Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 12: Chi Lý là một kẻ mưu mô



Hình ảnh chuyển tới lúc Kha Bố vừa rời khỏi nhà thể chất, Tô Ấu Ngôn đợi Chi Lý đi ra: “Câu trả lời ban nãy của cậu thật lạnh nhạt a, cái gì gọi là so ra quen với cậu ta hơn.”

Chi Lý hờ hững: “Thỉnh thoảng phải để cậu ấy tự xét lại mình.”

“Khi cậu ta bị đám con trai vây xung quanh, xác suất ném trúng rổ của cậu liền giảm, vì sao?” Tô Ấu Ngôn hỏi, Chi Lý quét mắt nhìn cô: “Con gái thông minh quá sẽ không đáng yêu.”

“Con trai phúc hắc quá cũng chả đáng yêu.”

“Cái tên ngu xuẩn Hạo Vũ rỗi hơi đến mức dám dò xét việc riêng của tôi, cho cậu phụ trách dạy dỗ hắn.”

“Ừm.”

Tuy Tô Ấu Ngôn có đôi mắt thấu hiểu hết thảy nhưng Chi Lý lại có chỉ số thông minh khống chế tất cả.

Sở Hạo Vũ chuyển qua chỗ ngồi bên cạnh Kha Bố, cẩn thận thăm dò Kha Bố: “Chẳng lẽ tớ đoán lầm sao? Không phải cậu yêu thầm Chi Lý à?” Lời này vừa ra, cơm trong miệng Kha Bố đều phun thẳng ra ngoài: “Cậu đang nói cái quái gì vậy!!”

“Vốn cứ tưởng kế hoạch đã rất chu đáo chặt chẽ, sau khi cậu bị đả kích nghiêm trọng, nghe thấy Chi Lý chọn Công Chu, phòng tuyến dưới đáy lòng hoàn toàn sụp đổ, sắc mặt tái nhợt, khóc lóc một hồi để lộ tình ý với Chi Lý, kế tiếp có trò hay để xem, ai ngờ cậu lại chẳng hề động dung.” Sở Hạo Vũ lầm bầm lầu bầu nói ra âm mưu kinh thiên động địa, Kha Bố dùng đũa chỉ vào Sở Hạo Vũ, giận không để đâu cho hết: “Đây là ý định ngay từ đầu của cậu à!! Bình chọn đều là giả, muốn thử xem có phải tớ thích Chi Lý không mới là thật!! Ông đây giết cậu!!” Kha Bố lại hỏi: “Công Chu có biết không?”

“Vì cậu ấy cũng muốn biết, cho nên rất phối hợp với tớ, chỉ không nói cho Chi Lý và Tô Ấu Ngôn, vốn cũng định nhân cơ hội này thử Chi Lý, Ấu Ngôn là tâm phúc của hắn khẳng định không thể tiết lộ, kết quả hắn không có phản ứng gì đáng để chờ mong, rốt cuộc hắn thích nam hay thích nữ vẫn là câu hỏi lớn trong lòng tớ, chưa từng thấy hắn có bạn gái, còn tưởng rằng hắn sẽ thích loại hình như Công chu, nhưng tựa hồ lại không phải như vậy, rất đáng giá để tìm hiểu.”

“Còn người trong đội bóng rổ?”

“Đều là bạn bè bình thường hay chơi bóng với nhau, mua chuộc mỗi người bằng một bát mỳ buổi sáng.”

Cái đám này để lừa mình xem ra đã diễn rất thật, hơn nữa vì phòng ngừa Chu Hân Hợp tiết lộ, vẫn không cho cô nàng nói chuyện, Kha Bố hồi tưởng lại toàn bộ sự việc từ lúc thức dậy, đầu óc dần thanh tỉnh, Sở Hạo Vũ hưng phấn ở trên mạng cùng người khác chat chít, Công Chu đột nhiên xông vào phòng ăn mặc phá lệ chỉn chu, còn có một lũ nam sinh cực kỳ phối hợp với lời nói dối sứt sẹo của Sở Hạo Vũ! Hơn nữa một thằng chỉ biết quan tâm đến ngực con gái như Sở Hạo Vũ sao có thể quan tâm đến việc ai có mị lực đàn ông hơn chứ, thế mà mình lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp ngu xuẩn như vậy, cậu thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng, lúc ấy cảm thấy dạ dày đói đến phát đau, trên mặt không chút phản ứng, may mà mình có năng lực gặp chuyện không sợ hãi, đây là một trận chiến IQ a, đánh bậy đánh bạ lại mất tác dụng.

