"Cậu muốn ăn tết ở đây? Mẹ cậu không ý kiến sao, coi như trước mắt thuận lợi đi, nhưng nếu bà ấy hỏi tới, dù cậu muốn ôm hết trách nhiệm, bà ấy cũng không nỡ đánh chửi gì cậu."
"Bà ấy cũng sẽ không nỡ đánh chửi cậu, tớ nghĩ thế."
"Đừng có làm bộ dò xét thái độ của tớ!" Kha Bố tựa hồ có thể biết được suy nghĩ trong đầu Chi Lý, khóe mắt cậu liếc xuống ô thời gian trên màn hình tivi, đến giờ ăn tối rồi, cậu đứng dậy đi vào phòng bếp, lại y hệt những gì cậu nghĩ, tủ lạnh không còn cái gì để ăn, lục lọi hơn mười phút mới lôi ra từ nóc tủ mấy gói mỳ ăn liền, ánh mắt cậu có chút nguy hiểm nhìn hạn sử dụng trên bao bì, hẳn là không có vấn đề.
"Tối nay dùng mỳ ăn liền tạm lót bụng, cậu sẽ không có ý kiến đi."
"Đều có thể."
"Nếu cậu quá nhàm chán thì chơi..." Nguyên văn thì cậu muốn nói hắn chơi điện thoại, giờ mới nhớ điện thoại của hắn mất từ lâu rồi. "Cậu chừng nào mới định mua điện thoại mới đây?"
"Khi có thời gian rảnh."
"Thì ra bây giờ cậu rất bận bịu, tớ vì cái gì mà một chút cũng không nhìn ra."
"Ta rất bận."
"Cậu có thể đứng đắn trả lời câu hỏi của tớ không."
"Còn phải xem cậu muốn hỏi cái gì." Chi Lý đặt lên bàn trà một hộp đồ chơi ghép hình, đem những mảnh ghép trong hộp đổ ào ra. Kha Bố mang mì gói đã nấu tới, đẩy lùi mảnh ghép kia ra để tạo một khoảng trống nhỏ, lặng lẽ nhìn chằm chằm, chờ đợi mì chín mềm, bọn họ mỗi người một bên chuyên chú làm việc của bản thân, không hề nói chuyện, nhưng một chút cũng không thấy ngập ngùng, càng không nhàm chán, rất tự nhiên như vậy. Bên cạnh người mình thích, trái tim đột nhiên cảm thấy vô cùng yên bình, đây thật ra mới chính là chuyện vui vẻ nhất.
Kha Bố ngồi ngâm mì một lúc, khoảng bảy phút sau, mới mở nắp hộp mì ra: "Có thể ăn được rồi." Cố ý tạo ra tiếng húp mỳ khiến người khác thèm thuồng, Kha Bố cắn đứt sợi mỳ, miệng vừa nhai vừa nói: "Nếu Hân Hợp biết tớ làm cho cậu ăn loại thực phẩm rác rưởi này, khả năng sẽ tìm đến giết tớ." Tầm mắt Chi Lý hoàn toàn tập trung lên đồ chơi trên mặt bàn, giống như không hề nghe Kha Bố nói.
"A, a, tâm tư của cậu lại bị thứ khác dụ đi rồi." Kha Bố thở dài: "Cậu càng thích ghép hình thì càng yêu tớ." Giọng điệu này của cậu không phải là oán giận, là trêu chọc.
Chi Lý ngẩng đầu: "Thế nào, muốn lăn giường?"
