Trải qua bài học đầu tiên đó, Bùi Thanh không dám hành sự khinh suất nữa.
Hắn trở nên rất cẩn thận, mua vài con ngựa, nhập vào chút hàng hóa để bán ra, chỉ buôn bán ở các thành trấn lân cận thành Thương Hoài , bán ra một thứ lại nhập vào một thứ, mỗi lần đều chọn lựa hàng
hóa khác nhau, ngay cả người cũng không dám nhờ, mọi việc tự mình làm.
Mùa đông đến, tuyết rơi lâu ngày khiến cho Thương Hoài thành bình thường không có gì lạ trở nên vô cùng mỹ lệ.
Mùa đông, thương lữ ít đi, thương khách đi qua Thương Hoài
thành cũng giảm hơn nửa, buôn bán vì vậy mà không được tốt lắm, nhưng
Bùi Thanh cũng không có nhàn rỗi, hắn nhân cơ hội này học hỏi quản lý
của các đương gia thương đội lưu lại tránh rét, có khi ban đêm mới trở
về.
Cát Tường nhìn cây ngô đồng cao lớn trụi lá ngoài cửa sổ, tâm tư trống vắng.
Bầu trời mờ mờ, tuyết tung bay nhiều như lông ngỗng, tuyết
lẳng lặng rơi xuống lối đi ngoài cửa, ánh trăng lười biếng, trong trẻo
mà lạnh lùng, ngoài cửa vài cành hoa mai vùi sâu trong tuyết, xinh đẹp
khiến người ta không nỡ chớp mắt.
Bùi Thanh ra ngoài từ sớm, trời cũng đã gần tối, hắn còn chưa trở lại, mà Bùi Uy kêu đau răng ầm ĩ, không cùng Bùi Thanh ra ngoài, ở
trên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng, trên lò có canh chân giò hun khói với nấm hương
còn nóng, nàng còn làm ấm bầu rượu, bởi mấy ngày qua, không biết nguyên
do gì, Bùi Thanh dường như có chút mất ngủ, uống chút rượu sẽ ngủ tốt
hơn.
Nàng bây giờ, cố ý cùng hắn giữ một khoảng cách, cố ý tránh
cùng hắn đơn độc chung đụng, nàng giữ bổn phận, làm chuyện của một nô tỳ nên làm.
Nàng tự nói với mình, nàng chỉ hi vọng tương lai có thể tìm
được các muội muội, ngoài ra, nàng không còn mong muốn gì khác, đối với
Bùi Thanh cũng không có mong mỏi gì nữa.
Nàng sẽ vì hắn cầu nguyện, hi vọng ông trời già để cho hắn
thành công, mà chờ hắn sau khi thành công, chính là lúc nàng rời đi, dốc lòng đi tìm các muội muội. . . . . .
Nàng tâm sự nặng nề thở dài.
Nàng, đã không còn tấm thân trong sạch nữa, trừ làm như vậy,
nàng còn có thể như thế nào đây? Nàng bây giờ ngay cả làm thị thiếp hắn
cũng không có tư cách. . . . . . Nghĩ đến mất đi trinh tiết, tim của
nàng một hồi thống khổ, nước mắt rớt xuống.
Không thể nữa rồi, mỗi khi nhớ tới chuyện khó có thể mở miệng kia, nhớ tới kẻ kia làm nhục nàng, thật làm nàng muốn dập đầu chết, nếu không vì phải sống để đoàn viên với các muội muội, nàng thật không muốn sống. . . . . .
Khẽ thở dài, nàng đi mở cửa phòng, ra ngoài xúc tuyết.
Gian phòng phòng nhỏ này là Bùi Thanh dùng một thỏi nguyên
bảo mua, ngoài việc có thể cho bọn họ dừng chân che nắng che mưa, cũng
có thể chứa nhiều hàng chưa bán ra, nàng cố gắng may vá, sửa lại vải lót trong cho chỉnh tề ấm áp, mặc dù hoàn cảnh không thể bằng được Bùi phủ, nhưng bây giờ nàng ở chỗ này vui vẻ hơn nhiều.
