Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 59: Dạ hội âm nhạc



Dịch: Pinkylee.

Beta: Chen.


Mình là làm đến ngủ hay là làm đến ngất đi, Kha Bố không nhớ được, đoạn ký ức đó trong đầu cậu không có bất cứ vết tích gì. Cậu mở mắt ra, trước tiên đập vào mắt là hiện trường hỗn loạn, tay Chi Lý gác lên người mình, ngủ rất ngon. Miếng lót không biết lúc nào đã lót trở lại lần nữa trên giường, Kha Bố phát ngốc, cậu bình thường sau khi ngủ như đi vào cõi tiên.

Lấy điện thoại ra, nhìn thời khóa biểu, hôm nay buổi trưa có hai tiết. trong nhóm không ngừng hiện ra tin nhắn, Công Chu kích động nhất.

Công Chu: Các vị, hôm này là 520! Hôm này là 520!

Sở Hạo Vũ: Vậy thì thế nào. (móc mũi)

Kha Bố: bây giờ số gì cũng có thể làm thành ngày lễ sao?

Công Chu: trong nhóm chỉ cậu là không độc thân, cậu không tính đón lễ sao?

Kha Bố: tớ không biết tính ngày lễ gì, ngại quá, tớ rất truyền thống, chỉ biết ngày lễ có cơ sở lịch sử, Thất Tịch, Đoan Ngọ gì đó, sau này càng lúc càng nhiều ngày lễ dùng số chỉ là nhà sản xuất muốn bán đồ nên cố ý thúc đẩy thôi.

Công Chu: cậu đừng lại phá hỏng sự lãng mạn của tớ! 520 không phải là con số tùy tiện, nghĩa là "Tôi yêu bạn" đó!

Kha Bố: tớ nếu muốn biểu đạt suy nghĩ của mình, lại còn phải 520 tôi yêu bạn? Ngoại trừ số 0 còn có thể xem như gần chữ 'bạn', số 5 và 2 thì cách rất xa rồi, nếu như muốn đổi, thì "con trai bạn" càng giống hơn, dịch ra là, con trai tôi là bạn.

Công Chu: Kha Bố!! Tớ muốn đem cậu quăng đi!"

Chi Lý bên cạnh nhẹ động một cái, mở hai mắt ra, Kha Bố nghiêng đầu: "Này, Chi Lý, 520."

"Giá tiền thượng cậu?" còn có một tên còn phá hoại lãng mạn hơn ở đây.

"Không phải!"

"Trên người tớ chỉ còn 20." Chi Lý không biết từ nơi nào móc ra 20 tệ.

"Tớ đã nói không phải rồi!" Kha Bố giật tiền qua: "Aiz, không ngờ tới thân thể tớ lại rẻ như vậy, một lần mới 20 tệ."

"Tớ trả là tiền của hai vạn lần."

"Một lần ngay cả một phân cũng chưa tới?!"

"Cái gì."

"Được được." Kha Bố ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, say khi mặc xong nhấc chăn đứng trên đất: "Tớ đói rồi, đi ăn cơm trưa trước, không so được với cậu, có Chu Hân Hợp làm đầu bếp tư nhân."

Xuống dưới lầu ký túc, lúc đi qua bảng tuyên truyền trường học, bên trên đang dán hình của hội trưởng hội học sinh nhiệm kỳ mới Bao Tế Lôi, là cô gái năm nhất gặp lần trước, gần đây mạng trong trường và trên bảng tin đều là hình của cô ta, nhìn dáng vẻ rất sáng lạn, lo lắng có người không biết vị này là hội trưởng học sinh mới, bởi vì lúc vừa vào trường học, Nghiêm Phong đã là hội trưởng, cho nên Kha Bố là lần đầu thấy qua hình thức này. Hôm nay bên cạnh tân hội trưởng còn có một poster lớn, là màu hồng, bên trên vẽ trái tim và bóng lưng của một nam một nữ, bên trên còn có chữ: 520, cùng người yêu bên nhau. Tối nay 8 giờ, câu lạc bộ âm nhạc ở thao trường trường học tiến hành hội âm nhạc nhỏ, đừng bỏ qua, cùng nhau đến nào, đó là nơi đã từng chứng kiến mối tình truyền thuyết của học viện Thánh Kiệt.

Theo Kha Bố biết, dán nhãn tình yêu truyền thuyết học viện Thánh Kiệt, chỉ có một đôi, bọn họ lại ở thao trường làm cái gì.

Kha Bố bưng đồ ăn đến canteen, gặp Ứng Tu Kiệt và Công Chu, cậu đi lên trước ngồi cùng với bọn họ.

"Cậu không ăn?" cậu hỏi Công Chu chỉ ngồi ở đó, Công Chu lắc đầu: "Không ăn, tớ muốn giảm cân, gần đây Hân Hợp làm quá nhiều đồ ngọt, tớ cảm thấy bụng mình to hơn rồi."

