Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 65: Đào hoa?



Editor: Tảo

Beta: Tảo

Có lẽ là chơi đại chiến gối quá mệt, đến 11 giờ tối, không ít người ngả đầu ngủ thiếp đi. Chi Lý ngủ một bên, mà Kha Bố nằm ở giữa Chi Lý và Tô Ấu Ngôn, trong trường học rất yên tĩnh, ánh trăng thật sáng, Kha Bố trước đó ngủ một lát hiện tại thế nào cũng ngủ không được, cậu nghe tiếng hít thở đều đều của người khác, chợt nhớ tới một chuyện, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Ấu Ngôn, dùng âm lượng nhỏ: "Này, Ấu Ngôn, cậu ngủ chưa?" Bên kia qua một phút mới trả lời: "Chuyện gì."

"Có chuyện tớ vẫn không biết có nên nói cho cậu biết hay không."

"Chờ cậu nghĩ thật kĩ lại nói."

"Chính là, Lam Ngân kỳ thật biết cậu thích Chi Tả Tư, cô ấy muốn tớ chuyển lời đại khái là, cậu không cần có cảm giác tội lỗi, cũng có thể làm bộ bọn họ chưa phục hôn, cô ấy vô cùng hoan nghênh cậu đến cướp Chi Tả Tư. Tớ kỳ thật không thể hiểu nổi suy nghĩ cùng ý tưởng của bọn họ, cậu ngàn vạn lần không cần dùng tiêu chuẩn của người bình thường đánh giá bọn họ."" Kha Bố sau lưng đều là gọi thẳng tên, cậu biết như vậy có chút không lễ phép, có điều nhìn dáng vẻ Chi Tả Tư cùng Lam Ngân, gọi bọn họ là chú và dì thực sự có điểm không được tự nhiên.

"Cái gì! Ấu Ngôn thích Chi Tả Tư!"

"Ấu Ngôn thích Chi Tả Tư!" Tựa như nội dung câu nói đều như nhau, một tiếng lại một tiếng.

"Thì ra các cậu chưa ngủ sao?!" Kha Bố mắng.

"Chúng tớ giả ngủ xem có ai..."

"Các cậu rốt cuộc đang chờ mong chuyện gì xảy ra?"

Sở Hạo Vũ lay tỉnh Ứng Tu Kiệt chân chính ngủ thiếp đi: "Mau tỉnh lại, Ấu Ngôn thích Chi Tả Tư." Tô Ấu Ngôn mắt không chớp nhìn Kha Bố, khiến Kha Bố tràn ngập cảm giác tội lỗi, Ấu Ngôn rõ ràng rất không hi vọng có người biết chuyện này, kết quả không như mong muốn. Công Tru nghe được tin có vẻ rất kích động, cậu ta ngồi xếp bằng khoanh tay: "Chính cung coi như hoan nghênh cậu, cái này độ khó cũng rất lớn a, Ấu Ngôn, cậu chuẩn bị thế nào, nếu là yêu cầu của Lam Ngân, cậu cũng không phải tiểu tam, là tiểu thiếp, cậu không cần có chướng ngại tâm lý."

"Tớ xin các cậu làm như không nghe thấy mà quên đi, tớ sắp bị ánh mắt Ấu Ngôn giết chết." Kha Bố nói không ai nghe lọt, vấn đề một cái lại một cái thi nhau kéo đến.

"Ấu Ngôn cậu thích Chi Tả Tư khi nào?"

"Thích thế nào?"

"Tại sao chỉ nói với Kha Bố không nói cho chúng tớ!"

"Chi Lý biết không?"

Mọi người mồm năm miệng mười, Kha Bố tư thế ngồi quỳ nằm nhoài trên chiếu: "Ấu Ngôn, tớ có lỗi với cậu."

"Các cậu, làm phiền tớ ngủ." Sau khi âm thanh Chi Lý xen vào, câu lạc bộ cuối cùng cũng coi như lại khôi phục yên tĩnh, Kha Bố không nhúc nhích, học lời thoại phim võ hiệp: "Tớ biết tớ nói cái gì cũng vô dụng, nếu như cậu không tha thứ cho tớ, tớ sẽ không đứng lên!" Tô Ấu Ngôn lật người, đưa lưng về phía Kha Bố.

"Có cần tuyệt tình vậy không."