Nếu như đêm hôm đó không cùng Bùi Thanh đi, nàng hiện tại sẽ
như thế nào? Cho dù ở lại, Đại thiếu gia cũng thành thân rồi, như vậy
nàng nhất định sẽ bị Đại phu nhân bức hiếp, thành tiểu thiếp Đại thiếu
gia. Nàng thật may mắn đêm đó ra quyết định. Từ đó, thay đổi vận mạng
của nàng. . . . . .
Bỗng dưng, một hồi tiếng vó ngựa đến gần, nàng ngẩng mặt lên, tuyết đọng trên đất trong suốt, thấy Bùi Thanh ngồi trên lưng ngựa,
trên người khoác áo choàng màu xanh đậm đã hơi cũ, hắn một tay dắt ngựa, ngựa kéo một xe thức ăn.
Hắn về rồi.
Thời gian này, hắn đều dùng cách làm ăn khó khăn như vậy, một người một ngựa, đi sớm về trễ, e rằng thân thể hắn đã mệt muốn chết
rồi.
Nàng không tự chủ nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt ngẩn ra.
Hắn thật là đẹp, tóc dày, mày kiếm, mắt sâu, mũi cao cùng môi mỏng, còn có vóc người cao ngất xuất sắc kia, mặc dù y phục chỉ tầm
thường, vẫn không che lấp được cả người phát ra quang mang đặc biệt.
“Khí trời lạnh như thế, nàng ở đây làm cái gì?” Bùi Thanh ngưng mắt, cau mày nhảy xuống ngựa.
Hắn sãi bước tiến về phía nàng, tuyết trên đất bị hắn dẫm lên in lại dấu giày, hắn nhìn Cát Tường vẻ mặt kinh ngạc, không nói hai
lời lấy đi xẻng xúc tuyết trong tay nàng.
Nàng thở nhẹ một tiếng.”Ngươi. . . . . .”
“Vào nhà đi! Thật không biết làm sao nàng như vậy? Thân thể đã không tốt, còn không biết chăm sóc mình cho tốt.”
Hắn nhanh chóng xoay vai của nàng lại, đẩy nàng đi vào trong nhà, một xe hàng hóa đáng tiền cứ vứt ở đấy như vậy.
“Chỉ là xúc tuyết cho sạch sẽ, vậy cũng được mà.” Cát Tường
không yên tâm ngoái đầu lại nhìn quanh mấy lần. “Ngươi không đem xe ngựa kéo vào kho hàng trước. . . . . .”
“Yên tâm đi, ở trong tuyết như vậy, đừng nói người, ngay cả
động vật cũng không có.” Hắn đưa nàng vào nhà, xoay người đóng cửa lại,
vứt hết gió tuyết ở ngoài phòng.
Hắn buông vai nàng ra, gở xuống bọc quần áo trên lưng, mở ra, bên trong là một áo khoác ngắn lông chồn.
“Đến đây đi, mặc vào.” Hắn giục, đem áo đưa tới trước mặt nàng.
Quần áo mùa đông của nàng cũng rất cũ, bình thường nàng may
áo cho hắn, cho Bùi Uy, nhưng không có may cho nàng, hắn đã sớm nghĩ tới mua cho nàng cái áo khoác rồi.
“Đây là. . . . . . Cho ta?” Cát Tường một trận lắp bắp.
Bùi Thanh liếc nhìn nàng, lông mày giơ lên. “Nếu không ta cùng A Uy dùng thứ này sao?”
Nàng cười, nhận lấy áo khoác, thuận tiện mặc vào, bờ môi hiện lên nụ cười vui vẻ. “Rất ấm, cám ơn ngươi.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng không còn tự xưng nô tỳ
nữa, cũng không gọi hắn là thiếu gia, hầu như đều gọi hắn là “ngươi”, về phần Thanh ca, nàng gọi không được, nhiều lắm là có người ngoài ở đây
thì sẽ như Bùi Uy, gọi hắn một tiếng Nhị ca.
“Ta biết nàng mặc lên sẽ rất đẹp mà.” Hắn thưởng thức nhìn
nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa. “Hôm nay ở chợ có một nha đầu mập cùng ta giành cái áo khoác này, ta nói cho nàng biết, nàng ta sơ sơ chỉ mặc vào được một cánh tay, nàng ta cứ không tin, gắng phải mặc thử, may nhờ ông chủ không chịu cho nàng mặc thử, ta mới có cơ hội nhanh mua lại.”
