Chu Hân Hợp ngồi trong lớp học, hồi lâu không chịu đứng dậy, bên cạnh là một đám bạn bè không có lương tâm, Sở Hạo Vũ đặt mông lên bàn: “Hân Hợp, làm sao vậy, thách thức lần trước cậu rất cố gắng vượt qua mà, đây là vì chính cậu, đừng để bọn tớ khinh thường!”
Ứng Tu Kiệt cũng tới khuyên bảo: “Không phải tớ nói cậu, đứng đi tiểu thì có làm sao, bị người ta quay lại thì thế nào, bị đưa lên mạng có là gì, cậu phải mạnh mẽ lên, trở thành một phụ nữ đỉnh thiên lập địa, nghênh đó thách thức của cậu cho tốt.”
“Nhưng, nhưng mà, rất mất mặt.”
Kha Bố đặt tay lên bả vai Chu Hân Hợp: “Hân Hợp, đến bây giờ cậu còn không hiểu à? Tiểu tổ này khi nào có thể diện đâu.” Kha Bố cũng gia nhập đội ngũ khuyên bảo.
“Hân Hợp, tớ tin tưởng cậu, lần thách thức này biểu hiện tốt nhất, chúng ta có thể lấy được quyền sử dụng sổ ghi chép đen đỏ kia một tuần, còn cả một đãi ngộ cực lớn, được một lần sai khiến Chi Lý đại nhân!” Công Chu giới thiệu phần thưởng của thách thức lần này.
Chi Lý nhếch mi, nhìn chằm chằm Tô Ấu Ngôn: “Sao tớ không biết chuyện này.”
Tô Ấu Ngôn nhún nhún vai: “Tớ không nhất thiết chuyện gì cũng phải báo với cậu.”
“Ấu Ngôn vạn tuế, cậu nên sớm đứng về phía bọn tớ, chúng ta cùng nhau suy giảm thế lực hắc ám của ma quỷ.” Kha Bố hưng phấn nói.
“Đừng vội vui mừng, bộ phận suy yếu đành phải dùng cậu bù vào.”
“Chi Lý, tớ vĩnh viễn đứng về phía cậu, hãy để chúng ta cùng nhau khinh bỉ đám người này.” Lập trường của Kha Bố rất nhanh liền thay đổi.
Trong lúc náo loạn không làm suy giảm ánh mắt cầu cứu của Chu Hân Hợp và Chi Lý, Chi Lý miễn cưỡng nói: “Đừng để ý tới bọn họ.”
“Chi Lý đại nhân…” Chu Hân Hợp cảm kích nhìn Chi Lý, Chi Lý tiếp tục nói: “Dù sao câu vô dụng cũng không phải chuyện ngày một, ngày hai.” Chu Hân Hợp bị đả kích nghiêm trọng rốt cục đứng dậy, đưa lung về phía bọn họ, bọn họ đanh mặt, không nói lời nào. Chu Hân Hợp ra khỏi phòng học, ai nấy đi qua cô đều có ánh mắt kỳ quái và nóng rực, cô đi qua sân thể dục, đi qua sân vận động, đi qua hoa viên nhỏ, đi qua thư viện, rốt cuộc có một người gọi cô lại, khuôn mặt xấu hổ: “Bạn học, cái kia, cậu…” Chu Hân Hợp thần tình đỏ bừng, nam sinh kia càng them ấp úng: “Cậu, của cậu, cái kia, váy cậu ở bên trong quần lót kìa.”
“Tôi, tôi biết.” Chu Hân Hợp quay đàu bỏ chạy, phần váy bị kẹp bên trong quần lót theo cước bộ tung bay, lại nói tới cái quần lót kia, màu da người, còn dung hợp giữa kỹ thuật cũ và đương thời, thế mà Trương Lạc vẫn tìm được, cho dù vì an toàn, ở bên trong Chu Hân Hợp đã mặt thêm ba cái quần lót, nhưng…
Đối với Chu Hân Hợp mà nói, lần thách thức này hy sinh rất lớn. Kha Bố thầm xin lỗi cô, lúc trước bởi vì nấu ăn giỏi mà ép cô gia nhập tiểu tổ, kết quả, haizz, rơi vào kết cục này.
