Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 43: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Trung)



Editor: Tảo

Beta: Tảo

"Đây là chuyện của con, mẹ lớn tuổi rồi, nói thật nhiều."

Lam Ngân phân tích vẻ mặt lúc này của Chi Lý, hiểu con không ai bằng mẹ, cô có chút giật mình, tàn thuốc kẹp giữa hai ngón tay rơi xuống đất: "Chi Lý, con chẳng lẽ...Vì dự phòng chuyện này xảy ra nên đã bồi dưỡng năng lực chịu đựng của nó? Từ lúc nào, con thế mà tốn nhiều tâm tư trên người nó như vậy, mẹ muốn ghen. Có điều, thật thú vị, không hổ là con trai của mẹ, tối nay con sẽ thấy, bảo bối."

Sau khi tách khỏi Lam Ngân, lúc Chi Lý trở về phòng học có lướt qua một nữ sinh đang gọi điện thoại, vốn cô đang nói gì nhưng lúc đến gần Chi Lý liền ngưng bặt, cái gì cũng không nói nữa. Chi Lý cau mày, gọi lại nữ sinh đang định chạy: "Ngân gọi tới?" Nữ sinh định phủ nhận, rồi dường như nghe thấy chỉ thị trong điện thoại liền gật đầu. Nữ nhân hỗn đản kia, thế mà chơi trò này.

"Cô đã làm gì với Kha Bố."

"Không làm gì cả, chúng tôi chỉ định kết giao." Nữ sinh có thể thấy rõ vẻ mặt âm lãnh của Chi Lý, cô bé lui về sau một bước, Chi Lý đứng một chỗ không nhúc nhích: "Tôi mặc kệ Lam Ngân nói gì với cô, nếu cô xuất hiện quanh Kha Bố trong phạm vi 500 mét, tôi muốn cô chết rất khó coi." Chi Lý một cước đá vào chậu hoa cạnh nữ sinh, chậu sứ vỡ nát. Nữ sinh gật đầu chạy đi. Bây giờ phải tìm Kha Bố nói chuyện trước, vừa định đi, điện thoại trong túi Chi Lý vang lên, hắn nhìn cái tên trên màn hình, phát ra âm thanh không kiên nhẫn.

"Lam Ngân gọi cho ba, ra ngoài, ba ở trước cổng trường con."

"Chuyện gì."

"Là con ra, hay là ba vào."

"Có chuyện gì thì nói qua điện thoại."

Đầu kia dập máy, trong vòng một phút, một chiếc xe cứ như vậy phóng về phía Chi Lý, người xung quanh hét lên, cho rằng chiếc xe lao thẳng vào trường này sẽ đụng phải Chi Lý. Nhưng xe chỉ cách Chi Lý khoảng một bước chân thì dừng lại, người đàn ông ngồi trong xe, tuyệt mỹ không hề thua kém Lam Ngân.

"Lên xe."

Một lúc đối phó với hai người, chẳng khác nào đưa trò chơi lên độ khó cao nhất. Có điều nhìn dáng vẻ Chi Tả Tư, có lẽ Lam Ngân chưa nói cho ông biết về Kha Bố, bằng không ông không chỉ phản ứng thế này. Buổi tối Lam Ngân mới đến, vẫn còn thời gian. Chi Lý lần nữa ngẩng đầu nhìn phòng học Kha Bố, phát ra âm thanh không kiên nhẫn, ngồi lên xe. Bây giờ xung đột cùng Chi Tả Tư không có gì tốt, còn chưa đến thời điểm nói cho Chi Tả Tư biết chuyện Kha Bố.

"Ngân nói gì."

"Con làm gì."

Chi Lý không nói cho Chi Tả Tư, Chi Tả Tư không trong kế hoạch lần này của hắn. Hắn trước tiên cần mượn sức Ngân, lợi dụng Ngân giúp mình đối phó với Chi Tả Tư, đi sai một bước cũng không được, ai bảo đối tượng là Lam Ngân cùng Chi Tả Tư.

Kế tiếp trong xe lại là khoảng lặng, Chi Tả Tư đem Chi Lý rời khỏi trường học, càng ngày càng xa, Chi Lý liếc nhìn đồng hồ: "Điều kiện trao đổi của Lam Ngân là gì."

"Để con chậm một bước."

"Cho nên ba tính làm gì." Chi Lý nhìn thoáng qua cửa xe đã khóa lại: "Ba là muốn bắt cóc con trai ba, ba mẹ đều là sinh vật kỳ quái như vậy?"

"Ba nhìn bộ dáng của con giống như muốn cùng ba mẹ con động thủ."

"Nếu có thể, con muốn như vậy."

"Có thể."

Xe rốt cuộc dừng lại, cửa khóa mở ra, Chi Lý xuống xe, Chi Tả Tư quay đầu xe, đặt tay trên cửa: "Con cùng Lam Ngân xảy ra chuyện gì ba không muốn hỏi, đừng gây thêm phiền phức cho ba." Chi Tả Tư lái xe đi, để lại Chi Lý ở đó. Trên người Chi Lý chỉ còn một chiếc điện thoại, muốn kéo dài thời gian sao, Ngân, không ngờ mẹ nghĩ dễ dàng như vậy. Chi Lý gọi điện thoại: "Đóa Lạp..."