Cát Tường bị lời của hắn chọc cười. “Quá khoa trương, nào có người mập như vậy .”
“Là thật!” Hắn nghiêm trang nói: “Thật không biết nha đầu mập kia làm sao dám nói nàng muốn mặc thử, ta nhìn ông chủ mặt cũng bị dọa
xanh tái rồi, bởi vì nếu thật sự cho nàng ta mặc thử, nhất định sẽ bị
rách.”
Nàng cười lắc đầu. “Không nói với ngươi nữa, ngươi mau kéo xe ngựa vào trong kho hàng đi, canh ở trên bếp vẫn còn nóng, ta bưng tới
đây, còn có thức ăn, ta giúp ngươi hâm nóng.”
Không ngờ nàng rất nhanh rời khỏi bên người, hắn vội vã hỏi: “A Uy đâu? Răng vẫn còn đau sao?”
“Tốt hơn nhiều rồi, còn đang ngủ.”
“Còn nàng?” Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt lộ ra ôn nhu. “Hôm nay ở đây làm cái gì? Mấy ngày trước mua sách cho nàng
xem hết rồi sao? Có muốn ta mua thêm mấy quyển nữa cho nàng giết thời
gian không?”
Ở trong lòng hắn, đã sớm đem Cát Tường làm thê tử của hắn
rồi, Cát Tường theo hắn rời khỏi Bùi gia, ở trong mắt người khác, bọn họ là bỏ trốn, tương lai, hắn nhất định sẽ cho nàng danh phận.
“Ta còn chưa xem xong. . . . . . Cái đó, ta đi hâm nóng thức
ăn!” Nàng tránh né ánh mắt sáng rực mà sâu xa của hắn, tâm lại bắt đầu
nhảy loạn.
Không thể cùng hắn nói chuyện tiếp nữa, không thể để cho hắn
biết suy nghĩ của nàng, hắn là thiếu gia, nàng là nô tỳ, bọn họ cả đời
đều là quan hệ như vậy, sẽ không thay đổi. . . . . .
Lông mi thật dài che đậy đôi mắt to u buồn của nàng, nàng xoay người muốn đi, Bùi Thanh lại nhanh chóng nắm tay của nàng.
Trong nháy mắt, nàng mê loạn mà rung động, con ngươi trong suốt hoảng hốt.
“Cát Tường ——” Hắc mâu hắn nhìn chằm chằm nàng. “Nói cho ta biết, có phải nàng có chuyện gì buồn phiền hay không?”
Tay của nàng, sao lại lạnh như vậy? Ngày mai đến chợ phải mua cho nàng cái lò nhỏ mới được, kể từ khi cùng hắn đi khỏi Bùi phủ, thân
thể của nàng cơ hồ không được khỏe, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Tại sao hỏi như thế?” Nàng cả người cứng đờ, tâm hoảng ý loạn nhìn của hắn.
Không sai, nàng đúng là thường cảm thấy mơ hồ bi thương,
nhưng nàng cũng không biết mình lại biểu lộ ra ngoài. Hắn không phải là
đã nhận ra cái gì chứ? Phát hiện chuyện nàng bị người ta cưỡng bức sao?
“Ta thường thấy nàng hay thở dài xa xôi, giống như có tâm sự, ta hi vọng nàng có thể nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải
quyết.”
Cát Tường thở phào nhẹ nhỏm. Hắn không biết, nàng không muốn quá khẩn trương, mình hù dọa mình.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn. “Ta không sao, chỉ là nhớ
các muội muội, suy nghĩ không biết năm nào tháng nào mới có thể được gặp các nàng mà thôi.”
“Thì ra là chuyện này.” Xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, nếu như là chuyện này, hắn an tâm.
Khuôn mặt tuấn tú ngăm đen của Bùi Thanh lộ ra mỉm cười. “Ta
đã đáp ứng nàng, quyết không nuốt lời, tương lai ta sẽ dùng hết mọi
phương pháp thay nàng tìm được các muội muội, cho nên nàng đừng buồn
nữa.”
Nàng gật đầu một cái. “Ta biết.”
Ai, ngay cả trong lòng có trăm mối ngàn lo, cũng không thể
cho hắn biết! Hết thảy quan tâm chỉ có thể. . . . . . Để ở trong lòng.
