Cát Quẻ

Chương 270: Thái Tử rình coi



Đồng phu nhân vòng đến một chỗ sau núi giả. Nha hoàn đi theo phía sau, bỗng nhiên bị Đồng phu nhân giữ chặt lại, hai người đều ẩn sau núi giả.

"Phu nhân?" Nha hoàn vừa định hỏi, Đồng phu nhân liếc mắt đảo qua một cái, nàng ta lập tức dừng miệng lại.

Đồng phu nhân đứng sau núi giả nhìn ra bên ngoài vườn.

Đứng cách đó không xa dưới bóng cây đúng là Thái Tử Ngọc Tranh. Một nha hoàn đang nói gì đó cùng Thái Tử, Ngọc Tranh khoanh tay mà đứng, xiêm y hoa lệ thêm vào người, cũng có vài phần bộ dáng ngọc thụ lâm phong*.

*Ngọc thụ lâm phong: nam tử phóng khoáng, anh tuấn như cây ngọc.

(Nguồn: baike)


Tuổi tác cũng lớn hơn Kiều Kiều nhà bà ta đôi chút, Đồng phu nhân tỉ mỉ tính toán trong lòng. Đối với chuyện để nữ nhi nhà mình làm thiếp cho Thái Tử này, Đồng phu nhân ẩn ẩn vẫn không tình nguyện. Chỉ là lão gia nhà bà ta thái độ kiên quyết, chỉ sợ chuyện này cũng không thể tránh né.

Cũng may Thái Tử lăng nhăng, làm người thật ra lại nhân hậu. Đồng phu nhân không biết lúc trước có phải vì ôm tính toán xấu nhất hay không, đứng ở đó tỉ mỉ nhìn Ngọc Tranh ở cách đó không xa một lát, ngược lại cũng cảm thấy hôn sự này không kém như vậy. Thái Tử dưới gối không con, Kiều Kiều sinh hạ trưởng tử, địa vị ở Đông Cung cũng sẽ không quá khổ sở.

Đồng phu nhân đứng sau núi giả nghĩ đến nhập thần, Ngọc Tranh đã cho nha hoàn dẫn đường theo đường nhỏ rời đi.

"Hôm nay là sinh thần của Thái Tử, Thái Tử không ở đằng trước tiếp đón khách khứa, tới nội viện làm cái gì?" Đồng phu nhân lẩm bẩm một tiếng, hết sức khó hiểu.

Nội viện tiểu nương tử đông đảo. Một nam nhân được Hoàng Đế chính miệng cố ý muốn chọn Trắc phi cho y, hiện giờ còn không phải bánh trái thơm trong mắt người có lòng các nhà?

"Phu nhân, ngài nhìn, là Tô tam nương tử." Nha hoàn bỗng nhiên chỉ vào người đầu kia lại đây, nhắc nhở nói.

"Thái Tử chân trước vừa đi, Tô tam nương tử phía sau liền tới rồi?" Đồng phu nhân ló đầu ra, chỉ nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu: "Ngọc Chi, ngươi có xem cẩn thận? Thái Tử và Tô tam nương tử đi chính là cùng phương hướng."

Ngọc Chi nói: "Phu nhân, nơi này cũng chỉ có một con đường. Thái Tử và Tô tam nương tử muốn đi chính là một chỗ."

Đồng phu nhân nheo nửa đôi mắt suy nghĩ một lát, bỗng nhiên vỗ tay cắn răng thấp giọng nói: "Được lắm, Tô gia còn thường tự xưng là dòng dõi thư hương. Phùng thị từ khi có một nữ nhi vào Đông Cung làm Thái Tử Phi, mỗi lần gặp nhau đều cố làm ra vẻ. Làm ra vẻ đến không được, hoá ra đều là dùng loại biện pháp bỉ ổi này mới vào Đông Cung. Một nữ nhi bản thân không biết đẻ trứng, hiện giờ lại nghĩ ra biện pháp bậc này đưa tới một đứa!"

Ngọc Chi vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, ngài là nói Tô tam nương tử này muốn sử dụng biện pháp bỉ ổi... Mê hoặc Thái Tử điện hạ?"

Đồng phu nhân nhìn đầy ao hoa sen đang nở tươi tốt đằng trước, chợt chuyển giận thành mừng, cười lên: "Hiện giờ chuyện này vừa lúc để ta gặp gỡ, chúng ta liền đi nhìn một cái, xem nữ nhi Tô gia này rốt cuộc là không biết xấu hổ như thế nào!"