Công Chu:
Nghiêm Phong đang chuẩn bị lên văn phòng hội sinh viên trên lầu, ngẩng đầu, một nữ sinh tóc dài xin đẹp tươi tắn từ phía đối diện lao tới, mặc váy dài, trang điểm nhã nhặn, mùi nước hoa ngọt ngào chui vào xoang mũi của hắn. Hắn cẩn thận tỷ mỷ nghiêm túc, vẻ mặt cẩn thận tỷ mỷ tiếp tục tiến về phía trước.
“A~~~~~” nữ sinh va vào lồng ngực Nghiêm Phong, bởi vì trở tay không kịp, hoặc là không thường đụng đến cơ thể mềm mại của nữ sinh, Nghiêm Phong mất thăng bằng, cả hai cũng ngã ra đất. Nữ sinh vuốt cổ chân của mình: “Đau đau, xin lỗi, cậu không sao chưa?”
“Không sao.” Nghiêm Phong nhìn chằm chằm gương mặt nữ sinh, cô gái vì đau đớn mà mặt nhăn mày nhíu cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên, khiến người ta nhịn không được muốn yêu thương: “Sao tôi cảm thấy cậu quen quen.”
Nữ sinh đẩy nhẹ ngực Nghiêm Phong: “Đáng ghét ~~ cách làm quen đó cũ rồi.”
Nghiêm Phong nghĩ nghĩ, nhưng không nhớ được đã gặp qua ở đâu, chỉ đành từ bỏ, nhìn cổ chân nữ sinh: “Đừng lo, tôi dìu cậu đến phòng y tế.”
“Hay là thôi đi, vốn là tôi va vào cậu, còn làm phiền cậu như vậy, tôi sẽ áy náy.” Nữ sinh khó khan đứng lên, thử dùng chân phải đi đường, nhưng chân vừa giẫm xuống đất liền kêu lên: “Đau.” Lại cực kỳ trùng hợp mất thăng bằng ngã vào lòng Nghiêm Phong, cô gái sợ sệt đẩy Nghiêm Phong ra, mặc đỏ bừng, hai tay xoắn vào nhau: “Tôi, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy với nam sinh, cho nên…”
“Hóa ra lần này chọn con đường ngây thơ.” Kha Bố cùng Ứng Tu Kiệt, Sở Hạo Vũ trống trong chỗ tối, về phần vị nữ sinh kia, không cần đoán cũng biết là ai. Kha Bố vừa nói xong, Công Chu dùng ngón tay trắng nõn vẽ loạn trước ngực Nghiêm Phong: “Không ngờ thân thể của cậu rắn chắc như vậy.” Hai mắt cậu ta quyến rũ.
Thay đổi cũng nhanh quá đấy!!
Nghiêm Phong nhìn mặt Công Chu sững sờ sửng sốt, không biết nên làm thế nào cho phải, trước kia đều nghĩ cách vượt qua Chi Lý, không ngững học tập, bỏ qua chuyện tình cảm nam nữ, cho nên về mặt này hoàn toàn trống rỗng. Công Chu vươn tay luồn vào mái tóc của Nghiêm Phong, vốn định vỗ về chơi đùa sợi tóc của hắn, cơ mà hội trưởng nổi tiếng kỹ tính này dùng sáp chải tóc rất cẩn thận tỷ mỹ, không cách nào xuống tay được. Cuối cùng Công Chu đành phải từ bỏ: “Mái tóc của anh đúng là có chiều sâu.”
“Cậu, cậu có muốn đến văn phòng của tôi nghỉ ngơi chút không.”
“Văn phòng?” Công Chu nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Đã quên tự giới thiệu, tôi là hội trưởng hội sinh viên, tên tôi là Nghiêm Phong.”
“Hội trưởng hội sinh viên?! Thì ra cậu chính là hội trưởng hội sinh viên đại danh đỉnh đỉnh, thứ cho tiểu nữ vừa rồi vô lễ, nào dám cả gan đến văn phòng của cậu ngồi.” Ngày cả xuyên không cũng dùng à?
Tâm hư vinh của Nghiêm Phong đạt được thõa mãn lớn: “Không sao đâu, tôi đỡ cậu dậy.” Nghiêm Phong nâng Công Chu dậy, Công Chu vừa đi, vừa nói: “A~~ cơ thể của cậu thật rắn chắc ~~, a, chân của cậu đúng là khổng võ hữu lực ~~a, tóc của cậu đâm vào mặt tôi thật thoải mái.”