"Tớ đã giúp cậu sửa nghĩa bao nhiêu lần rồi, yêu không phải lên giường! Mì gói cũng có thời hạn, cậu không chịu ăn nhanh lát nữa sẽ rất khó ăn." Động tác của Chi Lý chậm rì rì, còn cậu loáng cái đã vét sạch cả bát, liền chuyển tới ngồi bên cạnh chân Chi Lý, ngồi quỳ trước bàn trà: "Đồ ghép hình này tớ tạm thời giúp cậu hoàn thành, cậu trước tiên ăn đi." Cầm lên mấy mảnh ghép nhỏ màu sắc không quá khác nhau, đầu Kha Bố bắt đầu ong lên, mọi người đều nói chơi trò ghép hình như này sau khi thắng lợi rồi sẽ có cảm giác rất thành tựu, Kha Bố thật không biết lấy loại thành tựu này thì có ích gì, giống như có một thời gian lưu hành một trò chơi tên -Bí Mật Hoa Viên- rất sặc sỡ*, nghe thiên hạ đồn thì nó là trò chơi dùng để giải tỏa áp lực, đối với người khác trò này hữu dụng hay vô dụng cậu không biết, nhưng đối với Kha Bố, cậu cảm thấy từ bỏ thời gian tập trung vào công việc của mình để ngồi dùng hết kĩ năng này đến kĩ xảo nọ để vẽ một bông hoa, xong hết rồi mới quay lại nhìn việc làm vô nghĩa vừa rồi của mình, áp lực công việc gì đó có khi còn lớn hơn nữa.
*Trò này kiểu ngồi vẽ tranh khu vườn rồi tô màu chít chét lên ấy:v Nghe không cũng thấy chán òm.
Chờ Chi Lý ăn xong, cậu liền rời khỏi vị trí, trở lại nằm trên sofa xem TV. Có điều từ điểm nhìn trên sofa, tivi đã bị đầu của Chi Lý che mất một nửa, hắn lại cứ như vậy không hề nhúc nhích, cẩn thận suy xét thì, từ góc độ này xem tivi có lẽ vừa đủ tốt đi. (Ý là xem tivi gì đó với em nó chỉ là ngụy trang hoi =)))
"Ngẫm lại mà nói, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn tết nha, cậu muốn chuẩn bị cái gì không?"
"Bao cao su."
"Ngoại trừ cái này ra?"
"Gel bôi trơn."
"Ngoại trừ cái đó nốt!"
"Thế thì hết rồi."
"Nhà cậu ăn tết chỉ chuẩn bị hai thứ không liên quan này? Cậu là khách, tớ sẽ không bạc đãi cậu, chúng ta lần đầu ăn tết cùng nhau đã quá keo kiệt như vậy, về tình về lý đều không tài nào chấp nhận nổi." Kha Bố rung rung hai đầu gối theo quy luật, nhưng cách một chút lại một chút đụng phải lưng Chi Lý, cậu nhìn chằm chằm tivi, lát sau lại đột nhiên ngồi dậy, đem tay đặt lên đùi Chi Lý: "Cậu có mong ước nào không, coi như là lì xì tặng cậu ăn tết."
"Chỉ có mong ước cậu mau đi mua bao cao su cùng gel bôi trơn đi."
"Mong ước của cậu quá rẻ mạt!" Cậu ôm hai đầu gối, cả người đều đổ về dựa vào lưng Chi Lý: "Cậu thực sự quá tốt số, mong ước cao sang gì cũng đều không khó thực hiện, cái gì cũng đều đạt được, cái gì cũng đã được thỏa mãn, cho nên chỉ toàn có mấy mong ước rẻ mạt." Chi Lý ghép vào một miếng ghép nhỏ: "Nếu đã biết trước khó thực hiện, vậy còn mong ước làm gì?"
"Kỳ thật, là bởi vì khó thực hiện nên mới phải mong ước, cậu căn bản không hiểu đâu." Cậu đột nhiên ngồi dậy, nhảy lên lưng Chi Lý, cố hết sức vươn tay bắt lấy một mảnh ghép: "Tớ thấy rồi nè, là ghép ở đây." Cậu đặt mảnh ghép xuống đúng vị trí, nhưng lại không hề rời khỏi lưng Chi Lý: "Tớ cũng muốn có một bao lì xì, cậu có thể đáp ứng không?"
"Là gì?"
"Muốn cậu bồi tớ thêm bảy năm, sau bảy năm nữa tớ cũng sẽ hỏi lại câu này, cũng muốn cậu tặng tớ một bao lì xì như vậy."