Nói liền mang theo nha hoàn xa xa đi theo phía sau Tô tam nương tử, cùng nhau đi hướng đường nhỏ.

Thái Tử tới phòng khách phía Đông, quay đầu một vòng nhìn thấy nơi này bốn bề vắng lặng, mày nhíu lại, tay chắp sau người, không vui nói: "Thái Tử Phi đâu?"

Vì chuyện đình Sương Mù, Ngọc Tranh cũng không dám lại sơ suất nửa phần. Nha hoàn truyền lời nếu không phải đại a đầu Tự Cẩm bên người Thái Tử Phi, hắn nhất định sẽ không cùng nàng ta một đường tới chỗ này.

Nha hoàn sớm chờ bên trong vén mành nội đường lên nói: "Nương nương sớm đã chờ điện hạ tại hậu đường."

Ngọc Tranh chuyển vào hậu đường, Tô thị quả nhiên ngồi trên ghế tựa tay vịn uống trà. Thấy Thái Tử tiến vào, nàng ta đứng dậy tươi cười hành lễ, còn tự mình rót trà cho Thái Tử.

Thái Tử nhìn quen sắc đẹp, hiện giờ cùng Tô thị tôn trọng nhau như khách, như cũ cảm thấy nếu gương mặt này của Tô thị có thể lại xinh đẹp vài phần liền càng tốt. Dù không được như Quý Lục, được như muội muội ruột thịt Tô Tam của nàng ta, chính mình cũng liền thoả mãn.

Thái Tử mới vừa nhấp ngụm trà, nghĩ như vậy, liền thấy Thái Tử Phi đứng trước mặt bỗng nhiên hướng về chính mình, nước mắt rơi như mưa nói: "Điện hạ, thần thiếp có một chuyện muốn nhờ điện hạ. Mong rằng điện hạ xem ở phần thần thiếp và điện hạ phu thê nhiều năm, thay thần thiếp ra chủ ý."

Hôm nay đại hỉ, Thái Tử Phi lộ ra bộ dáng này doạ Ngọc Tranh nhảy dựng. Hắn vội vàng đi đến đỡ nàng ta dậy: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi khóc cái gì, có chuyện gì muốn ta làm chủ, ngươi nói là được, khóc lại không thể giải quyết chuyện gì!"

"Chuyện này liên quan đến muội muội ruột thịt của thiếp thân, Du tỷ nhi..." Thái Tử Phi đau lòng muốn chết, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Nàng ta nhẫn nhịn, vặn khăn, không hề giấu giếm nói: "Không dối gạt điện hạ, Du tỷ nhi có người trong lòng, vì thế muội ấy từ từ gầy ốm. Mẫu thân thấy không đành lòng, hai ngày trước cuối cùng nhịn không được nhờ tới nơi này của thần thiếp."

"Du tỷ nhi..." Người này nói gì cũng tính là thê muội* của hắn, Thái Tử nghe xong càng quan tâm nhiều hơn ba phần hỏi: "Du tỷ nhi đúng là khi niên thiếu tình đậu chớm nở, lúc này có người trong lòng cũng không coi là chuyện lớn gì. Nếu môn đăng hộ đối, bổn cung phái người đi nhà thiếu niên kia làm mai là được."

*Thê muội: em vợ

"Nhưng người này, người này..." Thái Tử Phi dường như môi nặng vạn cân: "Người trong lòng của Du tỷ nhi chính là điện hạ ngài..."

"Cái gì?" Thái Tử phảng phất không tin lỗ tai chính mình.

"Điện hạ, xin ngài làm chủ vì thần thiếp..." Thái Tử Phi bùm một tiếng, liền quỳ xuống trước Thái Tử.

.......

Tô tam nương tử từ cửa hông vào sương phòng sảnh Đông.

"Thái Tử Phi nương nương đâu?" Tam nương tử xem qua một vòng, lên tiếng dò hỏi.

Nha hoàn nói: "Thái Tử Phi nương nương giờ phút này đang ở sương phòng bên cạnh chiêu đãi khách quý. Nương nương đã dặn dò, nếu cô nương tới, còn xin cô nương chờ ở chỗ này một chút."

Tô tam nương tử chỉ cảm thấy có chút bất an, không muốn chờ: "Thái Tử Phi nương nương có nói rốt cuộc muốn ta gặp người nào không?"

Nha hoàn lắc đầu.

