Thật vất vả mới trấn an được Chi Lý, Kha Bố cảm thấy kiệt sức, rõ ràng còn rất trẻ cậu lại như người lớn tuổi, vận động nhiều sẽ khiến cơ bắp đau nhức, thường ngồi một chỗ không muốn động. Cậu vừa định trải qua mấy ngày thanh tịnh, chuyện phiền toái đã tìm tới cửa. Hội học sinh thông báo cho tất cả câu lạc bộ, yêu cầu mỗi câu lạc bộ đều phải quay chụp một đoạn phim ngắn, đem hoạt động học tập cụ thể hàng ngày chụp lại giao cho hội học sinh thẩm tra, không thông qua lập tức giải tán câu lạc bộ.
Kha Bố nằm nhoài trên võng đung đưa tờ giấy: "Hội học sinh lại muốn thanh lý môn hộ."
"Nhà trường đương nhiên không muốn câu lạc bộ ăn không ngồi rồi chiếm trường học."
"Nói đi nói lại, câu lạc bộ của chúng ta rốt cuộc là làm cái gì."
"Cái gì cũng không làm."
"Vậy thì nguy hiểm, lần kiểm tra lần trước chúng ta bị hội học sinh theo dõi, gây ra không ít phiền phức, lần này vẫn là đàng hoàng dựa vào lừa dối để qua ải đi." Bọn họ không còn giống năm nhất lỗ mãng động chút là gây sự, đã dần dần thăm dò quy tắc sinh tồn của học viện Thánh Kiệt. Loại quay phim chụp hình, Trương Lạc hăng hái nhất, hắn mở laptop ra: "Đạo cụ, cảnh tượng, kịch bản gì đó, toàn bộ giao cho tớ, các cậu chỉ cần phối hợp diễn xuất là được."
"Không cần tính thêm tớ, so với cái này, chi bằng nhân cơ hội này đổi tên cho câu lạc bộ còn hơn." Kha Bố nói.
"Đổi cái gì, nhanh như vậy đã thay tên câu lạc bộ, chẳng lẽ không dễ nghe sao?!" Lúc trước Sở Hạo Vũ đặt tên cho câu lạc bộ hắn cảm thấy rất hài lòng. Công Tru vuốt cằm: "Nhảy hip-hop gọi là câu lạc bộ hip-hop, đánh cầu lông gọi câu lạc bộ cầu lông, tên của câu lạc bộ chúng ta xác thực rất khó lừa được."
"Tớ không đổi, kiên quyết không đổi."
Trương Lạc tràn đầy tự tin lần nữa cam đoan: "Các cậu yên tâm giao cho tớ, tớ đã có ý tưởng, làm phim tuyên truyền hiệu quả, vừa vặn quảng cáo cho câu lạc bộ chúng ta, xem ai dám coi thường chúng ta." Kha Bố lần nữa phản đối: "Chỉ cần tùy tiện làm bộ trước ống kính một chút là được, cậu lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì rồi."
"Phải về nhà lấy máy quay phim mới được." Trương Lạc đã nghe không thông lời người khác nói, hưng phấn rơi vào vai đạo diễn.
"Lẽ nào nhà cậu gia cảnh rất tốt?" Công Tru hỏi, cũng không phải vì nhà hắn có máy quay phim, mà là mỗi lần có hoạt động gì cũng muốn đánh cược, Trương Lạc có thể tùy lúc hốt về rất nhiều đồ online, bút ghi âm lần trước cũng là do hắn cung cấp, thỉnh thoảng cũng mua cho mình rất nhiều 3C*.
* Viết tắt của China Compulsory Certification: Những sản phẩm Trung Quốc bắt buộc qua kiểm tra chứng nhận.
"Không nhìn ra sao? Nhà tớ cũng tính là có tiền đi."
"Mấy tuần không thay quần áo, sịp cũng mượn người khác, làm sao nhìn ra được."
"Việc nhỏ không cần để ý, tớ đi trước." Trước khi đi hắn nhìn về phía Chi Lý: "Chi Lý, cậu nhất định phải diễn, tớ vì cậu tạo ra một vai diễn riêng!" Trương Lạc cực kỳ kích động, Chi Lý đang vẽ gật đầu một cái, Kha Bố cũng quay sang Chi Lý: "Cậu có tâm phòng bị một chút được không, chưa xem kịch bản đã đáp ứng, vận nhất là nội dung kỳ quái, bị những người hội học sinh đó chê cười thì phải làm sao bây giờ.""
"Tâm phòng bị là cái gì?"
Kha Bố muốn xé toang bộ mặt ngây thơ của Chi Lý.
"Kha Bố, cậu đừng gây xích mích chia rẽ."
"Tớ đây gọi là phân tích bình thường. Chi Lý, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, bây giờ từ chối còn kịp."
"Tớ có thể." Chi Lý dùng bút gõ xuống mặt bàn, Tô Ấu Ngôn liền tiến lên cầm lấy cái bút, từ trong túi lấy ra gọt bút, Kha Bố đoạt lấy bút chì cùng gọt bút: "Để hắn tự gọt, các cậu chiều hắn quen thân sau này sẽ hại chết tớ, nếu mai này Hân Hợp và cậu đều lập gia đình, mấy việc làm không phải đều là tớ làm sao, Chi Lý, tự mình làm." Chi Lý lần nữa đưa bút chì cho Tô Ấu Ngôn: "Vậy lúc ở trên giường cậu cũng tự mình làm đi."
