Lão nhân không trả lời, chậm rãi đi về phía trước, lúc sắp đi qua Chi Tả Tư, bà chậm rãi nhẹ giọng nói: "Ngài đã nói ngài sẽ không nhúng tay." Tiếp theo, bà vô thanh vô tức mà biến mất trong màn đêm. Chi Tả Tư lấy di dộng ra, bấm điện thoại: "Mẹ đã làm con phát hỏa."
"Có sao, mẹ đã làm cái gì, là tự nó rơi xuống nước đi."
"Vậy việc luôn dùng con rối lừa gạt Chi Lý thì nói thế nào."
"Chỉ đùa một chút thôi, nhà chúng ta có khi nào làm người nghiêm túc, nếu như trong nhà có ảnh mẹ hoặc con cùng Lam Ngân nói nhiều về mẹ với nó một chút về mẹ, Chi Lý cũng sẽ không nhận nhầm đi, trách nhiệm này không phải chỉ có mình mẹ. Thế nào, bà ta là do mẹ tuyển chọn tỉ mỉ mới được đó." Đầu này nữ nhân lắc lắc ly Whisky trong tay nói hời hợt. Thời gian ra nước ngoài thật dài, Lưu Thanh mới chỉ cho Chi Lý gọi video call qua điện thoại, lần đầu đơn thuần là trò đùa dai, tìm những người khác đến nói chuyện cùng Chi Lý, ai ngờ Chi Lý thế mà nhận không ra, chỉ nói bà già đi không ít, Lưu Thanh mất hứng, tuy rằng Chi Lý còn nhỏ, nhưng bà vẫn là rất tức giận thế mà Chi Lý nhận sai bà nội nó, thế là lừa gạt này cứ kéo dài giống như báo thù bắt đầu, bình thường bà chỉ chọn thời gian Chi Lý ở một mình mới gọi video call, lại thêm tính cách Chi Lý khá ngây thơ, cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ hoặc là hỏi người khác, dẫn đến Chi Lý vẫn luôn cho rằng người già đó là bà nội của mình.
"Trước tiên đừng động vào bà già đáng chết kia, tình huống của Kha Bố hình như không được tốt lắm."
Chi Tả Tư liếc nhìn Kha Bố bên chân Lam Ngân, dòng nước rõ ràng rất yên ả, một người biết bơi rơi vào trong nước sao lại biến thành như vậy."
Trên đường lớn, tốc độ xe nhanh đến mức lôi kéo ánh mắt của người qua đường, trong xe Lam Ngân cả người ướt đẫm châm điếu thuốc, nhìn Kha Bố đang thoi thóp: "Nhanh một chút nữa, nó hình như bị đụng đầu, đang chảy máu." Nói xong, cô nắm lấy cổ áo Kha Bố nhấc lên: "Tiểu tử, cậu kiên trì một chút cho lão nương, ở trên tay tôi cậu mà dám chết, Diêm La cũng không dám thu cậu." Nói xong hung hăng ném cậu trở lại.
Kha Bố được được đưa vào bệnh viện tổng hợp không bao lâu, Chi Lý liền tới.
Chi Lý đứng ở hành lang bệnh viện tổng hợp, chỉ có thể nhìn cửa bệnh viện đóng đóng mở mở, y tá bên trong ra ra vào vào, có lúc cửa hở ra một kẽ nhỏ hắn cũng có thể nhìn thấy Kha Bố nằm trên giường bệnh, đây là lần đầu tiên Chi lý thấy bộ dạng này của Kha Bố, Chi Lý chưa từng nghĩ tới bộ dạng này của Kha Bố, đây là lần đầu tiên Chi Lý thấy nét mặt này của Kha Bố, hắn rất tức giận với Kha Bố, rồi lại không thể giận Kha Bố, nếu như dọa cậu ấy, cậu ấy không muốn tỉnh lại thì phải làm sao.
Đối mặt với chuyện này, Chi Lý vậy mà bó tay toàn tập rồi.
Đã quên, đã quên rồi, mình không gặp được Kha Bố là dạng nào.
