Cát Quẻ

Chương 266: Đôi vợ chồng già



Thất hoàng tử một phen hành động như thế, dù là heo cũng bị đánh thức, huống chi là Quý Vân Lưu người vẫn luôn không ngủ như heo. Nàng chậm rãi mở bừng mắt, thoáng ngẩng đầu, thấy người tiến vào ôm lấy chính mình, lẩm bẩm tiếng "Lão công chàng đã trở lại", lại vùi mặt vào ngực Ngọc Hành ngủ tiếp.

Ngọc Hành ôm lấy eo nàng, khẽ lên tiếng, ngón tay vươn ra cùng nàng quấn bên nhau, trong đầu lại nghĩ về ý nghĩa của hai chữ "Lão công" này, hình như hôm trước, nàng cũng từng gọi chính mình hai chữ "lão công".

Lão công ở trong cung cũng không phải xưng hô thường gọi của hoạn quan, lão giả?

Thất hoàng tử và Quý Vân Lưu thưởng thức lẫn nhau không phải đi cửa sau, cũng không hổ là tim có thất khiếu*, thận trọng tỉ mỉ, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận ý tứ của từ "lão công". Trong một ít tục ngữ dân gian, hai chữ này lại là một loại xưng hô cho phu quân.

*Tim có thất khiếu: ý chỉ người thông minh, tinh xảo khéo léo.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thất hoàng tử vừa lòng, trong lòng một mảnh trong sáng ôm lấy người trong lòng cùng nhau chậm rãi ngủ.

.......

Sở đạo nhân tránh trong hầm tại Trương phủ, nhìn đạo nhân đạo bào vàng không nhúc nhích mà Thanh Ly ôm tới, lệ trong mắt lập tức tiết ra: "Sư phụ! Sư phụ, ngài làm sao vậy?"

Thanh Ly khóc ròng nói: "Sư huynh, sư phụ là vì cứu huynh mới đến kinh thành. Ông ấy là vì muốn nhìn xem rốt cuộc là ai làm sư huynh có hại mới nghĩ đi gặp người biết đạo pháp kia. Nào biết được vậy mà, vậy mà liền biến thành dáng vẻ này... Sư huynh, huynh phải báo thù cho sư phụ!"

Sở đạo nhân vừa rồi đã nghe đứa sư đệ này nói tiền căn hậu quả, hiện giờ nghe thấy lời này, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nhất định sẽ giúp sư phụ báo thù! Ta muốn Cảnh Vương, lục nương tử Quý phủ kia, còn cả Thất hoàng tử, toàn bộ nợ máu trả bằng máu!"

Trương Nguyên Hủ nhìn bộ dáng hai đạo nhân lời thề son sắt muốn báo thù, chính mình rụt lại trong một góc.

Tâm tình hiện tại của hắn chính hắn cũng không thể miêu tả. Vốn là tù nhân, rồi sau đó lại bị phụ thân nhà mình liên hợp với đạo nhân không biết tên cướp hắn từ trong lao ra... Hiện giờ bản thân hắn tránh trong hầm nhà mình, rồi ngay cả ánh mặt trời cũng không thể nhìn thấy. Hắn cũng không biết là mừng hay là lo.

Tảng sáng gà gáy, thái dương từ phía Đông dâng lên. Khi Quý Vân Lưu mở mắt ra, bên giường đã không có bóng Ngọc Hành.

Người này hẳn là đi ra ngoài đánh quyền luyện võ. Quý Vân Lưu cũng không hỏi, rời giường rửa mặt. Sau đó đang muốn dùng đồ ăn sáng, Thất hoàng tử giống như tính toán tốt thời gian, mang theo mồ hôi đầy người vào phòng.

"Chàng đã dùng đồ ăn sáng sao?" Quý Vân Lưu ngồi bên cạnh bàn hỏi.

"Còn chưa, muốn cùng nàng dùng." Ngọc Hành đáp.

Hai người rõ ràng còn chưa thành thân, hình thức ở chung thật ra lại như đôi vợ chồng già.

Nha hoàn bày thức ăn phía dưới, hoặc là bà tử thay quần áo cho Thất hoàng tử, hết thảy làm như không thấy có tai như điếc, làm xong chuyện trên tay chính mình liền lui ra ngoài.

Khi dùng bữa, Ngọc Hành nhắc đến những chuyện hôm qua Tịch Thiện nói với hắn: "Sở đạo nhân bị cướp khỏi nhà lao. Người nọ nếu là đồng mưu làm pháp hôm trước, ta sợ hắn sẽ gây bất lợi với nàng."

Quý Vân Lưu nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Người lần trước theo lý thuyết hẳn là hỏng rồi không sử dụng được. Nếu khi đó còn có đồng mưu, nếu đạo pháp của đồng mưu kia ở trên người nọ, lúc trước hẳn sẽ tương trợ ông ta, cũng sẽ không chờ đi cướp được Sở đạo nhân cũng là kẻ gà mờ rồi gây bất lợi với ta. Nói như vậy không thông."

Ngọc Hành nghe nàng nói như vậy, trong lòng tuy thoáng yên tâm, rốt cuộc không khinh suất. Hắn nghĩ ở trong núi mấy ngày, chi bằng cứ đi đến chỗ Tần vũ nhân xin bùa bình an.

.......

Tô phu nhân chính là nội trợ hiền của Tô đại nhân. Đêm qua Tô đại nhân thương thảo với bà ta chuyện muốn Tô tam nương tử làm Trắc phi cho Thái Tử, sáng sớm hôm nay bà ta liền cho người chuẩn bị xe ngựa, đi Đông Cung.