Tô tam nương tử đang muốn xoay người rời đi, đầu kia đại nha hoàn Tự Cẩm bên người Thái Tử Phi cười vén mành đi vào: "Tam nương tử còn mong tạm thời đừng nóng nảy. Thái Tử Phi nương nương đón đúng là Kỳ Vương Phi, chờ một lát liền tới nơi này, mong tam nương tử tuyệt đối chờ một chút."

"Kỳ Vương Phi?" Tô tam nương tử thấp giọng nhẩm một tiếng trong miệng.

Lại nói Kỳ Vương này ở kinh thành cũng coi như là người không ai không biết không ai không hiểu.

Kỳ Vương chính là đệ đệ ruột thịt của đương kim Hoàng Đế. Vốn dĩ hoàng gia huân quý, Kỳ Vương ở trong triều như thế nào cũng sẽ danh vọng rất nặng. Lại không nghĩ Kỳ Vương này cả nhà gánh danh hiệu Vương gia hoàng gia, toàn gia đình đều không "đứng đắn" lắm.

Bản thân Kỳ Vương là một người lớn không đứng đắn cũng liền thôi, nhi tử duy nhất của y cũng là một gã ăn chơi trác táng, cả ngày gánh danh hiệu tiểu Vương gia, ở trong kinh thành chọi gà chơi chim đua ngựa...

"Còn không phải là Kỳ Vương Phi sao?" Tự Cẩm cười nói, thoáng nhìn trên bàn không có trà không điểm tâm, quay đầu trách cứ nói: "Tam nương tử chính là khách quý, các ngươi làm sao không biết nặng nhẹ như vậy, còn không nhanh dâng trà!"

Biết đích tỷ nhà mình chỉ ở cách vách, cảm giác bất an mới vừa rồi của tam nương tử yếu xuống. Tự Cẩm nói đích tỷ gặp chính là Kỳ Vương Phi, còn hẹn riêng gặp nhau ở chỗ này, chẳng lẽ trò chuyện với nhau chính là việc hôn nhân của nàng? Đích tỷ nàng như thế nào sẽ nói cho nàng một gia đình như vậy!

Tô tam nương tử ngồi ở chỗ đó, trong tay vặn khăn vừa thẹn vừa giận lại nóng nảy. Rồi sau đó tỉ mỉ tưởng tượng, lại cảm thấy chính mình nếu có thể gả vào phủ Kỳ Vương thật ra cũng không tồi.

Cả nhà Kỳ Vương tuy chơi bời lêu lổng không đứng đắn lắm, nhưng nói như thế nào cũng là Vương gia hoàng gia. Tiểu Vương gia Ngọc Đang vì được Hoàng Đế thích còn ban cho danh hiệu Đang tiểu Vương gia. Trong nhà Kỳ Vương nghe nói gia tài phong phú, kinh thành không người có thể theo kịp. Vả lại, Kỳ Vương phủ dân cư đơn giản, trong nhà chỉ có một nhi tử là Đang tiểu Vương gia...

Tam nương tử đang nghĩ đến nhập thần, lại thấy nha hoàn phía trước dường như không cẩn thận vướng chân, bưng chén trà nhỏ kia thẳng tắp nhào lại chính mình!

"Ngươi..." Tam nương tử lại trốn đã không kịp, ngồi ở chỗ kia, cả người nghênh diện bị hất lên một chén trà nhỏ.

"Ngươi không có mắt sao!" Tam nương tử từ trên xuống dưới, ngay cả yếm cũng ướt đẫm toàn bộ. Nàng ngồi ở chỗ đó sắc mặt xanh mét, quăng khăn thẹn quá thành giận: "Thái Tử Phi nương nương luôn luôn quản thúc cực nghiêm, ngươi lỗ mãng như vậy ngay cả nước trà cũng không biết bưng, chờ ta nói cho Thái Tử Phi, cẩn thận chân chó của ngươi!"

Tự Cẩm cũng chấn động: "Nhược Mai, ngươi làm sao không cẩn thận như thế. Ngày thường ta dạy ngươi thế nào, tất cả quy củ học được đã quên hết rồi sao?"

Tiểu nha hoàn sợ hãi, liền vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội.

Giờ phút này không ở Tô phủ, vả lại đợi chút đích tỷ không chừng liền phải mang theo Kỳ Vương Phi tới chỗ này, tam nương tử không rảnh bận tâm những mặt khác, đành phải đứng dậy nói: "Nhanh lấy một bộ xiêm y cho ta đổi trước."

