Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 37: Hồi ức (2): Cậu ghét tớ



Editor: Chen

Beta: Tảo

Khoảng thời gian này, Kha Bố có cảm giác Chi Lý đang dần chán ghét cậu. Không vì bất kì nguyên nhân nào, cũng chưa từng phát sinh chuyện gì, bọn họ rõ ràng mấy ngày trước còn bên nhau rất bình thường, liền ba ngày sau đó, thái độ của Chi Lý đã không còn giống Chi Lý nữa.

Hết hai tiết tự học buổi tối, Kha Bố theo đoàn người rời khỏi phòng tự học, cậu nhìn trên sân thể dục kia, một nam nữ đang cùng nhau tản bộ, yêu đương thực sự có thể xem như một trò chơi sao, so với chơi game thì hay hơn rất nhiều, một người muốn yêu một người không cần quá nhiều năng lực hay kĩ thuật, chỉ cần bình phàm như vậy đã có một mối quan hệ thực tốt, quả nhiên là không thể hiểu nổi mà, cậu với hắn còn chưa chia tay, tại sao trong đầu đã có mấy suy nghĩ thâm sâu như vậy. Tầm mắt cậu rời khỏi đôi nam nữ nhìn sang dòng người đông đúc, liền như vậy bắt gặp bóng dáng Chi Lý đang đi phía trước, đèn đường đủ màu chói lóa được coi như công cụ làm đẹp đường phố kia, đem so với Chi Lý lại càng thấy thật bất công.

Chân Kha Bố lại càng bước nhanh hơn, cậu đi đến sau lưng Chi Lý, cùng hắn duy trì khoảng cách một bước chân, nói: "Này, dạo này cậu bị sao vậy, nếu tớ làm gì khiến cậu không vui, cậu cứ việc nói thẳng."

"Đừng đi theo tớ." Giọng điệu Chi Lý có phần mất kiên nhẫn, Kha Bố có chút sửng sốt, cậu chưa từng nghe Chi Lý dùng loại khẩu khí này nói chuyện với cậu, cảm thấy thật bẽ mặt a, còn cảm thấy...

"Ai đi theo cậu, con đường này ngoài cậu người khác đều không được đi sao?!" Kha Bố muốn giả bộ tức giận, muốn che giấu mất mát của mình, phải a, cậu với Chi Lý tới tột cùng là quan hệ gì, hắn mới đó đã cùng cậu cãi vã, cậu làm gì muốn mặt dày như vậy, còn chủ động tới nói chuyện với hắn. Chi Lý đem Kha Bố đẩy lùi ra, giọng lạnh lùng: "Kha Bố, tạm thời cậu đừng tới gần tớ."

"Tớ chưa từng nghĩ muốn tới gần cậu, cậu nghĩ mình là ai!" Kha Bố đem theo chút tự tôn cuối cùng khổ sở rời đi, lời Chi Lý nói, ngữ khí chán ghét của Chi Lý không ngừng lặp lại trong đầu cậu, một lần rồi lại một lần, Chi Lý chán ghét ở bên cậu rồi sao, chán ghét ước định của cậu và hắn rồi sao, năm ấy ước định là lúc cả hai còn quá nhỏ, dần dần trưởng thành rồi, đã dần dần hiểu chuyện, hắn có phải hay không đã ý thức được cậu là một thằng con trai, có phải hay không đã phản cảm cậu rồi, hắn lại thích con gái rồi sao, phải vậy không, vô số giả thiết xoay mòng khiến Kha Bố không tài nào yên giấc, cậu lặng im lắng nghe tiếng thở đều của người bạn cùng phòng, khó ngủ quá a thật khó ngủ.

Không lâu trước đó cậu còn cười nhạo người ta vì người họ yêu mà hao tổn tâm trí, hiện tại cậu không phải cũng vì Chi Lý mà thành dạng này luôn sao, càng nói càng thấy mình thực ngu xuẩn thực nực cười, Chi Lý là gì à, Chi Lý là cái gì của mình.

Ngày tiếp theo, vì đêm qua Kha Bố ngủ không được sâu mà hôm nay nằm bò trên bàn ngủ, vừa mới thiếp đưa chưa được bao lâu, cậu liền có cảm giác bị người ta chọc chọc bả vai, Kha Bố ngẩng đầu, liền thấy được một cô gái thực xinh đẹp.