Mùa đông trôi qua, mùa xuân lại tới, ngọn cây nhú lên mầm mới, hoa đào nở đầy vườn, cảnh xuân tươi đẹp, trải qua mùa đông tàn lụi, trăm lá cây xanh ẩn nấp sáng láng như bôi mỡ, báo trước sinh cơ bừng bừng.
Bùi Thanh mua hai mươi tuấn mã khỏe mạnh, thuê hai mươi trợ
thủ có gia thất ở Thương Hoài thành, còn hán tử trên có cha mẹ, dưới có
nhiều con cái cần nuôi dưỡng, hơn nữa dựa vào mắt nhìn của mình, nhập
vào lá cây thuốc lá, tơ lụa, dược liệu trân quý cùng một số lớn châu
báu, trừ châu báu hắn mang ở trên người, còn lại đều để trên xe ngựa.
Hôm nay rời khỏi thành Thương Hoài, chuyến đi này, nếu như
thuận lợi, cũng phải mấy tháng mới có thể trở lại, lại từ Tây Nam mang
về đặc sản bản địa, hắn tính toán, khứ hồi ba lượt là có thể nhanh chóng thu được lượng lớn của cải, đừng nói chi là chuyến tiếp theo còn có thể gia tăng nhân công cùng ngựa và hàng hóa.
Cát Tường theo thường lệ mặc nam trang, cũng như cũ cùng Bùi
Thanh cưỡi một ngựa, Bùi Thanh bắt đầu tính mua cỗ xe kín mui cho nàng
ngồi, nhưng nàng không muốn để người chú ý, kiên quyết muốn giống như
đoàn người, cưỡi ngựa là tốt rồi.
Buổi chiều, gió xuân nhẹ thổi, giữa tiếng vó ngựa chát chúa, hai mươi con ngựa tạo thành thương đội lên đường.
Quy mô một thương đội như vậy ở Thương Hoài thành cũng không
hiếm thấy, bọn họ còn gặp một thương đội khác cũng đồng thời lên đường
với họ, quy mô lớn hơn bọn hắn một chút, có ba mươi con ngựa, người đánh xe thông hiểu nhiều thứ, năm mươi người, mỗi người thoạt nhìn thân thủ
thoăn thoắt.
Bùi Thanh thận trọng để ý bọn họ, không dễ dàng cùng đối phương nói chuyện với nhau, gật đầu cũng tiết kiệm.
Trải qua bài học kinh nghiệm mất tất cả tiền bạc lần trước,
trừ Cát Tường cùng Bùi Uy, hắn hiện tại sẽ không tin tưởng bất luận kẻ
nào, cũng không muốn cùng thương đội khác có liên quan, hắn chỉ muốn ổn
định đi hết lần này, sau đó nhanh chóng bắt đầu hành trình tiếp theo.
Ngày thứ hai mươi tám, thương lữ tiến vào đại mạc, không có trạm dịch để ngủ đêm.
Bọn họ tìm một chỗ sạch sẻ hạ trại, bên cạnh còn có khe nước
nhỏ, rất thuận lợi, mà thương đội kia cũng theo chân bọn họ hạ trại cùng một nơi, chắc hẳn cũng là thấy nguồn nước tiện lợi kia.
“Lưu đại ca, tối nay phiền huynh coi giữ.” Đêm xuống, mọi âm thanh đều yên tĩnh, Bùi Thanh tìm Lưu Thành phó thác cho hắn.
Hắn và Lưu Thành ở Thương Hoài thành kết làm huynh đệ kim
lan, trước khi kết nghĩa, hắn lặng lẽ quan sát đối phương một tháng,
nhận thấy Lưu Thành là một người tâm tư nhạy bén, tính tình chững chạc,
thân thủ nhanh nhẹn, có võ công căn bản, đối với vợ con cực tốt, còn có
cha mẹ thân thể không được khỏe cần hắn phụng dưỡng, mỗi tháng đều cần
một khoản phí dược liệu không ít.
Hắn cố gắng mời Lưu Thành gia nhập thương đội, cũng cho vợ
con hắn một khoản phí sinh hoạt, bởi vì hắn biết, hắn nhất định phải bồi dưỡng thân tín của mình.