Tự Cẩm xử sự không hoảng hốt, vừa thay tiểu nha hoàng bồi tội với tam nương tử, vừa chỉ huy nha hoàn đi lấy quần áo: "Tam nương tử, y phục ướt ở trên người không thoải mái lắm, không bằng trước cởi ra. Nơi này ngoại trừ chúng ta cũng không có người khác, chỗ đó có bình phong, để bọn nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo."

Ngày hè xiêm y mỏng manh, lúc này toàn thân ướt đẫm, xác thật không quá thoải mái. Tam nương tử "Ừm" một tiếng, vào nội đường, đứng sau bình phong bắt đầu cởi quần áo.

.......

Thái Tử nghe được lời Tô thị, người trong lòng cô em vợ là chính mình, giật mình tột đỉnh.

Tô thị quỳ trên mặt đất, chân tình thật lòng kể lại một phần thiếu nữ ngượng ngùng trong lòng muội muội ruột thịt nhà mình. Một nữ tử tốt đẹp như vậy, vậy mà đang âm thầm không biết trộm vì chính mình rơi xuống bao nhiêu nước mắt, trên tiệc mừng không biết trộm si ngốc nhìn chính mình bao nhiêu lần...

Ngọc Tranh nghe lòng cũng mềm, mềm rối tinh rối mù, nhìn Tô thị quỳ trên mặt đất, Thái Tử vội vàng nâng nàng ta dậy, cả miệng cũng có chút nói lắp: "Huyên Huyên, nàng nói những điều này là thật sự?"

"Điện hạ..." Tô thị hoa lê dính mưa, thành thân nhiều năm như vậy, một tiếng "Huyên Huyên" này, làm nàng khóc càng đau lòng chút: "Thần thiếp sao dám lừa gạt điện hạ. Chuyện này vài ngày trước khi mẫu thân báo cho thần thiếp, thần thiếp cũng không biết nên thế nào cho phải."

Thái Tử vừa nghe lời này, phần tâm tư kích động như nai con chạy loạn mới vừa rồi giảm bớt rất nhiều, hắn khó xử nói: "Chuyện này... Du tỷ nhi chính là cô nương ruột thịt của Tô gia các nàng, chuyện này ta... Bổn cung chỉ sợ muốn phụ lòng..."

Tô thị chỉ chờ những lời này của Thái Tử: "Điện hạ, Du tỷ nhi từng tự sát trong nhà..."

"Cái gì!"

"Du tỷ nhi sợ tâm tư lộ ra ngoài, mẫu thân ép buộc muội ấy gả chồng. Vì thế, vì thế, từng ở trong khuê phòng treo lụa trắng..." Tô thị dùng khăn che mặt, âm thanh khàn khàn, khóc lớn nói: "Điện hạ, đó là muội muội của thần thiếp, thần thiếp không muốn thấy muội muội bất hạnh tương tư, cả ngày như thế. Xin điện hạ thành toàn Du tỷ nhi. Du tỷ nhi từng nói thẳng, nguyên nhân vì người nọ chính là điện hạ, muội ấy dù làm thiếp, cũng không cảm thấy ấm ức."

"Nàng ấy vậy mà vì bổn cung nguyện ý làm thiếp..." Nữ tử chân tình thật lòng như thế, Thái Tử tự nhiên nguyện ý đón nàng vào phủ thương tiếc thật tốt, chỉ sợ Tô gia không muốn đích nữ bị chính mình nâng vào phủ mà thôi. "Huyên Huyên, nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân bên kia đồng ý chuyện này?"

"Điện hạ, chuyện này mẫu thân đã gật đầu đồng ý, phụ thân bên kia..." Thái Tử Phi nói, "Hiện giờ Hoàng Thượng đã đồng ý cố ý chọn Trắc phi thay điện hạ. Thần thiếp vô năng, không thể vì điện hạ sinh hạ trưởng tử, thần thiếp thẹn trong lòng... Còn xin điện hạ để tiểu muội tới hầu hạ điện hạ. Nếu tiểu muội có thể vì điện hạ sinh hạ trưởng tử, trong lòng thần thiếp cũng an tâm một chút, sẽ không thẹn với liệt tổ liệt tông Đại Chiêu... Khẩn cầu điện hạ đi cầu Hoàng Thượng một lần, thành toàn cho điện hạ cùng tiểu muội, để giải nỗi khổ tương tư của Du tỷ nhi."

Thái Tử vừa nghe, quả nhiên động lòng.

Hai người đang nói, Tự Cẩm lại đây hành lễ báo: "Nương nương, Tô tam nương tử tới rồi, đang ở Tây sương phòng chờ nương nương, nàng ấy..."

