Cát Quẻ

Chương 267: Gộp chung hai chương



Núi Tử Hà địa linh nhân kiệt, không bị người quản thúc, không bị lễ pháp chế ước. Mục Vương mang theo vị hôn thê, mỗi ngày ở Tử Hà Quan nghe Tần vũ nhân giảng đạo pháp, rồi sau đó ở đến sau núi ngắm cảnh ngắm hoa ngắm đối phương.

Người chỉ cần xem đối phương thuận mắt, tự nhiên là trong mắt ra một hạt cát cũng có thể cảm thấy đối phương tuyệt nhất.

Nếu không phải thư từ trong kinh truyền đến, Mục Vương có thể ở núi Tử Hà ngăn cách với thế nhân, cùng lục nương tử thần tiên quyến lữ đến già.

Gã sai vặt của Đông Cung cầm hai phong thiệp mời đỏ thẫm chạy lên núi Tử Hà, được tin Mục Vương điện hạ ở Phong Nguyệt đình liền lại chạy tới nơi đó.

Tới sau núi Tử Hà, xa xa nhìn thấy chính là Mục Vương điện hạ xắn tay áo, chân đạp trên ghế đá trong đình, tay cầm gà rừng hoang dã đang quét dầu lật nướng.

Một bên là tam thiếu Quân gia Thám Hoa lang tân khoa năm nay. Hắn giống như Mục Vương điện hạ, xắn tay áo đạp ghế, cầm thanh sắt tinh xảo trong tay, lật nướng gà rừng.

Hai chủ tử tự mình ra trận, người hầu lại chỉ ở một bên trợ thủ, thường đưa lên vật cần thiết.

Lại nhìn lục nương tử và tứ nương tử Quý phủ. Hai vị nương tử một thân xiêm y trắng, ngồi trên ghế đá trong đình, tay nâng chén trà cười nói sôi nổi, dường như đang vui sướng trò chuyện gì đó với nhau.

Gã sai vặt Đông Cung chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, cảm xúc mênh mông, chỉ cảm thấy chính mình nhìn lầm rồi, vội vàng dùng tay áo xoa xoa mắt, lại mở ra, nhìn thấy vẫn là hình ảnh như thế!

Trời ạ!

Việc thế gian thật là kỳ diệu đến làm người không cách nào nói nổi. Đó, người đang nướng gà đó thật là Mục Vương điện hạ sao?

Không biết vì một màn này quá sốc, hay do ánh Mặt Trời hôm nay quá mức cay độc, gã sai vặt Đông Cung chỉ cảm thấy cả người đều choáng váng, choáng hôi hổi tìm không thấy Đông Tây Nam Bắc.

Tịch Thiện ở trong đình nghe hạ nhân bẩm báo, thấy gã sai vặt đứng ở nơi xa phía dưới, trừng to mắt mang theo vẻ vô cùng khiếp sợ trông lại đây, ra khỏi đình, đi tiếp nhận thiệp mời đỏ thẫm trong tay gã sai vặt.

"Đưa cho ta, ngươi liền trở về bẩm báo Thái tử điện hạ, tiệc sinh nhật của Thái Tử, Mục Vương điện hạ nhất định sẽ tới."

Gã sai vặt ngơ ngác giao thiệp mời cho Tịch Thiện, cuối cùng liếc mắt nhìn Mục Vương điện hạ "Siêu phàm thoát tục" trong đình một cái thật sâu, dứt khoát xoay người rời đi.

Nhất định là vì ánh mặt trời quá độc, núi Tử Hà là núi đạo pháp, trong núi địa linh nhân kiệt, nơi này chính là nơi Tần vũ nhân muốn tu đạo thành tiên, phi thăng, như thế nào sẽ cho phép Mục Vương điện hạ tại trong núi này ăn gà nướng!

Gã sai vặt đi quá nhanh, vì thế không nhìn thấy hình ảnh Tần vũ nhân mang theo tiểu Mễ theo sau vào Phong Nguyệt đình, cùng lục nương tử Quý phủ ngươi tới ta đi tranh đùi gà, ức gà.

Quý Vân Lưu cầm đùi gà trong tay, lời lẽ chính đáng: "Sư huynh, huynh là cao nhân muốn phi thăng thành tiên, liệt vị tiên ban, cần cấm tham dục, giữ vững thanh tỉnh, sao có thể ở núi Tử Hà thánh khiết ăn thịt cá!"

