Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 85: Một kỳ nghỉ có thể thay đổi gì



Editor: Pinkylee.

Beta: Chen.

Muốn thay đổi một chuyện mà chỉ dựa vào thời gian nghỉ hè còn lại thôi thì thực sự quá ngắn, Kha Bố nghĩ. Bốn người vẫn như cũ sống chung với nhau, rất gượng ép, sau khi trải qua quá trình này sẽ từ từ quen dần thôi. Cậu ngồi trên xe bus quay về trường học, tâm trạng rất tốt, không cần hỏi tại sao tâm trạng tốt như vậy, đương nhiên là bởi vì sắp được gặp Chi Lý rồi.

Lại có thể tiếp tục cuộc sống vườn trường, lại có thể cùng một đám người bọn họ trêu chọc lẫn nhau, lại có thể...Kha Bố nhận ra, cậu đã từ từ chấp nhận đống đổ nát tan vỡ của bản thân mà mất luôn đi sự ấu trĩ cùng non trẻ ngày nào.

Xe bus vì sao lại chậm như vậy, xe bus còn phải mất bao nhiêu giây mới có thể đến trường, hiện tại nghĩ đến lúc này lại cần bao nhiêu giây, nhớ Chi Lý, nhớ gương mặt của cậu ấy, nhớ giọng của cậu ấy, nhớ tất cả của cậu ấy. Đã tám năm rồi, phần tình yêu này sẽ cùng sinh mạng giao thoa lẫn nhau.

Cuối cùng cũng đến trạm, Kha Bố ngược lại không vội như vậy, cậu lại không muốn để Chi Lý biết mình có bao nhiêu muốn gặp cậu ấy, cậu chậm rì rì đi vào trường học, trường học không có thay đổi, bầu không khí cũng không có thay đổi, hình như tất cả đều không có thay đổi. Cậu trước tiên trở về ký túc xá đặt túi xuống, Sở Hạo Vũ vẫn chưa đến, rõ ràng trong nhóm nói sẽ đến rất sớm mà, bận đi ăn đại tiệc hết rồi sao. Cậu thật sự chỉ là để túi xuống, cái gì cũng không sắp xếp đã đi đến câu lạc bộ, cậu biết nhất định Chi Lý ở câu lạc bộ. Lúc cậu đi qua bảng tuyên truyền trường học, mắc liếc lên trên một cái, lúc muốn tiếp tục đi, thì ngừng lại, quay đầu nhìn nội dung dán trên bảng tuyên truyền.

<Học viện Thánh Kiệt ngăn cấm yêu đương đồng tính dung tục, hạ lưu, bất nhã, một khi phát hiện, lập tức bị đuổi, xin các bạn học duy trì tính hướng khỏe mạnh bình thường.> xem lệnh cấm rất buồn cười này khiến Kha Bố không hiểu, học viện Thánh Kiệt lúc trước vì để ngăn chặn rất nhiều chuyện mà vẫn luôn duy trì thái độ rộng lượng, thậm chí Kha Bố nghĩ học viện Thánh Kiệt sẽ không có xuất hiện loại lệnh cấm này, lẽ nào là trò đùa ác của ai đó, nhưng xem ra cũng không giống, bên dưới poster còn có dấu mộc của hội học sinh chuyên dùng. Kha Bố không có dừng lại lâu, cũng không có suy nghĩ nhiều, tâm trạng muốn gặp Chi Lý bây giờ có thể vượt qua tất cả.

Cậu không nhớ rõ tướng mạo các bạn học sinh, từng bước từng bước lướt qua mà đi, càng lúc càng nhanh, cuối cùng cậu chạy, cậu muốn cười nhạo bản thân mình như vậy.

Chi Lý, cậu nhất định phải ở đó, phải ở đó mới được.

Kha Bố đẩy mở cửa câu lạc bộ, toàn bộ cảm giác không tốt trước đó đều biến mất, Chi Lý ở đó, cậu ấy ngồi ở vị trí cậu ấy thường ngồi vẽ tranh, tuy rằng không nhìn thấy mặt cậu ấy, tim Kha Bố cũng đập thình thịch, cậu nhẹ tiếng lại gần, ngực đè lên lưng Chi Lý, hai tay xuyên qua vai cậu ấy: "Tớ cho rằng cậu sẽ đến trường học muộn hơn." Lời nói tê dại quả nhiên vẫn là không nói ra, chỉ có thể nói mấy lời thích hợp.

"Tớ muộn chút cậu sẽ càng vui hơn?"

"Cái gì mà gọi là càng vui hơn, tớ bây giờ cũng không vui lắm." Kha Bố bất mãn cách dùng lời của Chi Lý.