"Có chuyện gì hả?"

"Tôi thích cậu, chúng ta hẹn hò đi." Xung quanh rộn lên tiếng bàn tán xôn xao cùng âm thanh ngưỡng mộ, Kha Bố cũng không biết bản thân nên phản ứng thế nào, là lần đầu cậu nghe được a, lời tỏ tình không đầu không đuôi lại trực tiếp như vậy.

"Hình như cô nhận lầm người rồi."

"Tên cậu là Kha Bố đúng không."

"Ừ."

"Tôi không nhận lầm người, sao vậy, thấy tôi chướng mắt lắm sao, tôi không phải kiểu cậu thích hả?" Bạn nữ này cũng thật thẳng thắn, Kha Bố đánh giá, cô ấy thực ra chính là kiểu cậu thích, đáng tiếc Chi Lý đã đến trước cô rồi, Kha Bố cũng không hiểu nổi bản thân đã bị sao rồi, sau khi gặp Chi Lý, trình độ thẩm mỹ của cậu cũng được đẩy lên rất cao, lẽ ra lúc này nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, có một bạn nữ thật xinh muốn hẹn hò với cậu, chỉ cần cậu đồng ý, ước định của cậu cùng Chi Lý không phải sẽ vô hiệu luôn sao.

"Cậu có lẽ không phải kiểu tôi thích." Chính cậu cũng đâu muốn dứt khoát cự tuyệt như vậy.

"Chưa hẹn hò làm sao biết được, vậy đi, tối nay tôi sẽ lại đến gặp cậu." Bạn nữ kia tự mình nói xong cũng không cho Kha Bố cơ hội phản bác liền rời đi. Ha, còn lo tâm tình cậu chưa đủ rối sao, Kha Bố tiếp tục gục mặt xuống bàn ngủ, lúc vào học cũng phải chống tay ngăn mắt nhắm lại, tầm nhìn mơ màng, lúc nào cũng như sắp chức ngủ, cho tới giữa trưa cậu cũng không muốn ăn cái gì, cậu men theo lan can của ban công tầng thượng mà bước, không hiểu sao, luôn dễ dàng tìm được thân ảnh Chi Lý, Chi Lý ở chỗ khó nhìn như vậy, lại đứng giữa rất đông rất đông học sinh cơ mà, không lẽ Chi Lý đã hạ ma chú lên mắt của cậu rồi. Kha Bố di di tầm mắt, lại nhìn thấy bạn nữ kia, không phải là cái người mới vừa rồi còn tỏ tình với cậu sao, chẳng lẽ là trùng hợp, không, Kha Bố không tin. Cậu trở lại phòng học, không muốn quan tâm ồn ào bên ngoài.

Tình huống này là thế nào đây, Kha Bố thật mong sẽ có người đến giải thích với cậu, cậu thật mong người đó sẽ là Chi Lý. Buổi tối, sau khi kết thúc tiết tự học, bạn nữ kia y hẹn đến gặp cậu: "Chúng ta tìm nơi nào đó ít người chút đi, được không?"

"Cũng vừa lúc tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Kha Bố đi theo sau nữ sinh, bọn họ bước lên cầu thang, nơi đó bất luận một tia sáng nhỏ cũng không có, hai người đều bị bao phủ trong bóng tối. Kha Bố không tới mức giống như mấy đứa con gái, thấy tối liền sợ sợ sệt sệt, cậu nói rõ: "Cậu thích Chi Lý sao? Cho nên mới tiếp cận tôi?"

"Bị phát hiện rồi, bất quá bị phát hiện cũng chẳng hề gì, tôi có thích Chi Lý sao, thích đến mức muốn tiếp cận cậu, không đâu, tôi chỉ muốn cùng cậu ở bên nhau, cậu tin hay không thì tùy, lí do chỉ đơn giản như vậy."

"Cậu nói như vậy tôi làm sao có thể tin, cậu là muốn lợi dụng tôi để cùng Chi Lý..."

Bạn nữ kia bật cười, cười đến không khép miệng được, Kha Bố nhíu mày.

"Cô cười cái gì."