Lam Ngân vốn định mai phục ở cầu thang lại bị Đóa Lạp làm lãng phí một khoảng thời gian, giải quyết xong Đóa Lạp đã thấy Chi Lý trở về, hắn chạy tới phòng học Kha Bố. Lúc Chi Lý chạy tới bên trong đã không còn người, hắn nghe được tiếng động trên cầu thang tầng cao nhất.

"Cô không muốn tự mình biến mất, muốn tôi giúp cô?"

"Chi Lý đến rồi, thật đáng tiếc, còn thiếu một chút, Kha Bố cũng định sờ tôi, phải không, Kha Bố."

"Cậu muốn sờ cô ta?" Chi Lý bắt đầu trở nên nóng nảy. Khí tức của Lam Ngân đang đến gần, càng ngày càng gần, đã tới, Chi Lý bắt được cánh tay Kha Bố, đem cậu đẩy ra. Sức mạnh Lam Ngân đều dồn tới thắt lưng Chi Lý, hắn khẽ cau mày, khốn nạn, nữ nhân này xuống tay thật tàn nhẫn. Nữ sinh phía sau nhân cơ hội chạy đi, chỉ còn lại ba người trong cầu thang u ám.

"Mẹ* xong chưa, còn muốn tiếp tục như vậy bao lâu." Chi Lý cắn răng nói, Lam Ngân ngoài người lên lưng Chi Lý.

Kha Bố yếu ớt nói: "Muốn thu hồi ước định thì cậu nói thẳng không phải được rồi sao, phiền phức như vậy làm gì, tớ sẽ không bám lấy cậu nữa, thu hồi là xong rồi, cậu không nói được, vậy để tớ nói." Cậu vô lực ngồi xuống, Chi Lý cũng ngồi xổm xuống, tay hắn đặt lên tường, áp lại gần Kha Bố, từng chữ rõ ràng vang lên bên tai cậu: "Tâm tình tớ hiện tại không quá tốt, đừng cho tớ nghe chuyện cười lạnh." Thế mà dám nói thu hồi ước định, vậy hết thảy những gì mình làm có nghĩa lý gì, hắn phảng phất có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của Lam Ngân đằng sau, cô muốn tới gần. Kha Bố định nói gì đột nhiên bị Chi Lý che kín miệng, Chi Lý hôn lên, đôi môi cách một bàn tay: "Có lời gì thì mấy ngày nữa nói sau, tớ còn có việc phải xử lý, chờ tớ." Hắn dứt khoát kéo Lam Ngân đi.

*Mẹ/Cậu ở đây đều phát âm là [ěr] 尔, Kha Bố lại hiểu lầm tiếp:v

"Con không cần về cái trường kia nữa, theo mẹ về Nhân Quả trấn, mẹ sẽ sắp xếp con vào một trường mới."

"Mẹ nghĩ con sẽ nghe theo mẹ?"

"Mẹ biết con thật lòng, cũng vì con thật lòng, cho nên không được."

Chi Lý bước lên phía trước, hắn nhìn vào đêm tối, đêm tối nhìn hắn: "Ý của mẹ là, con cả đời đều không được thích bất kỳ người nào."

"Con chỉ có thể thích đúng người."

"Hơn nữa phải là nữ nhân?"

"Điểm này là muốn tốt cho con."

"Là ai ép buộc con như vậy?"

Lam Ngân đi tới bên cạnh Chi Lý: "Là chính thân thể của con."

Vừa mới vào khách sạn gần đó, Lam Ngân liền lấy điện thoại ra: "Đồ dùng của con mẹ sẽ giúp con thu dọn." Chi Lý giật điện thoại di động ném xuống đất, hơi nghiêng đầu: "Ai nói con đồng ý."

"Nhất định phải là nam sinh?" Chi Lý không nghe lời Lam Ngân dần mất kiên nhẫn, con trai mình yêu nhất vì một nam sinh bình thường mà năm lần bảy lượt không thèm nể mặt mình, Lam Ngân đời này chưa từng chịu loại sỉ nhục như vậy, thế mà chỉ vì một người ngoài.

"Không phải, nhất định phải là Kha Bố."

Lam Ngân một cước đạp về phía Chi Lý, Chi Lý bắt được chân cô.

"Đừng ngăn cản, đừng phản kháng, bằng không mẹ lập tức nói với Chi Tả Tư, mẹ sẽ cuốn lấy con để hắn đi đối phó với Kha Bố. Con rất rõ người đàn ông kia đi, hắn có bao nhiêu tàn nhẫn, nói không chừng sẽ đạp nát xương Kha Bố, hay là con muốn đánh cược một lần, đánh cược chúng ta rất lương thiện?" Chi Lý thả lỏng tay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.