"Không giống cách nói khoa trương của các cậu, có người sẽ yêu thích minh tinh, có người sẽ yêu thích nhân vật anime, tớ đối với Chi Tả Tư không khác loại tình cảm này lắm."

Công Tru che mặt thở nhẹ: "A! Không nghĩ Ấu Ngôn ngây thơ như vậy!" Kha Bố chân đã hơi tê, cậu bất đắc dĩ lần nữa dò hỏi: "Ấu Ngôn, cậu đã tha thứ cho tớ đi, lần này đúng là do tớ quá sơ suất." Giọng Tô Ấu Ngôn lạnh lùng truyền đến: "Không tha thứ, cậu cứ như vậy đến hừng đông đi."

"Cậu cũng không tức giận làm gì không tha thứ cho tớ?"

"Làm phiền tớ ngủ."

"Đừng, đừng đè lên chân tớ, đã tê rần, a a, cậu đừng đè." Kha Bố đẩy Chi Lý ra, bây giờ trường học biến thành bầu không khí an tĩnh quỷ dị, Kha Bố cắn răng: "Cho nên các cậu từ đầu rốt cuộc chờ mong cái gì, cũng không phải quay phim, dùng đầu óc ngẫm lại được không, chúng ta làm sao có khả năng làm!"

"Cắt"

........................

Thời gian ở trường đã vượt xa thời gian Kha Bố nghĩ, gần đây mỗi buổi tối đến giờ ngủ sẽ đều có mặt ở trường học, khó chịu một chút sẽ về phòng ngủ tắm rửa, lười một chút sẽ trực tiếp mang đồ dùng hằng ngày vào phòng tắm, mùa hè đối với nam sinh tắm rửa rất thuận tiện, giống như bọn Ứng Tu Kiệt sẽ trực tiếp vào phòng rửa tay dội nước lạnh lên người.

Đêm nay, Chu Hân Hợp vừa mới dải sẵn chiếu đã có người đến gõ cửa, cũng không chờ đáp lại, cửa đã bị đẩy ra, là thành viên Hội học sinh.

"Có chuyện gì không?"

"Có người trách các cậu quá ầm ĩ."

"Có phải cách âm quá kém hay không."

"Đội trưởng câu lạc bộ là ai?" Một nam sinh đeo kính hỏi. Sở Hạo Vũ đẩy Kha Bố ra: "Chính là cậu ta, có việc gì thì tìm cậu ta đi, đều là cậu ta bảo chúng tôi làm, làm phiền người khác đều là lỗi của cậu ta." Kha Bố không phải lần đầu bị Sở Hạo Vũ bán đứng.

"Vốn dĩ trường học không phải nơi ở của các cậu, cân nhắc thời tiết nên không so đo với các cậu, nhưng nếu các cậu dựa vào điểm này mà không tuân thủ quy định nhà trường, làm phiền người khác, vậy thì không thể khoan nhượng." Kha Bố ngắt lời nam sinh: "Chờ chút, tớ thừa nhận buổi tối làm phiền người khác là hành động không tốt, bất quá chúng tớ đa phần thời gian đều là nói chuyện, còn cái quan trọng nhất, câu lạc bộ chúng tớ ở tầng này hình như buổi tối không có ai."

"Có người trách cứ chính là có người trách cứ, các cậu coi như ở trường học, trường học thống nhất thời gian tắt đèn, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, đúng không, hội trưởng." Nam sinh chuyển hướng sang phía sau, Bao Tế Lôi vỗ vai gã, từ chỗ tối đi ra. Một chút trách cứ lại có thể hội trưởng ra mặt, Kha Bố cảm thấy có chút buồn bực.

"Có người trách cứ chúng tôi sẽ xử lý, như vậy cũng là vì đảm bảo trật tự trường học." Thanh âm cô so với người kia ôn nhu hơn nhiều, Bao Tế Lôi không nhìn những người khác, chỉ nhìn Kha Bố, điểm ấy cũng khiến Kha Bố rất buồn bực, đại đa số tình huống bình thường cậu gặp phải đều phải là nhìn Chi Lý trước, chẳng lẽ mấy tháng nay số mình đào hoa? Đầu tiên là Thạch Thiền sau đó là Bao Tế Lôi? Nhưng mình căn bản không cần bất kỳ đào hoa gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.