Tại sao Hùng Nhạc Nhạc lại biết quan hệ giữa mình và Chi Lý, còn những chuyện quá khứ nữa. Y mới đến trường chưa bao lâu, chẳng lẽ bởi vì y thật sự thích Chi Lý, nhưng nếu không phải thì vì sao? Rất nhiều câu hỏi xoay chuyển trong não Kha Bố, hành động của y bóp nghẹn Kha Bố làm cậu không thích ứng nổi.
Y đặt kem vào tay Chi Lý: "Nhớ trả tiền tớ." Chi Lý cầm cây kem đang dần chảy, nội tâm Kha Bố không kìm nén được mà hô to: Cậu nhớ lại chuyện trước đây sao, nhưng kia không phải tớ, kia không phải tớ!
Thật thông minh a Hùng Nhạc Nhạc, y không giống Đóa Lạp, không giống bất kỳ người nào muốn cướp Chi Lý, y biết Chi Lý thích gì, là mình, cho nên y biến thành mình.
Chi Lý giơ tay lên: "Cậu cho người khác đi." Que kem bay về phía sau, rơi vào tay Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ mờ mịt xé vỏ: "Thời tiết này ăn kem cũng là một loại hưởng thụ." Hắn vừa ăn vừa đi tới: "Này, Kha Bố, cậu ngây ngốc chỗ này làm gì." Nói xong mới nhìn về phía Kha Bố chân chính, hắn quay đầu nhìn kỹ mặt Hùng Nhạc Nhạc: "Các cậu làm gì vậy, thi đấu bắt chước?"
Hùng Nhạc Nhạc không nhúch nhích xé vỏ kem: "Ừm, tớ rất thích tính cách này của cậu, làm người ta mất mặt."
"Cậu muốn làm gì."
Hùng Nhạc Nhạc nhìn thẳng Chi Lý: "Không muốn làm gì, lẽ nào mời cậu ăn que kem cũng có thể mở ra một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn, sau đó tạo ra kì tích sao, đừng đùa, loại chuyện này sao có thể. A, chuông reo rồi, Chi Lý, lát nữa gặp." Y trước mặt mình nói kiểu câu cửa miệng mình hay dùng y như thật, lòng Kha Bố sinh ra cảm giác ghê tởm, nghĩ muốn bảo y câm miệng, nhưng y nói xong liền đi vào phòng học của mình. Mà Chi Lý lại giống như vừa rồi hết thảy chưa có chuyện gì xảy ra: "Vào thôi."
"Ừm."
Hôm nay Kha Bố ngồi cạnh Chi Lý, tâm không loạn, nhưng vẫn không nghe lọt nội dung bài giảng, cậu không biết Hùng Nhạc Nhạc làm vậy là có mục đích gì, cũng không nghĩ ra phương pháp ứng đối. Bút máy trên tay gãy rời, tim không loạn đột nhiên trở nên hoảng loạn, y còn muốn trộm rồi bóp méo bao nhiêu hồi ức của mình, để nó đều trở thành hồi ức của y, chính là có ác ý. Chi Lý cầm bút phóng lên sách Kha Bố, nói tới trọng điểm: "Cậu chỉ cần lo cho thành tích của cậu."
"Cũng đúng." Chi Lý nói rất đúng, đây mới là chuyện cậu nên lo lắng.
"Rất giống, đúng không, tớ còn muốn vỗ tay khen hắn, thế nhưng làm vậy cậu ta sẽ càng muốn bắt chước tớ, nếu như cho tớ chấm, có thể cho 95 điểm." Cậu nói rất tùy ý, chộp lấy cái bút, trong lòng có chút tự giễu.
"Tớ cho 0 điểm."
Giọng nói của Kha Bố không quá giống với tâm tình như vừa nãy: "Tớ đột nhiên nhớ tới một chuyện, lúc trước Lam Ngân nói tớ sẽ gặp đại họa, còn bảo tớ nói với cậu, bây giờ nó giống như cái bóng đè tớ, mỗi lần xảy ra chuyện gì đều sẽ nhớ tới."
"Phải không." Chi Lý phản ứng bình thản như Kha Bố đoán.
"Quả nhiên là dọa chơi tớ."
"Ai biết."
"Cậu ít nhất nên gọi điện thoại hỏi một chút, là giả tớ sẽ không để trong lòng, là thật tớ cũng sẽ chuẩn bị tâm lý." Cậu nhìn Chi Lý phác họa xong, Chi Lý lại vẽ linh tinh lên vở cậu.