Chi Lý vẫn không dừng ngón tay đang ghép, nhàn nhạt trả lời: "Mong ước của cậu cũng quá rẻ mạt."
"Có chỗ nào rẻ mạt chứ."
"Quá dễ thực hiện."
Kha Bố siết chặt hai tay, dùng sức ôm lấy Chi Lý: "Cậu dám xem thường mong ước của tớ."
"Thật khó tưởng tượng, cậu lại làm nũng tớ."
"Ai, ai làm nũng!"
Chi Lý đứng lên, vác theo cả Kha Bố đang treo trên lưng hắn, cùng nhau rời khỏi sofa: "Đi tắm."
"Cậu chuyển đề tài quá nhanh, cho tớ xuống."
"Cậu thử xuống xem, tớ sẽ cho cậu ngã chết."
Sáng sớm hôm sau, Kha Bố ở trên giường tỉnh giấc, vẫn không hề nhúc nhích mà nằm đó phát ngốc, kỳ thực cậu cũng chẳng suy nghĩ chuyện gì, chỉ là nằm một chỗ trên giường lười động đậy, linh hồn cũng lí trí đều không muốn trở về nhập vào cơ thể.
"Rời giường." Tiếng nói của hắn cùng động tác chân tay đồng thời hành động, vừa dứt lời, Kha Bố liền rơi xuống giường, bàn tay cậu vươn ra với, dùng sức bắt lấy mép giường, tình tiết này so với mấy cảnh trong phim ma quỷ hoàn toàn giống y đúc: "Cậu chỉ cần nói không tớ cũng sẽ rời giường."
"Giường quá nhỏ, ảnh hưởng tớ mặc quần áo."
"Cậu có phải hết lí do để đem tớ đá khỏi giường không!" Kha Bố lườm Chi Lý, một bên mặc quần, một bên leo lên giường tìm áo khoác, làm bộ sờ tây sờ tây, tìm đúng cơ hội đá Chi Lý một cái, cho hắn nếm thử tư vị bị lăn xuống giường, đáng tiếc, Chi Lý nghiêng người dùng tay chặn lại, hắn tựa hồ nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Kha Bố, có phải tớ rất lâu rồi chưa động tay đánh cậu đúng không?" Kha Bố biết Chi Lý không có ý tứ uy hiếp, là đang hỏi một vấn đề đơn thuần, nhưng cậu một chút cũng không thể cho rằng Chi Lý sẽ làm ra loại chuyện này, chỉ cần là mùa đông hoặc gần đến mùa đông, tình tình Chi Lý sẽ rất ôn hòa, rất ít khi dùng bạo lực, về điểm này những người khác cũng hiểu rất rõ, cũng vì vậy mà không nghĩ đến chuyện đó nghịch phá.
"Làm gì có chuyện đó, cậu mới mấy ngày hôm trước còn động tay với tớ, quên rồi sao, bụng tớ hiện tại vẫn còn đau."
"Phải không."
"Phải đó! Cậu lúc nào cũng không nhớ được mấy chuyện như vậy, nhưng tớ nhớ rất rõ, ngày hôm đó..." Muốn lừa gạt người khác, Kha Bố cũng được tính là cao thủ, cậu biên diễn một câu chuyện cũng không hề có cảm giác khoa trương, nghe qua còn thấy rất rất giống như đã từng xảy ra vậy.
"Phải không."
"Tớ lừa cậu, tớ chính là tên khốn nạn. Đừng ở chỗ này bàn luận vấn đề nhàm chán lãng phí thời gian đó nữa, hôm nay đi mua đồ ăn về cậu phải đi mua điện thoại." Cậu mặc quần áo, còn Chi Lý đi vào phòng tắm.
Mở cửa phòng ra, gió lạnh ập vào mặt, Kha Bố nhìn trước mắt đã có người vội vội vàng vàng dán câu đối mừng xuân, có người vội vội vàng vàng dọn dẹp nhà cửa nghênh đón khách tới, còn cậu ở đây, duỗi cái eo lười biếng.
Năm mới chỉ có chúng ta, nghe thôi đã thấy rất rất vui rồi.