này mới quay đầu nhìn lại trên mặt đất. Quả nhiên, nơi này không chỉ là cỏ, ngay cả hoa dại trên mặt đất đều có sức sống hơn nhiều so với dưới chân núi.

Quý Vân Lưu nhìn xung quanh một vòng, ngồi xổm xuống, hái một mảnh lá hoa dại, đặt dưới mũi ngửi thử, một mảnh này đều bị linh khí cảm nhiễm. Giương mắt nhìn lên, đằng trước dường như vì linh khí nồng đậm, toàn bộ sương trắng mênh mông, trong lúc nhất thời, thế nhưng không thấy rõ lắm.

Mỗi người nhìn xem không nói lời nào. Nếu không phải ban ngày ban mặt, ánh dương chiếu qua đầu, mỗi người đều cảm thấy chủ tử của họ là đang tìm quỷ... Thấy sắc mặt Quý Vân Lưu càng thêm nghiêm túc đứng dậy đi về phía trước, mọi người cũng đều nghiêm túc theo phía sau, cùng đi với nàng.

Mặt Trời soi rọi núi Tử Hà, theo hướng kim đồng hồ đi ước chừng một khắc, từng hàng hoa la dơn* màu đỏ ảnh vào trong mắt mọi người.

*Hoa la dơn (美人蕉): tên khoa học là Canna Indica L, là một loài thực vật có hoa thuộc họ Dong riềng (hay họ Chuối hoa).

(Nguồn: wikipedia)


"Oa." Quý Vân Vi hơi thở nhẹ ra tiếng, thật không thể tưởng tượng được, ở trong núi vậy mà có thể thấy hoa la dơn nở đẹp như thế.

"Là nơi này?" Ngọc Hành nhìn Quý Vân Lưu.

Kim đồng hồ la bàn không hề động, chỉ thẳng phía trước, Quý Vân Lưu lại nhìn những bông la dơn tràn ra linh khí nồng đậm kia, gật đầu nói: "Đúng là linh vật, chỉ không biết là gốc nào. Theo lý mà nói, linh vật sẽ là gốc nở rực rỡ nhất trong đó."

Không biết linh vật kia có linh thức hay không. Nếu còn không có, nhổ trở về trồng trong phòng chính mình, đúng là vật chuẩn bị nung đúc tình cảm, tu thân dưỡng tính đề cao đạo pháp.

"Đi tìm xem." Ngọc Hành phân phó thị vệ trái phải: "Các ngươi liền đi xem hoa la dơn nào nở rực rỡ nhất."

Thị vệ theo tiếng mà đi.

Quý Vân Lưu lấy một lá đạo phù ra, chuẩn bị mượn nó dò hỏi linh vật này. Nếu linh vật này không có linh thức, nàng liền chuẩn bị mang về. Nếu khai linh thức có thể tu thành tiên, vậy mượn người ta mấy năm thọ mệnh đi. Rốt cuộc linh vật phải tu đến ngàn năm mới có thể có linh thức, lại tu ngàn năm mới có thể thành tiên. Mà Thất hoàng tử cần mượn chỉ là mấy chục năm thọ mệnh mà thôi, nghĩ đến linh vật có duyên với Thất hoàng tử cũng sẽ không nhỏ mọn như vậy, không cho mượn thọ mệnh.

Đang lúc Quý Vân Lưu móc đạo phù ra, bỗng nhiên trong núi nơi bọn họ đứng liền nổi lên cuồng phong gào thét. Cuồng phong đột nhiên nổi lên, rất mãnh liệt to lớn, thổi đến nỗi đôi mắt mọi người đều không mở ra được.

"Vân Lưu!" Ngọc Hành phản ứng đầu tiên liền bắt lấy Quý Vân Lưu bên cạnh.

"Vân Vi!"

"Thất gia..."

"Cô nương!"

"Thiếu gia..."

Tức khắc, trong núi loạn thành một đoàn, mỗi người che đầu, chống gió, che cát trên mặt đất bị thổi bay tới.

"Thất gia, chàng cẩn thận một chút!" Đạo phù trong tay Quý Vân Lưu sớm bị gió thổi đi. Giờ phút này, nàng bị Ngọc Hành cầm lấy cánh tay, gió ào ào thổi tới lại như muốn thổi bay hai người lên, toàn thân đều bị quất đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.