Bùi Uy còn nhỏ, rất nhiều việc không thể làm, mà thương đội
dựa hết vào một mình hắn không được, hắn không cách nào bao đồng mọi
mặt, sẽ bận rộn đến nặng nề, hắn cần trợ thủ đắc lực.
Hắn phải từ từ thử sự tìn nhiệm con người của hắn, chỉ là lần trước bị bài học quá thê thảm, hắn còn cần khôi phục lòng tin với mọi
người, mà Lưu Thành là người đầu tiên hắn tín nhiệm, hắn chỉ mong mình
không có nhìn lầm lần nữa.
Sau khi đem nhiệm vụ gác đêm quan trọng phó thác cho Lưu Thành xong, hắn đi tới trước lều của Cát Tường.
“Cát Tường, đã ngủ chưa?”
Cát Tường vén lều trại lên, trên người vẫn là bộ y phục bám bụi đất ban ngày mặc kia, nàng còn chưa thay quần áo.
Mặc dù hắn có thể thử tín nhiệm Lưu Thành, nàng vẫn không thể yên tâm.
Hắn cũng không biết, ngoại trừ hắn phụ trách gác ban đêm,
nàng không thể yên ổn ngủ ngon, những đêm còn lại, nàng đều ngủ không
ngon giấc, trằn trọc trở mình, chỉ có chút động tĩnh cũng sẽ bị thức
tỉnh, ác mộng đáng sợ lại tái diễn.
“Chúng ta đi một chuyến.” Ánh mắt hắn nhu hòa nhìn nàng.
Nàng ngước mắt liếc nhìn bầu trời đêm màu xám đen, lại nhìn
bốn phía trống trải tĩnh mịch sâu thẳm, do dự nói: “Đã trễ thế này,
ngươi không nghỉ ngơi sao? Sáng mai còn phải lên đường đấy.”
Mặc dù, nàng quả thật rất muốn ra ngoài hóng mát một chút, nhưng không thể làm mất thời gian hắn nghỉ ngơi.
Ban ngày, hắn phải tập trung tinh thần lưu ý tình huống bốn
phía, ban đêm dĩ nhiên phải ngủ đủ giấc lấy lại tinh thần, trong thương
đội này, hắn so với bất luận kẻ nào cũng quan trọng, thời gian này,
quyết không thể xảy ra chuyện gì, nếu không bọn họ sẽ không đủ năng lực
xoay sở.
“Ta có chút buồn bực, nàng đi với ta một lúc.” Bùi Thanh ngưng mắt nhìn nàng, ai, nàng vừa gầy . . . . . .
Thực ra, hắn không buồn, hắn chỉ là muốn được ở một mình với nàng.
“Được rồi.” Nàng đáp ứng. “Nhưng không thể quá lâu, phải về sớm một chút, ngươi cần nghỉ ngơi.”
Bùi Thanh nhìn đôi mắt của nàng sáng như sao, rực rỡ như hoa, trong lòng tràn ngập một hồi thương tiếc thật sâu, tâm tình trong nháy
mắt trào sóng mãnh liệt.
Nếu như không phải là theo hắn rời khỏi Bùi phủ, nàng cũng
không cần ở chỗ này chịu khổ, chẳng những ăn không ngon ngủ không yên,
còn phải lo lắng mã tặc xâm nhập sẽ cướp đoạt tài sản hoàng hóa, thậm
chí giết người diệt khẩu.
Nếu ở lại Bùi phủ, nàng sẽ thuận lợi trở thành tiểu thiếp của Bùi Văn, Bùi Văn yêu thích nàng như vậy, nàng nhất định sẽ rất tốt, là
hắn thay đổi vận mạng của nàng. . . . . .
Nhưng, hắn không hối hận.
Thay vì đem nàng dâng tặng cho Bùi Văn, cái người không biết
phát triển đó, hắn thà để nàng ở bên cạnh hắn, tạm thời trải qua cuộc
sống khắc khổ, thời gian còn nhiều, hắn sẽ thành công, sẽ cho nàng cuộc
sống hạnh phúc, hắn nhất định sẽ làm được!
“Đang suy nghĩ gì?” Cát Tường nhẹ nhàng gọi hắn hồi thần, ôn nhu hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi theo ta thì biết.”
Đưa mắt nhìn ra, là một vùng hoang vu, Bùi Thanh dựa vào gần
thân thể nàng, bế nàng lên lưng ngựa. Vó ngựa vội vã đi, như một mũi
tên.