Tô thị thấy mẫu thân, tự mình đứng ở chỗ cửa trong đón người tiến vào.

Tô phu nhân nói với nàng ấy vài câu, trò chuyện biến hoá những ngày gần đây của Thái Tử, lại nói đến chuyện con nối dõi, thấy trên dung nhan thanh đạm bình thường của Tô thị lộ ra một tia ngượng ngùng, liền uyển chuyển nhắc tới tính toán của Tô đại nhân với nàng ấy: "Ý của ta và phụ thân con, sau này con vào cung, ở trong cung có nhiều tỷ muội giúp đỡ, cũng có thể quản lý hậu cung càng tốt. Hơn nữa, Cẩn Du chính là muội muội ruột thịt của con, nó ở bên cạnh con, luôn tốt hơn so với những hồ ly tinh khác tới mê hoặc Thái Tử điện hạ."

Tô thị mở to hai mắt, nắm khăn, hơi há miệng: "A nương..."

"Chuyện này con lại suy nghĩ cẩn thận một chút. Huyên tỷ nhi, chuyện này, mẫu thân suy xét chính là con. Con vào Đông Cung đã tám năm, mà dưới gối con lại chỉ có một nữ nhi. Muội muội con vào Đông Cung, nói là Trắc phi, kết quả vẫn là một thiếp thất... Mẫu thân vốn dĩ cũng không đành lòng, nhưng vì con..." Tô phu nhân nói, nước mắt rơi như mưa, âm thanh nghẹn ngào: "Chuyện này ta còn chưa nhắc tới với muội muội con, ta sợ nó không đồng ý, sẽ lấy chết ép buộc..."

Tô thị vội vàng đỡ lấy Tô phu nhân, nói chuyện Nga Hoàng Nữ Anh cùng hầu Đế Thuấn này, rưng rưng cảm tạ Tô phu nhân tương trợ, liền nhiều lần bảo đảm tam muội muội nếu vào Đông Cung, nàng nhất định sẽ đối xử tử tế với muội ấy.

"Nữ nhi mệnh khổ của ta..." Tô phu nhân ôm nữ nhi khóc vài tiếng, lau nước mắt, cùng Tô thị bàn bạc muốn làm thế nào để Tô tam nương tử vào mắt Thái Tử, khiến Thái Tử tự mình cầu thú Tô tam nương tử với Hoàng Đế.

"Hiện giờ Đông Cung khách đến đầy nhà, nữ nhi vốn muốn bày yến hội trong vườn, mời nữ quyến trong triều đến vườn ngắm sen thưởng yến..." Thái Tử Phi ngẫm nghĩ, "Mời tam muội muội tới trong vườn, để muội ấy lơ đãng gặp mặt Thái Tử một lần cũng không khó. Chỉ là nếu khiến Thái Tử tự mình cầu thú với Hoàng Thượng, chỉ sợ... Thái Tử xưa nay yêu thích sắc đẹp, tam muội muội dung mạo tuy đoan chính, rốt cuộc còn chưa đẹp như tiên nữ..."

Chuyện này, Thái Tử Phi cũng khó xử. Nàng lại ngẫm nghĩ, nghĩ ra một kế: "Mẫu thân, không bằng để tam muội muội chính mình biểu lộ với Thái Tử?"

"Không thể," Tô phu nhân một ngụm phủ quyết, "Muội muội con tính tình cương liệt. Chuyện này nếu bị nó biết được, nhất định sẽ náo loạn ầm ĩ trong phủ, còn sẽ lấy chết ép bức. Chuyện này tuyệt không thể để nó biết được."

"Vậy..." Thái Tử Phi quấn khăn, nhấp miệng, cắn răng hạ quyết tâm một cái, thấp giọng nói, "Thái Tử dĩ vãng khi ở điện Kim Vũ, cùng những hồ ly tinh đó chơi diễn, luôn sẽ hít một ít ngũ thạch tán cấm dùng trong cung. Thuốc này có thể làm người loạn tình loạn tính... Đến ngày ấy con dụ Thái Tử ăn một chút... Lại để hắn đi gặp tam muội muội một lần..."

Nàng không có bản lĩnh buộc người ở lại, cũng không sinh ra đích trưởng tử. Hiện giờ Thái Tử xua đuổi những oanh oanh yến yến ở trung Đông cung đó, đối với nàng tốt hơn vài phần, làm trong lòng nàng lại có hy vọng. Nàng đưa thái y tới vốn muốn điều trị thân mình, vì Thái Tử sinh hạ một trưởng tử, lại không nghĩ được một câu của thái y, phải điều dưỡng thật tốt hai năm.

Hai năm, nàng đã không còn ở độ tuổi hoa, lại đợi hai năm, như thế nào có thể chờ đến đích trưởng tử của nàng?

Hiện giờ biết được lần tính toán này của Tô phu nhân, Thái Tử Phi quả thực như cá gặp nước, vì thế ngay cả biện pháp bỉ ổi này đều nói ra miệng.

Nam nhi lang trong kinh, có ai sẽ càng tôn quý so với đương kim Hoàng Đế? Tam muội muội nàng chọn hôn phu như thế nào cũng không so được với Thái Tử! Mất công đi chọn con rể còn không bằng cùng chính mình, tỷ muội cùng nhau cùng thờ một chồng. Sau này tam muội muội vào Đông Cung, thay nàng sinh hạ trưởng tử, nàng nhất định sẽ đối xử tử tế với muội ấy. Đến lúc đó bản thân nàng dưỡng tốt thân mình, nếu lại sinh con vợ cả, nhất định cũng sẽ không bạc đãi mẫu tử bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.