“Có thể đừng phát xuân như vậy hay không, ai bố trí nội dung đấy.” Kha Bố hỏi.
“Chúng ta chỉ đưa ra điều kiện, cậu ấy có thể sử dụng bất cứ chiêu thức gì để đạt được mục đích.” Sở Hạo Vũ nói, ba người tiếp tục quan sát.
“Ở trong văn phòng không nhìn thấy.”
Sở Hạo Vũ lấy ra máy tính bảng, nói với tai nghe: “Trương Lạc, mau truyền video qua.”
“Có ngay.”
“Chung quy cảm thấy thách thức càng ngày càng tân tiến.”
“Thời đời luôn tiến bộ không ngừng.”
“Trương Lạc rốt cuộc lắp bao nhiêu cái ca-mê-ra, may mà ông đây anh minh, lần trước không để cậu ta thực hiện được trong nhà tớ.” Kha Bố đắc ý nói.
Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt thoáng liếc mắt nhìn nhau, lập tức lảng sang chuyện khác: “Bọn họ vào rồi.”
Công chu vừa ngồi xuống, bởi vì ban nãy động tác hơi mạnh, quả cam giả làm ngực phải từ trong váy rớt ra ngoài, vì thế ngực phải bỗng chốc xẹp xuống, bên trái vẫn căng đầy như cũ, bọn họ đổ mồ hôi lạnh, lo lắng có nên xông vào cứu Công Chu không, tân tiến cái kiểu gì vậy, sao vẫn dùng cam thế này!! Ngay cả Kha Bố ở đằng sau cũng không nhịn được chửi thầm.
Ánh mắt của Nghiêm Phong vẫn dõi theo quả cam lăn lăn trên đất, huyết sắc trên mặt hoàn toàn bay mất dời đường nhìn về phía Công Chu, Công Chu nghiêng đầu sang một bên, nước mắt chảy ra, cậu ta ôm lấy bộ ngực của mình: “Để cậu trông thấy cảnh tượng xấu hổ này của tôi, kỳ thực, kỳ thực tôi không phải một nữ nhân hoàn chỉnh, đó là chuyện cách đây rất lâu, khi tôi đến bệnh viện kiểm tra phát hiện mình bị ung thư vú, bác sĩ nói với tôi, phải cắt bỏ ngực, giờ tôi, tôi…” Bả vai Công Chu run rẩy, khóc không thành tiếng.
“Đù, thế mà cũng nghĩ ra được!!”
Dáng vẻ bây giờ của Công Chu bất luận kẻ nào thấy đều đau lòng, Nghiêm Phong đỡ lấy bả vai Công Chu: “Không sao, tôi chưa bao giờ để ý đến mấy việc này, cho dù có ngực hay không, ở trong mắt tôi em vẫn xinh đẹp như cũ.”
“Thật sao? Anh nói thật chứ? Chưa từng có người nào nói với em như vậy, thì ra bệnh tật cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là phản ứng của những người xung quanh, em, em còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Gì cơ, em cứ nói đi, nếu có thể giúp được anh sẽ giúp.”
Công Chu tốc váy, để lộ bộ phận chỉ thuộc về nam sinh: “Có thể cho em mượn quần lót không, hôm nay đúng lúc không mặc.” Nghiêm Phong sợ tới mức thiếu chút nữa chân nhuyễn, lien tục lùi về sau, rốt cuộc ôm đầu chạy ra ngoài.
Ứng Tu Kiệt vỗ đùi: “Chính là như vậy, sợ tới mức tên khốn kiếp kia tè ra quần, ai bảo hắn lần trước hại chúng ta thảm như vậy. Ha ha ha ~~~” Sở Hạo Vũ ở bên cạnh cười như không cười không thẳng được lung.
“Vì sao cảm thấy nội dung thách thức càng ngày càng hạ lưu.”
“Cũng không phải nữ sinh, khi đi WC thấy suốt còn gì, sao đâu chứ.”
“Tớ có dự cảm không tốt, thách thức của tớ là gi?” Luật hiện tại là trước khi thực hiện thách thức mới nói nội dung thách thức ra.
“Ấu Ngôn.”
“Cái gì!!” Kha Bố chỉ cảm thấy mí mắt giật điên cuồng.