Tần vũ nhân hơi mỉm cười, duỗi tay tiếp nhận đùi gà kia, đặt vào trong chén tiểu Mễ: "Tổ sư gia nói phẩm hạnh đoan chính, cứu trợ dân sinh, giúp mọi người làm điều tốt là đạo làm người. Còn về cấm mặn liệt vị tiên ban, không phải việc sư huynh mong cầu. Nhân sinh trên đời hưởng qua vinh hoa, dùng ăn ngũ cốc đó là người phàm. Sư huynh vốn là một kẻ phàm, nếu không thể chống đỡ sinh lão bệnh tử, như vậy đùi gà ức gà cũng không thể không hưởng."

Tiểu Mễ cầm lấy đùi gà, nhanh chóng cắn một ngụm, ngẩng đầu thành tâm cảm tạ: "Cảm ơn đùi gà của sư thúc."

Trên tay rỗng tuếch, Quý Vân Lưu: "..."

Thật nghèo mạt, lừa tiền quả nhiên tất cả đều bằng một cái miệng.

Ăn xong bữa tiệc lớn gà rừng này, sau khi đám nha hoàn và gã sai vặt huỷ thi diệt tích, bốn người trở lại biệt viện thu thập hành lý, xuống núi.

Lúc gần đi, Tần vũ nhân sai tiểu Mễ nâng một chậu hoa la dơn dán đạo phù lại đây tiễn đưa.

"Mục Vương điện hạ, cây hoa la dơn này rất có sâu xa với ngài. Nó hiện giờ cho điện hạ mượn một tia sinh cơ, đặt nó bên cạnh điện hạ có thể giúp nó tu hành. Như thế, bần đạo thay nó cầu một lần nhân tình, hy vọng Mục Vương lần này xuống núi mang theo nó."

Hoa la dơn này cũng coi như ân nhân cứu mạng của Ngọc Hành. Ngay cả Tần vũ nhân cũng đã nói như vậy, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Hắn tự tay từ trên tay tiểu Mễ tiếp nhận chậu hoa, đáp ứng.

"Tần vũ nhân yên tâm, ta nhất định chiếu cố cho cây hoa la dơn này thật tốt, làm nó bổ khuyết tu vi đã mất."

Sau khi hoa la dơn bị mượn sinh cơ, Quý Vân Lưu và Tần vũ nhân ở trong chậu hoa dùng đạo phù linh lực bày trận pháp tụ linh cho nó tu luyện. Lúc này tuy bị đạo phù định "Thân", hoa nở lãng mạn như cũ, nghe thấy Thất hoàng tử nói như vậy, muốn múa may cành lá vài cái tỏ vẻ nó vui vẻ, chịu đạo phù hạn chế cũng chỉ có thể từ bỏ.

Tần vũ nhân nhìn dáng vẻ của hoa la dơn cười thanh đạm, vốn muốn lại nói chút gì, khoé mắt chợt bị ánh sáng mạnh phía chân trời chớp động một chút.

Ban ngày ban mặt, người bình thường nhìn không thấy sao trời như vậy, Tần vũ nhân vừa thấy viên sao trời này, lại lập tức liễm đi tươi cười thanh đạm trên mặt, duỗi tay nhanh chóng bấm một quẻ.

"Sư huynh," Quý Vân Lưu hiển nhiên cũng nhìn thấy một ngôi sao loé sáng như vậy, "Sao kia là tai tinh, huynh vừa rồi bấm ra quẻ tượng gì."

Có Tần vũ nhân ở phía trước, Quý Lục liền không tính toán múa rìu qua mắt thợ. Không biết vì sao, sau khi nàng tới đây, quẻ tượng bấm ra không thể nói là không chính xác, nhưng đều tương đối "Khúc chiết", cho nên vẫn là nghe người thạo nghề tốt hơn.

Ngọc Hành nghe nói như thế, theo đó ngẩng đầu nhìn phía chân trời, lại thấy vạn dặm trời quang, chỉ có mặt trời lửa đỏ trên đầu. Thất hoàng tử nhìn mặt trời rực rỡ phía trên, cau mày suy nghĩ. Thời tiết năm nay quá nóng, so với các năm bình thường đều phải nóng hơn không ít, dường như qua chút thời gian, trong triều liền có chuyện lớn phát sinh.

"Tai tinh hiện ra ban ngày, tất là không lành." Tần vũ nhân xem Ngọc Hành, "Bần đạo mới vừa bấm được một quẻ "Không vong"."

Quý Vân Lưu: "Không vong, người bệnh đụng ám quỷ mọi việc điềm xấu, là tướng đại hung!"

"Hung?"

