Chi Lý không thay đổi tư thế, vẫn luôn nhìn chằm chằm phía đối diện, còn Kha Bố sức cùng lực kiệt đứng ở góc chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Tô Ấu Ngôn, cậu lo lắng, liên luỵ mọi người khiến cậu áy náy, không tài nào tiêu tan mọi cảm xúc trái chiều đang ngập tràn trong gian phòng này.
"Bà nội, chúng ta không cần lãng phí thời gian."
"Ồ~ Vậy con muốn làm gì bây giờ?"
"Không cần xem tới lúc kết thúc, con hiện tại cũng có thể cho bà nghe kết quả." Chi Lý xoay người bước ra sau lưng lão nhân, tay đặt ở trên xe lăn*, cúi người: "Mau gọi hết đám con rối của bà ra đi, bằng không bà sẽ không còn cơ hội đâu." Hắn đẩy lão nhân, đá văng cửa sân thượng.
*chương trước Angelina ghi là "ghế", nhưng chương này lại ghi là "xe lăn".
"Không còn cơ cơ hội sao." Lão nhân bình tĩnh, ngồi trên xe lăn.
Ở bên này, Bao Tế Lôi đã thở phì phò, bụng cùng đầu gối đều đã có chút đau đớn, cặp chân kia của Tô Ấu Ngôn quả thật quá lợi hại. Cổ họng có chút khan khan, đột nhiên có hai người đàn ông bước vào, lúc cửa phòng bệnh mở ra, Kha Bố đã cảm thấy hai người này có chút quen mắt, bất chợt nhớ ra, tâm Kha Bố nảy lên một chút, Kha Bố từng nhìn thấy ảnh chụp hai người bọn họ rồi, được treo ở phòng Hội trưởng hội học sinh học viện Thánh Kiệt, ha, một người đã đủ quá sức, lại còn thêm hai người nữa.
Tô Ấu Ngôn có chút mệt mỏi nhíu nhíu mày, khi Kha Bố muốn bấp chấp tất cả xông lên không quan tâm bọn họ đang chơi trò gì mà cậu chết tôi sống, thì có một người đàn ông túm lấy tóc cậu, ngay lúc này, một chiếc xe lăn chậm rãi đi vào, đụng vào thành giường, được lão nhân dùng tay chống lại. Chi Lý vào sau xe lăn vài bước, nhìn chằm chằm cánh tay của tên đàn ông kia: "Thả ra." Hắn bất luận là kẻ nào cũng không cho thời gian hồi thần, mặt tên kia liền bị ăn một đạp, lảo đảo lui bước, sau đó Chi Lý liền nắm lấy áo Bao Tế Lôi, quăng cô vào tường: "Cút hết đi, giờ là lúc tôi giải quyết chuyện gia đình." Một tên khác vừa muốn mở miệng, Chi Lý liền nắm lấy mặt gã, dùng sức, mặt gã phút chốc đã biến dạng.
"Các ngươi đi ra ngoài đi." Ngoài cửa có thanh âm truyền đến, chính là giọng nói của người phụ nữ đêm đó, Kha Bố quay đầu lại lập tức trông rõ diện mạo của người kia, khó trách lần đầu cậu trông thấy bà nội Chi Lý ở trường đã cảm thấy có chút lệch gen Chi gia. Tóc người phụ nữ trước mặt chỉ ngang tới vai, sợi tóc tuy hỗn loạn cũng có điểm bạc, nhưng nhìn thấy nào cũng không thấy già, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác tóc này chỉ là đồ nhuộm, gương mặt của bà vẫn còn giữ đúng nét trang nghiêm tà ác, mộc mạc hoa lệ... Nhiều loại cảm giác hỗn tạp trộn lẫn nhau, nhưng lại không hề đồng nhất, gen di truyền như vậy mới đúng chứ, xem ra người trước mặt này mới chính là Lưu Thanh hàng thật giá thật. Đêm đó khi cậu rơi xuống nước, cách lão nhân kia quá gần, lúc ngã xuống đã nhìn được điểm sâu nhất trong đôi mắt bà, một tia loé sáng nơi đó rất giống Bao Tế Lôi, cậu liền hiểu ngay người này có lẽ cũng chỉ là một con rối, cậu ở trong bệnh viện quan sát một ngày những người trong bệnh viện, nghi ngờ không ít, cũng phát hiện trong đám bọn họ có không ít người là con rối của Lưu Thanh.
Tô Ấu Ngôn vẻ mặt không hề kinh ngạc, Kha Bố đoán rằng cô chắc hẳn cũng đã điều tra rõ ràng rồi.
"Bà cũng ra ngoài đi." Lưu Thanh nói với lão nhân kia, lão nhân gật gật đầu, Chi Lý lại nói: "Cô là ai, kêu bà tôi ra ngoài làm gì, tôi có chuyện muốn nói với bà ấy." Vậy ra, vậy ra cái người duy nhất không biết bà mình là ai lại là Chi Lý sao. Ánh mắt Lưu Thanh trách cứ liếc hắn một cái. "Con có cái gì thì nói với ta đi."