"Cười cậu ngốc đó, tôi có thể làm gì Chi Lý đâu? Là Chi lý để tôi tiếp cận cậu đó, cậu ấy hình như đã thấy cậu có chút phiền, nhưng cũng may các cậu cũng tự hiểu ra rồi, để tôi thay thế cậu ấy đi, xem như là quà chia tay cậu ấy tặng cho cậu." Người kia vừa nói vừa tự cởi ngáo ngực: "Cậu không phải có thích con gái sao, muốn sờ không, ngực con gái ấy." Kha Bố không dám tin vào từng câu từng chữ cô gái này đang nói, đây thực sự chỉ là lời nói từ một phía của cô ta thôi phải không, thái độ chán ghét này của Chi Lý, cậu phải lý giải thế nào mới đúng đây. Bản thân cậu không tin có lẽ bởi vì thực lòng cậu không hề muốn tin đi.

Phía sau có một giọng nói vang lên: "Cô không muốn tự mình biến mất, muốn tôi giúp cô sao?"

"Chi Lý tới rồi a, tiếc thật đó, xém chút nữa thôi, Kha Bố vốn đang định sờ tôi nha, phải không, Kha Bố."

"Cậu muốn sờ cô ta?" Tuy không nhìn rõ biểu cảm của Chi Lý, nhưng có thể nhìn ra giọng điệu buồn bực của hắn, vậy là cậu vẫn đúng rồi, toàn bộ lời cô ta nói đều là giả. Chi Lý nắm lấy tay Kha Bố, đẩy cậu vào tường, Kha Bố đón lấy một trận đau điếng, kẻ kia nhân cơ hội chuồn mất rồi, chỉ còn cậu và hắn ở gian cầu thang u ám này.

""Cậu thấy đủ chưa, còn muốn như vậy bao lâu nữa."" Chi Lý cắn răng nói.

Thực sự không hiểu nổi a, Kha Bố mệt mỏi quá rồi, hai tay cậu vô lực rũ xuống, âm trầm nói: ""Muốn từ bỏ ước định cậu chỉ việc nói thẳng với tớ không phải được rồi sao, còn phiền toái như vậy làm gì, tớ sẽ không quấn lấy cậu đâu, đá tớ không phải xong luôn sao, có như vậy cậu cũng không làm được."" Cậu vô lực ngồi xổm xuống, từ góc này a, rất tối, Chi Lý sẽ không thấy được biểu cảm trên mặt cậu, cảm xúc bao lấy trái tim cùng thân thể này, Chi Lý cũng sẽ không thấu được tâm cậu đâu. Chi Lý cũng theo cậu ngồi xổm xuống, hai tay hắn ấn lên tường, dựa rất gần vào, nói với Kha Bố từng từ rành mạch: ""Tâm trạng tớ hiện tại không hề tốt, cậu đừng tự mở mấy trò nhàm chán đó cho tớ chơi đùa.""

Kha Bố muốn nói gì đó liền bị Chi Lý chặn kín miếng, cảm giác được hơi thở Chi Lý rất gần cậu, sau đó, hắn dùng thanh âm thực nhẹ nói: ""Có gì cần nói cứ để mấy ngày nữa rồi tính, tớ còn có việc phải giải quyết, đợi đi."" Nói xong mấy lời này liền bỏ đi.

Mấy ngày sau Kha Bố rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng Chi Lý, nhưng sau khi hắn trở về, hết thảy mọi chuyện đều nguyên như cũ, như chưa từng xảy ra chuyện gì, cứ như vậy trở lại như trước. Kỳ thực Kha Bố muốn nói, có thể trở lại như trước với hắn cậu thấy rất mãn nguyện, nhưng lúc đó không có dũng khí nói ra. Sau này, khi hai người chân chính ở bên nhau rồi, Kha Bố mới biết Chi Lý hóa ra nhận thức được tình cảm này sớm hơn mình, cậu đem từng đoạn thời gian một ghép lại, kể từ khi bắt đầu Chi Lý đã hiểu rõ ràng tình cảm giữa nam và nam là thế nào, cũng chính hắn đã từng phản kháng, cuối cùng tiếp nhận mình.

Tình huống hiện tại phải bắt đầu giải thích từ đầu a, Kha Bố cũng không biết nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.