Quân Tử Niệm và Quý Vân Vi một bên lắp bắp kinh hãi. Theo lời Tần vũ nhân bọn họ tự nhiên sẽ không hoài nghi thật giả, nhưng rốt cuộc là chuyện hung thế nào?

"Mọi việc không lành..." Ngọc Hành chậm rãi sửng sốt, rồi sau đó bỗng nhiên nhớ lại. Trung Nguyên năm nay gặp phải đại hạn trăm năm khó gặp, người chết vô số, lại xảy ra ôn dịch! Chuyện này phải hai tháng sau mới truyền tới trong kinh, mà nghe nói lúc này có vài thôn huyện, ôn dịch đã không cách nào khống chế. Đúng là một năm này, Thái Tử đi đầu lấy ra ba mươi lăm vạn lượng bạc cứu tế!

"Năm nay thời tiết hàng ngày nóng bức," Trong lòng Ngọc Hành rung động, nhìn thẳng Tần vũ nhân, liễm thần trịnh trọng nói: "Thời tiết như vậy dễ dẫn phát khô hạn nhất. Đồng ruộng khô cạn bá tánh không có lương thực. Nếu không có lương thực, bá tánh dẫn phát nạn đói, do đó bạo loạn... Tần vũ nhân, ngài bấm đại hung có thể chỉ như thế hay không?"

"Khô hạn?" Quý Vân Lưu biết hắn trải qua trọng sinh tuyệt đối sẽ không nói bậy, trực tiếp hỏi, "Thất gia, là nơi nào sẽ phát sinh khô hạn?"

Ngọc Hành: "Trung Nguyên, đầu tiên là quận Giang Hạ, rồi sau đó từ Bắc hướng Nam lan tràn, cho đến toàn bộ Trung Nguyên đều xuất hiện ôn dịch quy mô lớn."

Quân Tử Niệm kinh ngạc nhìn chằm chằm Thất hoàng tử, cả kinh không cách nào nói được. Chuyện này rõ ràng còn chưa phát sinh, Thất hoàng tử vì sao có thể chuẩn xác nói ra địa phương, giống như ôn dịch đã khuếch tán ra?

Tần vũ nhân nhìn mặt Ngọc Hành, mặt kia giống như sương lạnh tuyết rơi, nửa điểm không có ý diễn chơi. Tần vũ nhân tinh tế cân nhắc một phen, chắp tay nghiêm túc thi lễ: "Bần đạo xin Thất điện hạ chờ tại đây một phen, đợi bần đạo viết một phong thư nhờ điện hạ mang cho Hoàng Thượng."

Việc này, Ngọc Hành tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Thư này chính là viết ra tại chỗ, Tịch Thiện lấy lưng làm bàn, Thám Hoa lang nghiền mực, Tần vũ nhân một bút liên tục, đem tai tinh chứng kiến, quẻ tượng bấm ra, tình hình tai nạn "Đoán được", toàn bộ viết vào trong thư, nhờ Thất hoàng tử mang về kinh thành giao cho Hoàng Đế.

Thời tiết nóng bức, Thất hoàng tử ngồi trong xe ngựa về kinh.

Trong xe, hắn cầm thư của Tần vũ nhân, tinh tế hồi tưởng trận hạn hán và ôn dịch đời trước.

Vào lúc Trung Nguyên tuôn ra ôn dịch quy mô lớn, trong kinh lại một chút lời phong phanh cũng không thu được. Nhà huân quý tiếp tục ca vũ thanh bình, Thái Tử cũng sống mơ mơ màng màng...

Thẳng đến tháng chín, trong kinh bỗng nhiên gà bay chó sủa xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn, Hoàng Đế thế mới biết được Trung Nguyên xuất hiện ôn dịch, mà tình hình dịch bệnh đã đến cục diện không cách nào khống chế. Rồi sau đó, kinh thành tức khắc lòng người hoảng sợ, bá tánh tức khắc không hề lên phố, đường phố ban ngày vắng lặng như ban đêm.

Ngọc Hành nhíu mày chìm trong suy nghĩ. Đời trước, hắn nhìn Thái Tử "Khảng khái", vì chuyện này cũng lấy ra năm vạn lượng bạc đi cứu tế. Lúc ấy Hoàng Đế nổi trận lôi đình, lấy tội lừa trên gạt dưới giam giữ trị tội toàn bộ quan viên châu huyện Trung Nguyên.

Hắn khi đó cho rằng thời cơ rất tốt để diệt trừ tận gốc Thái Tử đã đến, lại không nghĩ, chuyện này người được lợi lại là Cảnh Vương.