"Vậy cậu còn giảm?"

"Thịt trên bụng cậu đương nhiên không thấy, tớ còn tìm Tu Kiệt làm huấn luyện của tớ, đêm nay tham gia hội âm nhạc nói không chừng sẽ gặp người trong lòng."

Kha Bố chặn lại đôi đũa đang thò vào chén mình của Ứng Tu Kiệt: "Cậu đừng hòng cướp thịt của tôi."

"Tớ vẫn chưa no."

"Liên quan gì đến tớ, tự đi mua tiếp mà ăn."

"Hai người nghiêm túc nghe tớ nói!" Công Chu van nài: "Đêm nay mọi người cùng đi với tớ đi, một mình tớ hơi sợ, cho dù xem như gặp được nam sinh mình thích, tớ cũng không biết phải làm sao chủ động."

"Truyện BL của cậu đều là xem uổng phí sao?"

"Truyện là truyện, hiện thực là hiện thực, cho dù nhìn trúng, cũng không thể nào giống như trong truyện BL nam sinh 90% đều là cong, tùy tùy tiện tiện đều có thể." Công Chu lúc trước chịu tổn thương tình cảm, bây giờ đối với tình cảm trở nên lo lo sợ sợ, muốn tiến về trước một bước lại cứ không chịu bước ra, sợ lần nữa chịu tổn thương. Ứng Tu Kiệt là một người nói nghĩa khí, cậu dùng sức vỗ lưng Công Chu: "Được! Tớ bồi cậu đi!"

"Kha Bố cậu cũng đi đi." Cậu ta chớp đôi mắt lấp lánh.

"Biết rồi, sẽ đi xem xem."

Trời còn chưa tối, trên thao trường đã náo nhiệt, câu lạc bộ âm nhạc tiến hành dựng sân khấu đơn giản, người thích náo nhiệt ở bên dưới chiếm vị trí tốt trò chuyện, Kha Bố nằm bò trên bệ cửa sổ phòng học, gió mang theo từng trận lành lạnh: "Này, thao trường 8 giờ có hội âm nhạc, cậu muốn đi không?"

"Cậu đang hẹn tớ?"

"Ai hẹn cậu, chỉ hỏi cậu có đi hay không đi."

"Cậu muốn hay không muốn tớ đi?"

"Là tớ đang hỏi cậu."

"Cậu hỏi của cậu, tớ hỏi của tớ."

"Như vậy làm sao tiếp tục đối thoại!" lưng cậu dựa lại gần lưng Chi Lý: "Dù sao cũng buồn chán, đi xem xem đi."

"Cậu đang hẹn tớ?"

"Tại sao chủ đề lại trở về rồi!"

Lúc gần 8 giờ, Kha Bố đến thao trường, tự nhiên bên cạnh còn có Chi Lý, đám Công Tru đã đến, ở trong góc vẫy tay bọn họ. Kha Bố nhìn ngó xung quanh: "Mấy người vậy mà lại chọn được vị trí tốt như vậy, cái gì cũng không xem được."

"Hội âm nhạc nghe tiếng là được rồi, phía trước chen như vậy."

Kha Bố nghĩ nghĩ cũng phải, có điều đứng như vậy hình như có hơi mệt: "Hạo Vũ, chúng ta thương lượng chút chuyện."

"Làm gì."

"Cậu có thể nằm bò lên đất cho tớ ngồi một lúc được không."

"Vậy cậu có thể đứng ở trên đất không nhúc nhích để tớ dùng đầu đá đập một lúc được không."

Lúc bọn họ tranh luận, có nam MC đi lên sân khấu, lớn tiếng kêu gào: "Các bạn học sinh của học viện Thánh Kiệt! 520 vui vẻ!" bên dưới vang lên tiếng đáp trả vang vang.

"Học viện Thánh Kiệt có bốn thứ nổi tiếng nhất, một thứ trong đó chính là truyền thuyết tình yêu, hôm nay câu lạc bộ âm nhạc chúng tôi cùng học sinh tổ chức hội âm nhạc 520, chính là vì muốn tưởng nhớ hai người họ, chúng tôi..."

Lời...lời này nói giống như là hai người kia đã qua đời, đối với hành vi câu lạc bộ âm nhạc cái gì cũng không biết mắng loạn ba mẹ mình, Chi Lý sẽ tức giận sao, Kha Bố quay đầu, được rồi, cậu ấy phản ứng gì cũng không có, đang chơi game liên bang Nga trên điện thoại.

Lúc này, có học sinh mặc đồng phục câu lạc bộ âm nhạc phát tờ rơi, Kha Bố cũng nhận được, lúc mở đèn điện thoại lên chiếu sáng, phát hiện là câu chuyện của hai vị trong truyền thuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.