“Buổi tối chắc chắn tớ sẽ nhân lúc cậu đang ngủ lấy chăn bịt chết cậu.”

“Ai zô, thật là, tớ đây không phải là vì cậu mạnh miệng không chịu thừa nhận thích Chi Lý, có lòng tốt giúp cậu hay sao.”

“Cậu làm đếch gì có lòng tốt ấy!!”

“Cậu đừng nói với Chi Lý đấy, nếu hắn biết tớ lừa hắn sẽ giết chết tớ.” Sở Hạo Vũ chẳng bao lâu nữa sẽ hiểu được, ham hố quá sẽ phải trả giá đắt.

“Chuyện mất mặt như vậy tớ sẽ không nói với hắn!!” Cái chuyện thầm mến này, rất kỳ quái.

Chi Lý và Tô Ấu Ngôn lúc này cũng đi tới căng tin, mọi người tề tựu, bấy giờ căng tin rất đông đúc, Kha Bố nhìn đồ ăn của mình, lại liếc mắt nhìn hộp cơm do Chu Hân Hợp tự làm bên cạnh, rau củ quả ngon miệng phối hợp với thịt, quả nhiên con gái biết nấu ăn vẫn là tốt nhất, so ra thì, Kha Bố đem tầm mắt hướng về phía Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn ngay cả lúc ăn cơm cũng đọc sách, để ý thấy tầm mắt của Kha Bố, tuy không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt của cô nàng lại đưa ra ám hiệu nếu cậu còn nhìn nữa sẽ giết cậu. Chi Lý ngồi đối diện cũng không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm thức ăn của Chu Hân Hợp, đến mức tay cầm đũa của Chu Hân Hợp trở nên cứng ngắc, rõ ràng là đồ ăn của mình nhưng có cảm giác không xuống tay được, cuối cùng Chu Hân Hợp sợ hãi đầy hộp cơm ra giữa, nhìn Chi Lý: “Muốn, muốn ăn không?” Sau khi ở chung một tháng với nhau, Chu Hân Hợp cũng dần dần không sợ người lạ nữa. Chi Lý không lên tiếng, chiếc đũa vói vào đồ ăn của Chu Hân Hợp, có thằng nào da mặt dày hơn hắn không. Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt ở bên cạnh chỉ có thể quăng ra một ánh mắt đầy hâm mộ.

“Toi rồi, tối nay có kiểm tra, cái tháng mới khai giảng này chỉ lo chơi bời, căn bản không học gì cả!” Ứng Tu Kiệt nhớ ra việc quan trọng kinh hô, có điều, cho dù không phải mới khai giảng, cậu ta lúc nào chả chơi bời. Vấn đề trầm trọng này vừa tung ra, trên bàn ăn rất nhiều người khó có thể nuốt trôi cơm, trong học viện, tuy chơi bời được, nhưng phương diện học tập cũng rất dễ đè chết người, mỗi tháng sẽ có một bài kiểm tra, còn dán thành tích bài kiểm tra lên bảng tin, giống kiểu trưng ra để người khác sỉ nhục. Tháng này phỏng chừng chả có mấy người học chăm chỉ.

“Ai làm xong trước thì gửi đáp án lên nhóm.” Kha Bố trước sự việc liên quan đến lợi ích của bản thân đưa ra ý kiến. Nhưng xuất hiện thêm một vấn đề, chẳng hạn Ứng Tu Kiệt làm xong trước, đáp án của cậu ta lại không có ý nghĩa, thành tích của Chu Hân Hợp và mình giống nhau đều thuộc dạng tầm tầm, Sở Hạo Vũ thì bình thường, tất cả mọi người chưa đọc qua sách, thật nguy hiểm. Mọi người hướng ánh mắt về phía Tô Ấu Ngôn và Chi Lý. Hai người này cho dù không ôn tập, vẫn có thể qua được.

“Các cậu đến trường để làm gì?” Không hề chỉ trích, Chi Lý chỉ đơn thuần đặt câu hỏi, chính vì sự đơn thuần giống như ánh sáng của thần này tỏa ra mà vài người ở đây không ngóc đầu lên được, đều bị sự xấu hổ của mình đè nặng. Tiếng chuông báo đột nhiên vang lên, thức tỉnh mọi người, còn hơn mười phút nữa sẽ đến giờ đi học, Sở Hạo Vũ nhét miếng thức ăn cuối cùng vào mồm: “Chạy mau.”