"Thất gia," Hai mắt Ngọc Hành vô thần, đang chìm trong suy nghĩ, cảm nhận tay mềm ấm xoay giữa mày chính mình, "Nghĩ cái gì? Đều sầu thành như vậy."

"Vân Lưu," Thất hoàng tử nắm lấy tay Quý Vân Lưu, thả chậm tinh thần, "Ta suy nghĩ về việc ôn dịch lần này."

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Quý Vân Lưu cũng muốn biết được chi tiết cụ thể của thiên tai lần này, "Sẽ chết rất nhiều người?"

"Ừm, đã chết rất nhiều người." Ngọc Hành hồi ức nói: "Khi đó đợi đến khi trong kinh biết được, các châu huyện Trung Nguyên đã là nơi nơi tàn phá, nơi nơi đều là xác chết đói. Đáng sợ nhất không phải khô hạn, mà là ôn dịch. Ôn dịch khuếch tán đến các châu huyện Trung Nguyên, toàn triều bó tay không biện pháp, căn bản không cách nào khống chế được. Thẳng đến tháng mười hai tuyết lớn tiến đến, lúc trời giá rét, mới có thể không chế được cục diện. Lúc sau, Lại Bộ thống kê số người chết lần này, tử vong vì ôn dịch và khô hạn, ước chừng mười vạn người."

"Hả, nghiêm trọng như vậy." Quý Vân Lưu thấp giọng kinh hô.

Trung Hoa thế kỷ hai mươi mốt tuy không phải nước giàu mạnh siêu cấp, trong nước vẫn là hoà bình hỗ trợ. Quý Vân Lưu tuy không gặp tình cảnh nơi nơi là xác chết đói quy mô lớn, cũng từng nhìn thấy động đất qua đi nơi nơi tàn phá, càng kiến thức qua tin tức dân các quốc gia nội chiến chạy nạn, dìu già dắt trẻ, trôi dạt lênh đênh. Tưởng tượng ôn dịch không cách nào không chế trong miệng Ngọc Hành kia, còn bởi vậy mà chết mười vạn người, âm thanh của nàng cũng có chút cứng đờ: "Không phải trước bắt đầu từ Giang Hạ sao? Khi đó như thế nào để mở rộng nghiêm trọng như vậy mới biết được? Không có quan viên địa phương kịp thời đăng báo sao?"

Ngọc Hành nói: "Tuần Án Trung Nguyên đúng là đệ đệ ruột thịt của Tô Kỷ Hi, Tô Hải Thành. Tô Hải Thành vì sợ bị vấn tội, che giấu chuyện khô hạn tại quận Giang Hạ, cho rằng phía Nam thiếu lương thực phía Bắc tiếp viện là có thể ổn định cục diện. Còn phái người đuổi giết những dân chạy nạn thoát khỏi quận Giang Hạ."

Quý Vân Lưu lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, chuyên tâm nghe Ngọc Hành giảng giải thế cục trong triều: "Ngọc Tranh ngồi trên vị trí Thái Tử đã hai mươi tám năm. Khi Thái Tử mười tuổi, Uyển Hoàng Hậu thay Thái Tử chỉ hôn Tô gia. Thái Tử dù ngu muội vô tri, nhưng đa số các quan viên châu huyện Đại Chiêu cậy vào Thái Tử như cũ, nịnh bợ Tô gia. Tô Hải Thành vì lập công, giấu giếm việc Giang Hạ có ôn dịch, làm cho ôn dịch khuếch tán, đến cuối cùng người chết vô số."

Sau đó Tô Hải Thành tất nhiên bị đánh nhốt vào đại lao, Tô gia cũng dần dần mất quyền. Ngọc Lâm nhân cơ hội thay máu các châu huyện Trung Nguyên, xếp vào đông đảo người của hắn ta.

"Thất gia," Quý Vân Lưu sửa lại nắm tay Ngọc Hành: "Chuyện này hiện giờ chúng ta đã biết được, thừa dịp còn kịp, chuyện này chàng phải mau chóng bẩm báo Hoàng Thượng. Dù không thể cứu toàn bộ bá tánh, chúng ta cũng có thể giảm thương vong đến ít nhất."

"Ừm." Ngọc Hành lên tiếng mạnh mẽ: "Tất nhiên muốn làm cho phụ hoàng ta và trong triều biết được việc này. Không thể để thiên tai biến thành nhân hoạ, ngóc đầu trở lại."

