Ngay cả mười giây qua đi, vẫn chỉ có như vậy, vẫn chẳng sao cả, chẳng là gì hết.
Thượng đế người đem thời gian kéo ra trôi thật chậm, là người muốn dùng quãng thời gian đằng đẵng này tra tấn cậu sao. Không thể đâu, Kha Bố dằn xuống từng suy nghĩ như tiếng nói âm vang trong đầu mình, không ngừng nhỏ giọng lầu bầu: "Một mình cũng tốt thôi, tớ có thể một mình, một mình sống rất tốt, tớ có thể...." Nói nhiều như vậy, vẫn là lặp đi lặp lại một câu, thật lâu thật lâu vẫn là duy trì một động tác, đây chẳng phải điều khiến cậu không thích bệnh viện hay sao, bệnh viện, luôn chỉ có một người, có mình cậu.
Qua mấy ngày sau, Kha Bố thế mà cũng đã quen dần với không khí trong bệnh viện, cậu mỗi ngày đều ở đó nhìn người ta tới tới rồi lui lui, cái gì cũng chẳng sao cả, cậu không khóc cũng không cười, từ lúc nào đã quên mất bản thân là học sinh, quên luôn chính cậu là ai rồi. Sinh hoạt cũng trở nên thật quy củ, tới giờ thì sẽ ăn cơm, tắt đèn liền đi ngủ.
Ngoại trừ ba mẹ ra, cũng không còn ai tới thăm nom cậu, thế gian hoá ra lạnh nhạt như vậy sao, cậu quên Chi Lý rồi, bởi vậy những người khác cũng quên hắn luôn. Không, sao lại là Chi Lý, vì cái gì lại nhớ đến Chi Lý, giống như dù cậu chưa từng cùng hắn có thật nhiều hồi ức cũ, thì từng hồi ức mới sẽ lại ập về trấn toàn cơ thể cậu. Chi Lý à cậu ở đâu, Chi Lý à cậu đang làm gì?
Phải rồi, Chi Lý đang làm gì đây, hắn rốt cuộc là đang làm gì.
Hắn chỉ như vậy, bước đi trên đường phố xa lạ, mỗi ngày, không hề biết bản thân muốn đi đâu, chỉ lang thang vô đích mà đi, tới khi trước mắt là đường lộ dẫn đến bệnh viện, sẽ liền dừng bước, sẽ liền quay lại bỏ đi, hắn không thể gặp Kha Bố, cũng không muốn gặp Kha Bố, bản thân hắn sắp khống chế không nổi rồi, nếu hắn mất đi lý trí, rốt cuộc sẽ làm gì Kha Bố, hắn cũng không dám chắc nữa.
Đèn xe chói loá chiếu lên mặt hắn, ngay sau đó vang lên tiếng còi xe cùng tiếng mắng chửi: "Không muốn sống nữa à, mau cút ra." Chi Lý bước tới chỗ người lái xe kia, đem tay móc qua cửa sổ trực tiếp đem nửa người anh ta kéo ra khỏi cửa: "Muốn chết sao." Người kia bị hắn doạ sợ, không phải vì động tác của hắn, là vì ánh mắt của hắn, đồng tử đen thuần lay động như vậy, thực nguy hiểm. Chi Lý buông anh ta ra, kéo cửa sau ngồi vào xe, chỉ cụt lủn nói địa chỉ, người kia liền lập tức hiểu ý, vội vàng khởi động xe chạy đi. Chi Lý lười nhác dựa toàn người lên ghế, nhìn đèn đường lướt qua thật nhanh, cho dù đèn đường sáng thế nào, cũng không sáng bằng đôi mắt hắn.
Xe dừng trước một toà cao ốc, Chi Lý bước lên lầu, đẩy cửa tiến vào một văn phòng, trực tiếp nằm xuống ghế sofa đối diện bàn làm việc của Chi Tả Tư, hai tay che đi đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt hắn. Trong phòng yên tĩnh một hồi, chỉ có tiếng văn kiện lật giở, lát sau, Chi Tả Tư khép lại văn kiện: "Nơi con muốn tới không phải là nơi này đi." Chi Lý lại giống như không nghe thấy, cũng không nhúc nhích một cái, rồi qua một lúc lâu sau, Chi Lý mới nhàn nhạt mà mở miệng: "Lúc Ngân nói muốn li hôn với ba, ba thấy thế nào."
"Hoặc khiến cô ấy thu hồi ý định huỷ hôn, hoặc huỷ hoại cô ấy." Lời này không chút kiêng dè mà nói ra.
"Cả hai điều này, ba đều đâu có làm, là ba thả người ra rồi đi tra tấn."
"Đó là cô ấy dám có suy nghĩ rời khỏi ba."
"Ba sẽ khó chịu sao." Câu hỏi này Chi Tả Tư không có trả lời, mà có lẽ Chi Lý cũng không quan tâm đáp án là gì, sau đó liền nói: "Con hiện tại rất khó chịu. Đây là chuyện thường tình hay sao." Hỏi xong, hắn liền nhắm mắt lại, ngủ luôn rồi.
Cửa phòng bệnh chậm rãi đẩy ra, ánh sáng từ ngoài chiếu vào, khiến Kha Bố trở mình ngồi, cậu nghĩ rằng Chi Lý đã tới rồi, nhưng không phải, dựa vào cửa là thân ảnh một người phụ nữ, người này đưa lưng về phía ánh sáng, Kha Bố không cách nào trông thấy rõ ràng hình dáng.