"Nhưng bình thường cũng không thấy cậu nhiệt tình ôm tớ như vậy." nói trắng ra như vậy, khiến Kha Bố xấu hổ không thôi: "Cậu thật nên học lời gì có thể nói ra, lời gì nên giữ trong lòng là tốt rồi!" Kha Bố buông Chi Lý ra, kéo ghế ngồi bên cạnh, tay cậu chống mặt: "Nửa thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ của tớ trải qua tuy rằng không thể nói gay go, nhưng cũng không quá tốt, đến trường chỉ có cảm giác không tốt, tớ vẫn thật suýt chút nữa cho rằng vận xui của tớ đến rồi."

"Cảm giác không tốt sao." Chi Lý lặp lại, bút vẽ ngừng lại, nhưng cũng chỉ là ngừng lại ngắn ngủi một chút rồi lại tiếp tục đưa đầu bút vẽ.

"Không có ý khen cậu, có điều, cậu ở đây, mấy cảm giác không tốt đó đã không thấy rồi."

"Vậy đem hình tớ dán lên mặt đi."

"Tớ tuyệt đối không cần!"

"Tại sao không cần." Chi Lý cảm thấy Kha Bố cự tuyệt rất kỳ lạ, đây khiến Kha Bố nhịn không được đá chân ghế Chi Lý.

Có người gõ cửa câu lạc bộ: "Chuyển phát nhanh." Nghe thấy âm thanh, Kha Bố ngay cả đầu cũng không quay lại: "Không nhận."

"Đây là chuyển phát nhanh cậu nhất định phải nhận."

"Nhất định phải nhận cũng không nhận, Vũ Thái, cậu là muốn chơi chiêu nào."

"Tớ là muốn chơi trò giả vờ làm phiền hai người, nếu là hai người không biết tớ tới, trước mặt tớ tiến hành một loạt hành vi, như vậy chúng ta hai bên đều lúng túng lắm." Sở Hạo Vũ vừa nói vừa đi vào, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra bảo bối cậu ta để ở câu lạc bộ có thiếu hay không.

"Cậu sao lại giờ mới đến đây."

"Lúc nãy bạn gái tớ và tớ chia tay tốn chút thời gian."

"Cô ta đã phát hiện không kiếm được phân tiền nào trên người cậu?"

"Tớ là một người không muốn dùng tiền để trao đổi thân thể, haha." Sở Hạo Vũ một chút cũng không giống thất tình, nói chuyện nghe như tam quan rất đứng đắn.

"Tớ thấy cậu chỉ là người không muốn tốn tiền cùng người khác lên giường."

"Nói như vậy cũng đúng."

Người khác cũng lục tục đến trường học, Công Tru rất tức giận: "Kha Bố, cậu nhìn thấy thông báo dán xung quanh trường học chưa."

"Nhìn thấy rồi."

"Vậy cậu sao lại là phản ứng này! Còn có phản ứng của mấy người kia các cậu cũng quá lạnh nhạt rồi đó!! Các cậu sao lại có thể trưng ra thái độ một chút liên quan cũng không có." Công Tru tức giận đến giậm chân, đầu năm nay, người tức giận đến giậm chân thật sự không nhiều.

"Cậu trước tiên uống miếng nước cho tiêu oán khí." Trương Lạc nói: "Có thể là hội học sinh náo chơi thôi, cậu cũng biết hội trưởng hội học sinh là quái nhân mà, tớ không tin trường học còn thật sự dám dùng danh nghĩa này khai trừ ai, mấy thông báo đó dán ra chính là khiêu khích, cậu tức giận ngược lại khiến bọn họ đắc ý." Trương Lạc nói cũng có đạo lý, Công Tru hầu như không tức giận nữa, Kha Bố quay sang Tô Ấu Ngôn: "Ấu Ngôn, cậu có biết tình hình trường mình hiện tại thế nào không."

"Bù nhìn bắt đầu động rồi." Đáp án thâm sâu như vậy, Kha Bố có thông minh thế nào cũng đoán không ra. Cánh tay cậu nhẹ đụng Chi Lý, nói rất nhỏ tiếng, rất nhỏ đó, không muốn bị ai ngoại trừ Chi Lý nghe thấy: "Tớ một chút cũng không lo lắng, cho nên, cậu cũng không cần lo lắng cho tớ."

"Vậy tớ sẽ một chút cũng không lo lắng cho cậu."

"Lời này...nghe ra giống như có hơi lạnh nhạt."

"Kinh nguyệt cậu đến rồi?"

"Bây giờ cậu lại biết bẻ ngược lại trêu chọc tớ rồi!!"

Kha Bố thật sự một chút cũng không để ý và lo lắng, hôm sau liền phát hiện mình không thể không lo lắng và để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.