"Tôi nói với cô làm gì."
Kha Bố thật sự không hiểu nổi cấu tạo não của Chi Lý, hắn có những lúc trì độn tới mức người ta khó tin.
Kha bố thật sự không hiểu chi lý não cấu tạo, nhưng cố tình hắn có khi chính là trì độn đến làm người khó có thể tin.
"Ta kêu con nói với ta, thì con mau nói với ta, con muốn nói chuyện với bà nội mình thì đừng có tuỳ tiện thế."
"Bà nội tôi là một bà già vừa yếu vừa lùn, nếu cô muốn giả mạo bà nội của tôi, đừng trách tôi không khách khí."
Lưu Thanh nhếch lokng mày: "Con cái thằng bé hỗn đản này, tức chết ta." Chi Lý tiến về phía bà, đám Bao Tế Lôi lại đứng chắn trước mắt Chi Lý, Kha Bố cũng đứng che chắn cho hắn, hai tay chốn lên ngực hắn, hắn có phát rồ đi nữa cũng không thể động thụ với bà mình! "Chi Lý, đó là bà nội cậu thật đấy."
"Không phải."
"Cái người cậu cứ khăng khăng là bà nội cậu chỉ một con rối thôi."
Vẻ mặt Chi Lý lộ ra hoang mang, nhìn nhìn lão nhân, lại nhìn nhìn Lưu Thanh, giống như đại não đang cố tiếp nhận tin tức này, vài giây sau, hắn lại nhìn về phía Lưu Thanh: "Chúng ta nhanh chóng đem những chuyện còn lại giải quyết đi, bà nội." Cậu tiếp thu không phải nhanh quá rồi chưa! Kha Bố thật sự rất muốn phẫn uất với Chi Lý, nhưng xét lại vẫn là thấy tình hình bây giờ thật sự không thích hợp.
"Tớ cũng tránh đi một chút." Tô Ấu Ngôn nói, Kha Bố muốn giữ cô ở lại, nhưng cô hình như có chuyện gì đó, khăng khăng rời đi.
Phòng bệnh bấy giờ chỉ còn lại ba người, Lưu Thanh ngồi trên giường, hai tay chống ra sau: "Chuyện còn lại con muốn nói là chuyện gì, chẳng lẽ con biết ta đã làm gì cái đám bằng hữu của con rồi sao, tên gì ấy nhỉ, Trương gì đó, Hân Hợp gì đó hay sao." Thái độ bà như vậy chắc chắn là cố ý, tâm Kha Bố vừa mới buông xuống chưa bao lâu đã động một nhịp, cậu cho tới giờ phút này mới ý thức được một điều, mạnh bạo với Lưu Thanh căn bản sẽ đều vô dụng thôi, bà ta sẽ không từ thủ đoạn mà tra tấn cậu, cả thể xác lẫn tâm hồn, bà chỉ có việc động động khoé môi, sẽ không thấy mỏi mệt, sẽ tiếp tục xuống tay, xuống tay tới khi nào thể xác lẫn tâm hồn cậu đều bị huỷ diệt mới dừng.
"Vậy thì, bà vì cái gì mà không vừa mắt Kha Bố."
"Ta ngay từ đầu đã nói cho con biết."
"Con quên rồi."
Lưu Thanh đánh giá từ đầu tới chán Kha Bố: "Con nói xem, trên người cậu ta liệu có thể gom được năm chỗ cho ta tạm coi đó là ưu điểm không."
"Không thể nói." Chi Lý nghĩ chẳng không nghĩ muốn trả lời câu này, vốn dĩ câu hỏi của Lưu Thanh đã đủ đả kích rồi, hắn trả lời lại càng đả kích cậu hơn.
"Con muốn ta đồng ý cho loại người này nhập vào Chi gia, Chi gia chúng ta cũng đâu phải tổ chức từ thiện, hạng nào cũng có thể tiếp nhận."
"Ngân có năm ưu điểm bà nói sao."
Lưu Thanh bĩu nhẹ môi hừ lạnh: "Chí ít cô ta còn có thể sinh con."
"Bà nội, vậy con nói cho bà biết điều này, con chính là di truyền đặc tính của Chi gia, mắt nhìn đều rất kém cỏi." Lời này lại một lần nữa đâm chọc thêm Lưu Thanh, bà nhíu mi, ý hắn nói mắt nhìn người họ Chi đều rất kém, bởi vậy Chi Tả Tư mới lựa chọn Lam Ngân, còn ông nội mới lựa chọn loại người như Lưu Thanh hay sao.
"Đừng có khua môi múa mép với ta."
"Con luôn thích khuyết điểm, Kha Bố có quá nhiều khuyết điểm, làm con quá yêu cậu ấy."