"Ai vậy."
"Ta là ai đối với cậu không phải trọng điểm."
"Hiện tại có vẻ chưa cần làm gì hết, nhưng mà...." Rõ ràng không nhìn rõ mặt người kia, rõ ràng thanh âm ở đó nghe ra rất mực trầm ổn, nhưng uy hiếp cùng quẫn bách tại vì sao lạp dồn dập đến vậy: "Nhưng mà, Kha Bố, nếu cậu dám cùng Chi Lý ôm một tia ảo tưởng, ta không đảm bảo được kết cục của cậu."
"Cô tột cùng là muốn nói cái gì, tôi căn bản không quen biết cô, tình cảm của tôi liên quan gì đến...." Cậu chỉ mới nói một nửa đã bị cắt lời: "Tình cảm của cậu? Tình cảm này chỉ làm cậu thêm ghê tởm thôi, làm ra mấy loại màu mè này thật khiến tôi tiêu hoá không xong? Nếu có bản lĩnh, thử đi biến tình cảm của cậu trong mắt người khác trở thành tình cảm bình thường, làm được rồi hẵng nói mấy lời đó với ta." Người kia nói xong cũng cảm thấy nhàm chán muốn xoay người, Kha Bố liền lập tức xốc chăn bước lên: "Này từ đã....."
Cậu căn bản còn chưa kịp có cơ hội tiếp cận người kia, Bao Tế Lôi liền xong ra, một chân đạp trúng đùi trong của Kha Bố, Kha Bố lui vài bước, người kia nghiêng mặt phát ra tiếng cười lạnh thanh: "Cậu cho rằng ta sẽ giống Lam Ngân, vì Chi Lý thủ hạ lưu tình mà cũng thủ hạ lưu tình với cậu sao? Ta với cô ta rất tương phản, nếu không phải sợ dơ tay mình, ta đã khiến cậu đời này sống không bằng chết, đây mới là vì Chi Lý."
Bao Tế Lôi tiến một bước lại thêm một bước, vung cánh tay qua, Kha Bố né được, chưa thoát bao lâu đã bị túm trở về, lần nữa dùng tay mình gạt đi, sau cùng lại chủ thấy từng đợt tê nhức truyền đến đầu ngón. Lúc này, tay Bao Tế Lôi đã cầm sẵn bình hoa, chuẩn bị quăng tới, cửa sổ vụt một cái liền xuất hiện bóng người, đánh bay bình hoa đó đi.
"Nha, còn tưởng là ai, hoá ra lại là Đoá Lạp, muốn phản nghịch hay sao?"
"Đoá Lạp chỉ nghe lời Chi Lý ca ca, chưa nói đến phản nghịch với bà, nếu Chi Lý ca ca muốn Đoá Lạp giết bà, Đoá Lạp cũng không lưu tình." Đoá Lạp nhìn về phía người phụ nã, người kia thậm chí một nét lông mày cũng chẳng buồn nhếch, Bao Tế Lôi nhanh chóng xoay người, túm chặt lấy váy Đoá Lạp. Lúc này, hộ lý ở hành lang dường như đã phát giác ra điều gì vội chạy đến quở trách: "Mấy người đanh làm gì đây! Sẽ ảnh hưởng tới những người bệnh khác!" Người phụ nữ kia bước tới gần, vừa định dơ tay, Đoá Lạp đã bị Kha Bố kéo về phía sau mình. Người kia đành đổi chiều, ngáp một cái thật nhẹ: "Hôm nay tới đây thôi, ta không muốn ảnh hưởng tới thời gian ngủ nghỉ của mình."
Phòng bệnh vốn đang ầm ĩ đột nhiên trở về an tĩnh, Kha Bố nhìn Đoá Lạp, há miệng thở dốc, nhưng Đoá Lạp hồ như cái gì cũng không muốn nghe, trước nhất dùng lời chặn lại miệng Kha Bố: "Tôi không phải vì anh, tôi là vì Chi Lý ca ca." Nói xong thì cũng bỏ đi luôn.
Người ta há mồm ngậm miệng đều là vì Chi Lý, bọn họ sao lại yêu Chi Lý nhiều như vậy, chính mình trong mắt bọn họ từ trước tới nay có là cái gì đâu, từ trước tới nay, mình đều không phải Kha Bố, là đồ chơi lệ thuộc vào Chi Lý mà thôi, vì Chi Lý mà tự tổn thương mình, vì Chi Lý mà tự bảo vệ mình. Kha Bố vô lực ngồi lại trên giường, tay đặt trụ lên hai chân.
Nếu lí do tồn tại chỉ có vậy, ai sẽ thích cơ chứ.
Kết quả, vẫn luôn phủ nhận thì có ích gì, không có Chi Lý, thì Kha Bố chẳng là cái thá gì hết.
Đây là thế giới của Chi Lý, đâu phải thế giới của Kha Bố.
Ngay cả tiêu đề của chương hồi ức cũng là đặt theo ý Chi Lý mà.
Làm sao để thoát khỏi sự thật này đây, làm ơn, ai đó hãy chỉ cho tôi một đường đi đi.