“Là con trai thì so xem ai chạy nhanh hơn.” Ứng Tu Kiệt xông ra đầu tiên. Công Chu cũng chạy theo sau: “Các cậu đừng vì việc nhỏ này mà tranh nhau, phải sống chung với nhau, tất cả đều là bạn bè.” Chu Hân Hợp cuống quít thu dọn hộp cơm rời đi, Tô Ấu Ngôn chậm rãi khép sách lại, chậm rãi đi ra ngoài, trong căn tin chỉ còn lại Chi Lý và Kha Bố, Kha Bố đương nhiên sẽ không làm chuyện phung phí thể lực như vậy, hai người đi đến cửa căng tin, Kha Bố duỗi lưng, để mặt nghênh đón ánh mặt trời: “Hô, cơm mước xong xuôi rồi phơi nắng quả thực không tồi, không hiểu mấy cậu ấy cuống cuồng cái gì.”

“Tớ có thể hiểu được.” Chi Lý không nhanh không chậm nói.

“Nói nghe thử.”

“Sổ tay tân sinh viên có viết, đi học muộn sẽ trừ học phần.” Hai người trầm mặc một phút đồng hồ, Kha Bố đột nhiên rít gào rống lên: “Cái gì!!! Sao cậu không nói sớm!!!” Kha Bố túm lấy cổ tay Chi Lý chạy về phía lớp học, thầm mắng, thực hối hận, lúc trước nên đọc sổ tay tân sinh viên, cái tên Chi Lý khốn kiếp này, biết mà còn như vậy. Mắng thì mắng nhưng không hề buông tay Chi Lý ra, trên đường chạy đến lớp, thể lực Kha Bố chóng đỡ hết nổi, buông Chi Lý ra thở phì phỏ.

“Tớ không chịu nổi nữa.” Kha Bố khoát tay.

“Là do thời gian dài không vận động, tuổi già sức yếu.” Lời nói của Chi Lý một tiễn xuyên tim. Kha Bố vừa định ngẩng đầu, Chi Lý đã túm lấy tay Kha Bố: “Phải đi.” Dứt lời, dắt Kha Bố chạy, lòng bàn tay Kha Bố có chút ngữa, nắm chặt bàn tay thon dài xinh đẹp của Chi Lý, Kha Bố lảo đảo theo sau, nhìn Chi Lý ở bên cạnh, đan xen giữa ánh mắt trời và bóng râm, trở thành một hình ảnh thu nhỏ tốt đẹp.

Trước ngày nghỉ lễ quốc khánh một ngày, Kha Bố đứng trước mặt bảng công bố thành tích, vẻ mặt thảm đạm, không cần nói cũng biết sắc mặt kia đã tố cáo kết quả rất tồi, tương phản, thành tích của Chi Lý tốt đến thần kỳ, khiến cậu cực kỳ tức giận bất bình, rõ ràng đều chơi đùa, thành tích hoàn mỹ của chắn thực chướng mắt. Thấy Chi Lý đi ngang qua, Kha Bố đuổi theo: “Cậu có xem bảng thành tích không?”

“Không xem.”

“Thành tích của cậu xếp hạng đầu, có phương pháp học tập gì vậy, nói nghe thử.”

“Cái đó a.” Chi Lý dừng một chút, Kha Bố dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe lời dạy: “Ấu Ngôn đém đáp án bài thi lén đưa cho tớ.” Chi Lý dùng ngữ khí bình thường nói ra sự thật kinh thiên động địa. Kha Bố nghe thấy tiếng đầu óc mình vỡ nát, hóa ra còn có chiêu này, tại sao mình lại quên mất Ấu Ngôn là con gái hiệu trưởng cơ chứ!!

“Sao cậu không nói cho tớ biết.”

“Cậu cũng đâu có hỏi?”

“Cái người mấy hôm trước nói các cậu đến trường để làm gì đi đâu mất rồi?? Chi Lý, cậu trăm phần trăm là một tên đầy bụng âm mưu!!”

“Cái gì?”

“Đừng giả ngu với tớ.”

“Cái gì?”

“Quốc khánh có bố trí gì không?”

“Không có.”

“Rõ ràng cậu có nghe thấy!!!” Chung quy vẫn cảm thấy mọi chuyện đều bị Chi Lý đùa giỡn trong lòng bàn tay, trước đây nhiều năm như vậy đều bị hắn thản nhiên lừa sao? Hay là trùng hợp?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.