Cát Tường không biết hắn vì sao cưỡi nhanh như vậy, không muốn cho người đuổi theo sao? Hay là sợ Bùi Uy bướng bỉnh đi theo?
Bùi Thanh dừng trước một khu rừng nhỏ rậm rạp, cách xa đám
người ồn ào, hắn kéo dây cương, bốn vó con ngựa chậm lại, chầm chậm chạy vào trong rừng.
“Nơi này mà cũng có rừng cây nhỏ như vậy, thật đúng là hiếm
lạ.” Cát Tường mở to hai mắt nhìn bốn phía, mặc dù đêm đã khuya, gió nhẹ thổi, nhưng nàng cũng không sợ, bởi vì bên cạnh còn có hắn.
Xuyên qua rừng cây, Bùi Thanh dừng ngựa lại.
Cát Tường thấy một cái hồ nước, ánh mắt của nàng cũng sáng lên. “Tại sao có thể có hồ nước như vậy?”
Bùi Thanh nhảy xuống lưng ngựa, đón nàng xuống, tháo bọc quần áo trên lưng ngựa đưa cho nàng.
“Ta giúp nàng chuẩn bị quần áo tắm rửa, ta coi chừng cho nàng, nàng có thể xuống đó tắm rửa.” Hắn đột nhiên mỉm cười.
Nàng kinh ngạc không thôi nhìn vào bọc quần áo trong tay, lại nhìn hướng hắn.
Con ngươi đen sâu xa cùng vẻ mặt thâm trầm của hắn níu lấy
trái tim nàng, trong lòng nàng nói không ra những cảm động, nói ra miệng bất quá cũng chỉ có ba chữ đơn giản, “Cám ơn ngươi. . . . . .”
“So với nàng vì ta mà chịu những khổ cực này, không tính là
cái gì.” Hắn giục nói: “Đi đi, muốn đợi bao lâu thì đợi bấy lâu, ta sẽ
coi chừng kỹ.”
Hắn xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống một tảng đá lớn, từ
trong ống tay áo lấy ra một quyển sách nhỏ, ánh trăng mờ mờ, nhìn xuống.
Mặc dù rất muốn ôm nàng vào lòng, nhưng hắn sẽ tuân thủ lời
hứa của mình, trừ phi nàng nguyện ý, nếu không hắn sẽ không lỗ mãng. Hắn sẽ đem cảm thụ của nàng, đặt trước ham muốn của mình, coi chừng chặt
chẽ, cho đến ngày nàng gật đầu mới thôi.
Sau lưng, Cát Tường nước mắt tràn ra ngưng lại ở bóng lưng
thon gầy của hắn, tâm, nhói đau, nước mắt đau thương rơi xuống, thật lâu không cách nào nhúc nhích.
Tại sao nàng cảm động như vậy? Nàng mất đi thân thể trong sạch, thật không thể, cũng không xứng, yêu hắn.
Trên đường trở về, tâm tư hai người đều cuồn cuộn, Cát Tường
nỗ lực khắc chế tim của mình, vậy mà lưng của nàng, phải dựa vào trước
lồng ngực ấm áp lại rắn chắc của Bùi Thanh, một lòng, vẫn là thất thủ
trên người hắn. . . . . .
“Hinh như đã xảy ra chuyện gì!” Bùi Thanh xa xa thấy nơi dựng lều rối loạn, ánh mắt của hắn thu lại, ghìm chặt dây cương, chậm ngựa
lại, trong nháy mắt cảnh báo trong đầu rùn lên mạnh liệt.
Đáng chết! Hắn không nên rời khỏi đó! Không nên rời đi bỏ lại thương đội!
Cát Tường giương mắt nhìn lên, sắc mặt của nàng trong nháy
mắt trắng không còn chút máu, cánh môi run rẩy. “Có phải mã tặc tới hay
không?”
Về chuyện mã tặc, nàng có nghe qua, mã tặc có lương tâm một
chút, cướp của cải sẽ coi như xong, nếu nhẫn tâm hơn, chẳng những sẽ
cướp đoạt tiền mà còn có thể giết người.
“Không giống.” Ánh mắt Bùi Thanh trầm xuống.