Thái Tử và Thái Tử Phi toàn bộ truy vấn: "Nàng làm sao vậy?"

"Du tỷ nhi thế nào?"

Tự Cẩm: "Tam nương tử biểu tình không được tốt, hình như có tâm sự."

Tô thị lau hai mắt đẫm lệ, thi lễ với Thái Tử: "Điện hạ, thần thiếp đi trước gặp Du tỷ nhi một lần."

Thái Tử chặn lại nói: "Nàng nhanh đi đi."

Tô thị ra khỏi sảnh, ánh mắt Thái tử phiêu phiêu hướng ngay góc, trong lòng phập phồng làm hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như thiếu niên tình vừa chớm nở.

Tô tam nương tử trộm trong lòng ái mộ chính mình, hiện giờ vì chính mình lại còn muốn chết muốn sống, còn ở cách vách... Đều do hắn trước kia chưa từng chú ý nhiều hơn. Hiện giờ nghĩ đến bộ dáng của Du tỷ nhi, thế mà chỉ có thể nhớ lại năm phần.

Sân này vốn dĩ chính là điện Kim Vũ Thái Tử thường ở. Vì Thái Tử hối cải làm người mới, đưa toàn bộ những ca cơ vũ cơ đó ra phủ, rồi sau đó Thái Tử lệnh người tu sửa, thành một chỗ gọi là Đông sương phòng tiếp đãi khách.

Nhưng Thái Tử làm sao không nhớ rõ nơi này từng có một ngăn ngầm, lấy tranh xuống liền có "Thiên lý nhãn" có thể thấy tình cảnh trong phòng kia!

Tranh cuộn chỉ ở xa vài bước, chỉ cần đi qua xốc lên, là có thể nhìn thấy...

Tô tam nương tử ngây ngô làm Ngọc Tranh ngo ngoe rục rịch. Hắn liếc mắt, dịch bước chân, dịch một bước rồi lại đi hai bước, chậm rãi đi qua, chậm rãi tới trước mặt tranh cuộn, một tay xốc bức tranh treo trên tường lên.

Hắn chỉ cần coi một chút người đầy lòng ái một với hắn là được.

Từ "Thiên lý nhãn" được khảm trên tường trông qua, hình ảnh loá mắt nháy mắt nghênh diện phản chiếu lại.

Không biết là ai trong sương phòng kia bố trí một tấm bình phong, đứng ở nơi này, thế mà có thể nhìn thấy trước bình phong, một nữ tử đang đưa lưng về phía chính mình, cởi xuống từng chiếc từng chiếc quần áo.

Ngọc Tranh lưu luyến bụi hoa thật lâu, lại chưa từng làm việc đứng ở chỗ tối liếc nhìn nữ tử thay quần áo.

Khi thân mình trắng bóng đứng ở "đằng trước" chính mình, Thái Tử theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng, biết rõ chuyện này không đúng lại không dời được bước chân nửa phần.

Rồi sau đó, nữ tử đang thay quần áo chuyển thân qua, "đối diện Thái Tử" một chiếc yếm, một chiếc quần lót, một chiếc áo trong... Mặc xong quần áo.

Lần này Thái Tử xem được rõ ràng rành mạch, nữ tử "giáp mặt với chính mình" thay quần áo vậy mà chính là Tô tam nương tử trộm ái mộ chính mình trong lòng!

Tam nương tử trên người trắng nõn, ở chỗ ngực cao ngất còn có một nốt ruồi đỏ...

Có chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi Ngọc Tranh. Hắn một tay cọ qua, thấy bản thân vậy mà cả máu mũi cũng chảy ra, Thái Tử thấp mặt, trừng mắt xem máu mũi trong tay, thần sắc cũng đều hoảng hốt: "Du nhi, bổn cung chắc chắn đi đến chỗ phụ hoàng cầu thánh chỉ cưới nàng. Bổn cung nhất định không để nàng phải chịu nỗi khổ tương tư này. Sau này chắc chắn đối đãi với nàng thật tốt."

.........

Tô tam nương tử đổi xong xiêm y, thấy Thái Tử Phi từ ngoài mà đến, nhưng không thấy Kỳ Vương Phi. Chỉ là chuyện này nàng một cô nương cũng không thể giáp mặt hỏi, đành phải nhịn trong lòng từ bỏ.

Thái Tử Phi và tam nương tử trò chuyện vài câu, sau khi người dưới lại đây bẩm báo yến hội muốn bắt đầu, liền lại mang nàng ấy đứng dậy đi chỗ nữ quyến đằng trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.