"Đây chính là cậu nói, chờ coi." Ngại có Chu Hân Hợp ở đây, Kha Bố không muốn làm bậy liền dẹp đi đề tài này. Sở Hạo Vũ đề nghị: "Chủ nhật không có chuyện gì, chúng ta đến xem nhà Trương Lạc."
"Hay là thôi đi, nhà tớ ít tiền, không có gì đẹp mắt."
"Lời cậu nói rất muốn ăn đòn biết không?"
Kết quả một đám người quyết định đến nhà Trương Lạc, Kha Bố mang theo lo lắng đối với phim ngắn đi về lớp học, cậu còn đồ trong lớp, hẹn bọn họ mười lăm phút sau gặp nhau ở cổng trường. Nếu trong kịch bản của Trương Lạc có cảnh tắm rửa, mình tuyệt đối sẽ đem kịch bản xé nát. Trong đầu cậu liên tục suy đoán độ khả thi, không chú ý tới người đang chạy về phía mình, hai người liền đụng vào nhau, Kha Bố nhìn chằm chằm nữ sinh liên tục xin lỗi, đây là đang quay phim thần tượng sao, các xác suất gì đây, thế mà lại bị nữ sinh hôm trước đụng, lẽ nào có ý gì với mình, cố ý đụng?
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn Kha Bố, kinh ngạc thốt lên: "Là anh, anh xem em, tại sao lại đụng vào anh!" Thấy nữ sinh giật mình, hóa ra là mình nghĩ nhiều, vậy thì tốt, Kha Bố không muốn rước thêm phiền phức dư thừa. Cậu im lặng muốn đi, bị nữ sinh bắt được: "Học trưởng, anh giận rồi sao, không phải em cố ý."
"Tôi biết cô không phải cố ý, buông tay ra, Chi Lý đang ở đằng sau, đừng hại tôi."
"Chi Lý học trưởng làm sao, em không hiểu, chuyện lần trước qua rồi, lần này lại đụng vào anh, để em mời học trưởng ăn một bữa đi, học trưởng, anh tên gì, em là Thạch Thiền." Thạch Thiền gắt gao túm chặt tay áo Kha Bố, nhiệt tình qua đầu, Kha Bố dùng sức vùng ra, không nghĩ nữ sinh lực lớn như vậy: "Cô không phải đối với tôi có ý gì đi." Thạch Thiền giống lần trước phụt cười một tiếng: "Học trưởng nói chuyện thật trực tiếp, đùa thôi, em là chân thành muốn xin lỗi anh." Hai người lôi kéo, phá tay áo Kha Bố.
"Nha, Kha Bố, cậu cùng nữ sinh ở đây chơi cái gì vậy." Âm thanh Ứng Tu Kiệt cách đó không xa vang lên, Kha Bố quay đầu lại nói: "Không làm gì cả, cậu xem như không thấy, tuyệt đối đừng nói cho Chi..." Sớm biết thì cái gì cũng không muốn nói, không nghĩ tới Chi Lý đứng ngay cạnh Ứng Tu Kiệt. Chi Lý nghiêng đầu: "Cậu mấy hôm trước đã nói cái gì."
"Tớ muốn đi, là cô ấy kéo chặt tớ."
"Không tin."
Thạch Thiền nhìn Kha Bố rồi lại nhìn Chi Lý: "Học trưởng, quan hệ của các anh rất tồi sao, vì sao mỗi lần đều cãi nhau."
"Cô nghĩ ai làm hại!" Mấy ngày nay mình cố gắng uổng phí, Chi Lý lại dỗi rồi. Có điều, mấy ngày một hình ảnh xuất hiện hai lần rất dễ khiến người ta hiểu lầm, nhưng mình là người bị hại a. Chi Lý từng bước đến gần hai người, nhìn chằm chằm Thạch Thiền nắm tay áo Kha Bố, Kha Bố không ngừng vùng ra: "Sức mạnh của cô là từ đâu tới."
"Từ nhỏ mẹ em đã nói sức khỏe của em còn lớn hơn con trai, ha ha." Thật mệt cô còn cười được. Chi Lý mặt không cảm xúc nắm lấy áo khoác chỗ bả vai Kha Bố, kéo một cái, tay áo Kha Bố được thả ra, Kha Bố còn chưa kịp nói gì đã bị túm cổ áo lôi đi, Thạch Thiền ở phía sau hô to: "Em muốn mời học trưởng ăn cơm, Chi Lý học trưởng cũng đi cùng đi." Cô vốn định đuổi theo, bị Tô Ấu Ngôn ngăn lại.
Kéo đến chỗ rẽ, Chi Lý buông Kha Bố ra, hai người mặt đối mặt. Kha Bố nghĩ, có lẽ Chi Lý cũng biết Thạch Thiền là nữ sinh bình thường, không phải Hùng Nhạc Nhạc, cô đối với mình vô hại, vì vậy chưa từng thật sự muốn ra tay với cô. Nếu chỉ cần có người cố ý muốn tới gần liền ra tay, vậy Kha Bố phải đánh bao nhiêu người theo đuổi Chi Lý đây.