Nếu như là gặp mã tặc công kích, mọi người sẽ không giống như hoảng hốt đi tới đi lui, hơn nữa nhìn từ đàng xa cũng không thấy có
nhiều ngựa tới, có thể thấy không phải là mã tặc.
“Chúng ta mau trở về thôi!” Cát Tường trong lòng sợ hãi,
nhưng nàng không có hỏi nữa, trong lòng nàng thầm cầu nguyện không phải
là mã tặc, lão thiên sẽ không tàn nhẫn như vậy, lần đầu tiên để cho bọn
họ bị lừa mất tiền bạc, lần thứ hai lại để cho bọn họ gặp mã tặc, lão
thiên sẽ không . . . . . .
Hắn hét lớn một tiếng, giơ roi đánh ngựa, để ngựa tăng tốc chạy nhanh nhất.
Về đến nơi, Bùi Thanh nhảy xuống ngựa, hắn hỏi thủ hạ chính là người đánh xe, “Xảy ra chuyện gì?”
“Là Cô lão bản xảy ra chuyện.” Người đánh xe nói: “Hình như
là bệnh cấp tính, sắp chết, thủ hạ của hắn vô cùng sốt ruột, Lưu phó thủ đã qua xem xét, nhưng không có cách nào. . . . . .”
Bùi Thanh vốn không muốn nhiều chuyện, nếu không phải là
người của hắn gặp chuyện không may, thì hắn cũng không cần thiết quan
tâm nhiều chuyện trên người.
“Mau! Chúng ta cũng qua xem một chút!” Cát Tường bước nhanh, đi tới. Hắn không thể làm gì khác hơn là đuổi theo nàng.
Lúc trước ở trong phủ, nàng ngay cả con chim sẻ nhỏ bị thương đều muốn cứu, cũng khó trách nàng nghe được người bệnh không có quan hệ với mình sắp chết, sẽ muốn quan tâm.
Lưu Thành thấy bọn họ, đẩy đám người sang hai bên đi tới,
thấp giọng nói: “Cô lão bản đại khái là vô cùng mệt nhọc, huyết khí lưu
thông không thuận, đã chết, đáng tiếc hắn là người chính trực, thủ hạ
cũng rất kính trọng, hôm nay quần long vô thủ (tương tự như câu rắn mất đầu, ý nói không có người chỉ huy), bọn họ cũng luống cuống, những hàng hóa này cũng không biết phải vận chuyển đến nơi nào.”
“Bọn họ có thể có phó thủ?” Bùi Thanh tâm niệm chuyển một
cái, hắn muốn mua lại những hàng hóa cùng ngựa kia, nếu như những người
đó không giải quyết được vấn đề trước mắt, hắn đây sẽ không tính là thừa dịp cháy nhà hôi của, mà là giúp bọn họ công việc bề bộn.
“Có một vị Đỗ phó thủ, có thể nói chuyện với hắn một chút xem . . . . . .”
Đột nhiên, tiếng Cát Tường chen vào giữa hai người. “Lưu đại ca, xin đưa ta đi nhìn Cô lão bản một chút.”
“Cát Tường!” Bùi Thanh không đồng ý nhìn nàng, người chết, có cái gì đẹp mắt? HIện tại bọn họ quan trọng nhất là không gây thêm phức
tạp.
Lưu Thành hỏi vội: “Cát Tường cô nương, chẳng lẽ nàng hiểu y thuật?”
Về Cát Tường là cô nương gia, Bùi Thanh cũng nói cho hắn biết rồi, đây là tín nhiệm đối với hắn, hắn rất quý trọng phần tín nhiệm
này.
“Nàng làm sao có thể biết y thuật?” Bùi Thanh không suy nghĩ liền phủ nhận.
Cát Tường mười tuổi bị bán vào Bùi phủ, cha mẹ đều là người
trong thôn dựa vào bắt cá sinh sống, tất cả chuyện của nàng, hắn đều cực kỳ rõ ràng.
“Lưu đại ca, đưa ta đi xem một chút!” Nàng muốn tận mắt xem người kia một chút, nói không chừng có một đường sống!
Lưu Thành không dám làm chủ, hắn nhìn Bùi Thanh, Bùi Thanh suy nghĩ, khẽ gật đầu một cái.
Ai, nha đầu này, không để cho nàng nhìn, nàng sẽ không từ bỏ.