Lam Ngân ở bệnh viện tổng hợp tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo, thấy được dáng vẻ Chi Lý, thân thể cùng nét mặt hắn đều vi diệu biến hóa, thậm chí dọa sợ y tá đi ngang qua. Lam Ngân phát hiện có điểm không đúng, nhược điểm của Chi Lý là tình cảm, là tình cảm ràng buộc ác quỷ ngụ trong thân thể Chi Lý, tình cảm này vì Kha Bố mà sinh, cũng sẽ bởi vì Kha Bố mà biến mất. Cô tiến đến giơ tay lên muốn cho Chi Lý một cái tát để hắn tỉnh táo lại, cô vừa nâng tay đã bị Chi Lý chặn lại, ánh mắt hắn từ dưới đất chậm rãi hướng lên tập trung lên Lam Ngân, xung quanh con ngươi đều là một mảng ửng đỏ, sức mạnh ở tay như thể tùy lúc bẻ gãy tay Lam Ngân: "Tại sao có mẹ ở đây, Kha Bố còn có thể biến thành cái dạng này."
"Chờ nó thật sự chết rồi, con phát hỏa với mẹ cũng không muộn. Lam Ngân rút tay về, ôm lấy Chi Lý, dỗ dành Chi Lý như dỗ dành trẻ nhỏ: "Mẹ cam đoan với con, Kha Bố không có chuyện gì, bình tĩnh đi, Chi Lý, bình tĩnh đi." Âm thanh Chi Lý trở nên vô lực, vừa giống đang cùng Lam Ngân nói chuyện, lại vừa giống đang lầm bầm lầu bầu: "Tại sao có con ở đây, Kha Bố còn có thể biến thành cái dạng này."
Kha Bố trên giường bệnh phát sốt, mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, ngay cả hơi thở cũng trở thành hơi nóng. Cậu mơ thấy mình đi trong đường hầm, xung quanh đường hầm rất mỏng, cậu có thể nghe thấy âm thanh có người đi trên đỉnh đầu cậu, cậu không rõ mình tại sao phải đi về trước, bóng tối trước mặt dọa người, giống như thân thể người kỳ lạ, nhưng cậu chính là muốn đi về trước, cậu luôn cảm thấy phía trước có gì đó đang đợi cậu, nhưng cậu cứ đi cứ đi, chỉ có bóng đêm càng thêm tối, mỗi một con đường đều sẽ thông đến nơi nào đó, nhưng nếu như là đường chết thì sao.
Chuyện ấu trĩ nhất trên thế giới có phải chính là tin tưởng điều tuyệt đẹp, nghe nhiều chuyện xấu xí như vậy, nhìn nhiều người xấu xa như vậy, vẫn là không chịu từ bỏ cái tuyệt đẹp, là đồ ngốc sao.
Kha Bố ngủ ròng rã ba ngày, rốt cuộc cũng mở hai mắt ra, hiện ra trước mặt cậu là một nam sinh xem ra rất mệt mỏi nhưng là đẹp đẽ đến khiến lòng người căng thẳng.
"Tỉnh?" Chi Lý là hôm sau biết được bác sĩ nói cơn sốt của Kha Bố đã ổn định, ngoại trừ phải hảo hảo dưỡng một thời gian ra, cái khác cũng không có gì lớn lắm. Hắn tuy rằng muốn giọng mình bình tĩnh chút, nhưng ngược lại nghe ra có chút lạnh lùng.
"Cậu là...ai?" Kha Bố buồn bực nhìn Chi Lý hỏi, nghe thấy câu hỏi này, Chi Lý từ trong mũi phát ra tiếng cười lạnh ngắn ngủi, hắn đứng dậy, tay ấn lên giường bệnh, tức giận và thất vọng của hắn đều hiện ở trong mắt, sau đó hai tâm trạng này từ sâu trong con ngươi sâu xa của hắn tuôn ra đè ép Kha Bố: "Đây chính là cậu muốn tớ tin tưởng? Quên mất tớ chính là kiên cường của cậu?" sắc mặt Kha Bố trắng bệch, dường như không hiểu tình hình hiện tại, Chi Lý thẳng người dậy, đi đến cửa mở cửa ra: "Kha Bố, thật sự chỉ mình cậu."