Đời trước, hắn nghe nói người chết vô số, nhưng rốt cuộc vì không tận mắt nhìn thấy, cũng không đau lòng muốn chết. Chỉ có phần thương hại kia sau đó cũng bị việc Ngọc Lâm nhanh chóng xếp nhân mạch của hắn ta tiến vào các huyện mà thổi tan thành mây khói.

Một đời này, không biết là chết thảm một lần, hay bởi vì ở trong mộng gặp qua ngôi vị Hoàng Đế, cũng không cảm nhận như thế. Giờ phút này, hắn lại bất chấp việc xếp vào nhân thủ đi các châu các huyện, chỉ muốn mau chút tiến cung bẩm báo chuyện này cho Hoàng Đế, làm tốt bố trí và phòng bị.

Nghĩ đến nơi này, Ngọc Hành buông tay Quý Vân Lưu giương giọng liền kêu dừng xe.

Xuống xe ngựa, Thất hoàng tử lưu Tịch Thiện lại hộ tống xe ngựa, một mình giục ngựa, cầm roi vung tay, nhét thư tín của Tần vũ nhân, dẫn đầu thẳng đến kinh thành.

........

Hoàng Đế ngồi sau bàn, nhìn Mục Vương vì chạy vội mà đầy mặt phiếm hồng, tiếp nhận phong thư Ngọc Hành đưa lên, mở ra, bất động thanh sắc từ đầu tới đuôi nhìn một lần.

"Tần vũ nhân nói hôm nay thấy được tai tinh trên không trung?" Hoàng Đế không gấp thư lại, luôn nhìn mãi một lượt, rốt cuộc hỏi ra miệng, "Tai tinh này khả năng ý nghĩa Đại Chiêu ta sẽ có thiên tai?"

"Vâng, khi Tần vũ nhân đưa nhi thần xuống núi, tận mắt nhìn thấy. Thư này cũng là trước mặt nhi thần tự tay viết." Ngọc Hành quỳ trên mặt đất: "Phụ hoàng, những ngày gần đây thời tiết phi thường nóng bức, trong kinh đã lâu chưa từng có mưa. Nếu những nơi khác vốn ít mưa lại gặp phải thời tiết như thế, đất đai khô cạn hoa màu khô héo cũng có khả năng."

Hoàng Đế trầm ngâm một tiếng, lại rũ mắt tỉ mỉ nhìn thư này một lần nữa, nửa ngày sau nói: "Việc này nếu theo lời của Tần vũ nhân, thiên tai sắp xảy ra, Mục Vương, ngươi có ý kiến gì?"

Đại Chiêu quốc thổ mở mang, Giang Hạ cách kinh thành tuy nói không xa nhưng cũng không tính gần trong gang tấc. Hoàng Đế truyền xuống mệnh lệnh, tới Giang Hạ, lại sai người có lòng che giấu lăn lộn một đoạn thời gian, chỉ sợ kết cục này so với đời trước cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nếu trong kinh vì việc này phải khâm sai xuống địa phương, cũng không có khả năng tuỳ tuỳ tiện tiện tìm người là có thể thành.

Ngọc Hành quỳ trên mặt đất, im miệng không nói. Sau khi ngẫm nghĩ, thỉnh chỉ nói: "Nhi thần nguyện tự mình đến các huyện điều tra. Nếu theo lời của Tần vũ nhân, nhi thần nhất định sai người tức tốc tới báo."

Hoàng Đế không ra tiếng, chỉ nhìn thư mà Tần vũ nhân tự tay viết trên tay. Phía trên nhắc đến quẻ tượng ông ta bấm ra, thiên tượng tinh thuật, nói thẳng thiên tai ở phụ cận Giang Hạ.

"Chuyện này, Mục Vương ngươi tạm thời đừng nóng nảy." Hoàng Đế cuối cùng thu thư, "Sau khi lâm triều thảo luận chính sự ngày mai, lại tính toán."

Mục Vương rời khỏi Ngự thư phòng, Hoàng Đế mở thư ra lại hỏi một câu: "Tuần Án Trung Nguyên trẫm phái đi năm trước có phải Tô Hải Thành Tô gia hay không?"

Duyên Phúc tiến lên nói: "Bẩm Hoàng Thượng, đúng là Tô đại nhân."

"Ừm." Hoàng Đế thu thư, "Hai ngày này dù trẫm ở phía sau nghỉ trưa, nếu có người tới thỉnh tấu chuyện quan trọng, đều lại đây báo cho trẫm, không cần sợ quấy nhiễu giờ nghỉ trưa của trẫm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.