"Tớ có gặp đại họa gì cũng sẽ tự mình giải quyết."
"Cậu nghe lầm rồi, không phải họa của cậu, là họa của tớ.""
"Sai chỗ nào, của cậu không phải của tớ sao?" Ngữ khí khó hiểu của hắn thổi bay gợn sóng trong lòng Kha Bố, như vậy, thật sự không có gì có thể lo lắng.
Sau khi tan lớp, Kha Bố nhìn thấy Hùng Nhạc Nhạc đi tới phòng rửa tay, cậu cũng đi vào theo. Hùng Nhạc Nhạc đứng trong phòng hút thuốc lá, nhìn thấy Kha Bố đi vào cũng không kinh ngạc.
"Cậu làm vậy là muốn được cái gì?"
"Tao có thể được cái gì, chơi vui mà." Hùng Nhạc Nhạc phun vòng khói thuốc: "Tao nói rồi, mẹ tao sinh bệnh qua đời, trong nhà chỉ còn tao với ba, chúng tao rõ ràng sống rất tốt đột nhiên ngảy vào một người ngoài muốn làm mẹ tao, muốn chia tài sản thì tao không chấp nhận nổi đâu, mẹ mày cướp mất ba tao, ban đầu tao muốn đối phó với mẹ mày, sau đó gặp mày, tao bỗng nhiên cảm thấy đối phó với một bà già quá dễ dàng, quá nhạt nhẽo, đối phó với mày lại khác, quả nhiên không ngoài sở liệu, chơi vui đến làm tao hưng phấn. Mày cướp đồ của tao, tao cướp đồ của mày, không tính là quá phận đi, vốn dĩ tao đối với đồng giới không có loại tình cảm kia, nhưng có lẽ Chi Lý là ngoại lệ đi, đổi thành người khác tao sẽ có biện pháp khác."
"Cậu cảm thấy cậu có bản lĩnh này?"
"Có bản lĩnh này hay không tao cũng không biết, bất quá tao biến thành mày ở cạnh Chi Lý, mày sẽ khó chịu đi, kết quả rất quan trọng sao, quá trình chơi vui là được." Y như đại thiếu gia tùy hứng bị chiều hư.
"Cậu làm sao biết tôi và Chi Lý..."
"Là may mắn đi, có một nữ sinh liên lạc với tao, tao tuy rằng không biết cô ta làm sao biết chuyện của sao cũng như số điện thoại của tao, cô ta cung cấp thông tin cho tao, nói rất nhiều cách có thể làm mày đau khổ, chỉ có một điều kiện, không được đụng vào Chi Lý và thật sự có tình cảm với hắn."
"Cậu có chừng mực cho tôi, bằng không..."
"Bằng không thế nào, đánh tao sao, đến đi." Hùng Nhạc Nhạc cười giơ mặt qua: "Cho người mẹ đáng thương của mày biết mày đánh tao, bà ta sẽ không chỉ áy náy với mày mà còn áy náy với ba con tao, có thể bọn họ sẽ không kết hôn, giúp tao dọn đi không ít phiền phức, đến đánh đi, Kha Bố, mày không phải đàn ông sao, không đánh thì tao đi." Hùng Nhạc Nhạc ném tàn thuốc xuống rồi đi khỏi, Kha Bố nhìn tàn thuốc dập tắt trong nước, lấy điện thoại ra ấn mấy cái: "Đóa Lạp, vì cái gì."
"Quan hệ giữa chúng ta làm loại chuyện này rất kỳ quái?" Đóa lạp cúp điện thoại.
Xác thực, Đóa Lạp đến tột cùng là địch hay bạn, còn rất mơ hồ.
Đóa Lạp và Hùng Nhạc Nhạc đều là hai người Kha Bố không muốn dây vào, Kha Bố quá yêu Chi Lý, yêu đến bất luận em gái Đóa Lạp của hắn có làm ra chuyện gì cũng không hận nổi, thậm chí còn không phản kháng, em ấy từng đẩy mình xuống cầu thang, em ấy mang đến cho mình cho hồi ức đáng sợ, có thể em ấy trong mắt mình cũng chỉ là em gái nhỏ thương yêu anh trai Chi Lý. Mà Hùng Nhạc Nhạc, lại liên quan đến hạnh phúc của mẹ mình.
Từ khi nào, nhược điểm của mình trở nên nhiều như vậy.