“Tôi cam chịu để người ta bắt nạt –đó là lý do mà tôi không cần phải đánh trả, cho dù các người thấy tôi thế nào, đối xử với tôi thế nào, đều không liên quan tới tôi. Nhưng Chi Lý thì không, không ai được động đến Chi Lý, từ lúc cậu ấy bảo tôi đi theo, cậu ấy là điều duy nhất tôi muốn bảo vệ.” Tô Ấu Ngôn bỏ kính mắt xuống, buộc tóc lại, để lộ vết sẹo trên mặt, Kha Bố kinh ngạc, nhưng đau lòng nhiều hơn, cậu rất hiểu tình cảm mà Ấu Ngôn dành cho Chi Lý, sự xuất hiện của Chi Lý chính là hình ảnh thu nhỏ của những gì tốt đẹp mà Tô Ấu Ngôn tin còn sót lại trên thế giới này, có đôi khi Kha Bố cảm thấy Ấu Ngôn thực đơn thuần, bức tường cố chấp đã có thêm sự ấm áp.
Chi Lý đánh giá khuôn mặt của Tô Ấu Ngôn: “Ấu Ngôn, hôm nay cô rất đẹp.” Kha Bố mắt trợn trắng, cái tên này đôi lúc miệng ngọt đến thần kỳ, sao mình không nghĩ ra câu thoại ấy nhỉ, thất sách, kỳ thi tháng sau còn trông cậy vào Ấu Ngôn có thể trộm tuồn đáp án cho mình! Bản tính thật sự của Kha Bố bại lộ.
Tô Ấu Ngôn cười, đây là lần đầu tiên Kha Bố thấy nụ cười của cô, xinh đẹp sáng lạn. Kha Bố đột nhiên nhận ra cặp kính trong tay mình không có thấu kính: “Ấu Ngôn, không phải cậu bị cận thị à?”
“Chi Lý bảo làm bí thư đeo kính trông hợp hơn.”
“Sao cậu lại hùa theo cái tên nhàm chán này!!”
Thu Thủy chờ đợi đến mệt, lấy tay che miệng ngáp một cái: “Gì mà lắm chuyện thế, thật là đáng ghét, tôi ghét nhất là loại con gái như cô.” Dứt lời tung ra môt cú đá, Tô Ấu Ngôn lùi ra sau, gót giày nhọt hoắt thiếu chút nữa sượt qua mặt cô: “Thực trùng hợp, tôi cũng vậy.” Tô Ấu Ngôn xoay người, đuôi ngựa đằng sau quất về phía Thu Thủy, sượt qua đôi mắt của cô ả, Thu Thủy che mắt, Tô Ấu Ngôn tát môt cái, tiếng vang thanh thúy: “Cái tát này để cô nhớ kỹ kết quả khi dám động đến tóc tôi.”
“Mẹ nó, con điếm.” Thu Thủy mắng chửi thô tục. Chân Thu Thủy lại đá về phía Tô Ấu Ngôn, cô tránh được, cô ả xoay người tiếp tục đá, xem ra Thu Thủy am hiểu dùng chân, Tô Ấu Ngôn bị đá sượt qua, cô cúi đầu nhìn quần áo bị cọ bẩn của mình, Thu Thủy tựa hồ cũng phấn chấn, tháo giầy cao gót, ngắm chuẩn đá thằng vào chân Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn mở hai chân, chân Thu Thủy tiến vào giữa hai chân Tô Ấu Ngôn, cô kẹp chặt lấy chân Thu Thủy, bắt lấy cổ tay cô ả, tay kia lại cho Thu Thủy một cái tát: “Cái tát này để cô nhớ kỹ đừng loạn mắng thô tục.”
Thu Thủy chống tay xuống đất, chân không bị kẹp đá về phía trước, Tô Ấu Ngôn buông Thu Thủy lùi ra sau. Kha Bố ở bên cạnh nhếch miệng, lạnh sống lưng, đột nhiên nhớ lại mình ở nhà thể chất đặt tay sau lưng Ấu Ngôn , tuyên bố sẽ chọc cô nàng đến chết ngay tại chỗ, cậu nuốt nuốt miếng: “Cậu sớm đã biết Ấu Ngôn rất lợi hại?”
“Hạo Vũ và Tu Kiệt đều do cô ấy phụ trách dạy dỗ.” Chi Lý nhàm chán trả lời.
“Cái gì?! Việc này cậu phải sớm nói với tớ chứ!! Tớ, tớ thiếu chút nữa…” Kha Bố không dám nói tiếp, cậu vốn đang nghĩ nếu Ấu Ngôn không đáp đề cho mình, cậu sẽ giáo huấn cô nàng một phen! May quá, cậu đột nhiên có phần cảm tạ Thu Thủy, dùng vết thương của cô ả đến cứu vớt bản thân. Kha Bố này, tuyệt đối không phải người lương thiện, tâm địa thế mà lại đen tối như vậy.
Mồ hôi thấm ướt tóc Thu Thủy, không thể tin nhìn chằm chằm Tô Ấu Ngôn, là Tô Ấu Ngôn từng bị cô ta bắt nạt đến thảm, Tô Ấu Ngôn thần kỳ di chuyển ra sau Thu Thủy, một tay bóp cổ cô ả, tay kia che mặt Thu Thủy, cong ngón tay, móng tay cà nhẹ lên khuôn mặt cô ả: “Đây là đáp lễ.”
Thu Thủy kêu lên: “Đừng, đừng ~~ tôi sai rồi, xin cô đừng làm vậy.” Mất hết hình tượng van xin, Tô Ấu Ngôn buông Thu Thủy ra, Thu Thủy thoát khỏi gọng kìm vô lực ngã xuống đất. Tiết Phóng lộ ra thần sắc trách cứ với Thu Thủy, Thu Thủy cúi đầu. Tiết Phóng đi về phía Chi Lý, vươn tay ra, bị Chi Lý gạt phăng: “Tôi không bắt tay.” Kha Bố mắt trợn trừng, ban nãy mình ra sức ngăn cản cái tay ấy, nhưng Chi Lý lại nhẹ nhàng gạt được đi. Tiết Phóng cũng có chút kinh ngạc, tay hắn thay đổi hình dạng, giống vuốt hổ chộp lấy Chi Lý, Chi Lý lách người sang trái, tay Tiết Phóng chụp lên bàn, trên bàn lưu lại dấu vết, Chi Lý liếc nhìn cái bàn, trong mắt Tiết Phóng toát ra hàn ý. Vươn tay, bị Chi Lý tóm được cổ tay, Tiết Phóng giãy ra được, dùng chân đá Chi Lý, Chi Lý nhấc chân đẩy ngược chân Tiết Phóng về, bên dưới vừa bị chế ngự, bên trên lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vươn móng vuốt sang mặt Chi Lý, tay Chi Lý ngăn trở móng vuốt, lui từng bước, vẫy vẫy cánh tay của mình. Tiết Phóng căn bản không để cho Chi Lý có cơ hội phản kích đánh về phía trước, Chi Lý túm lấy áo Tiết Phóng kéo giật lại, mượn lực đẩy hắn ra sau, giá sách bị đánh đổ.
Hết thảy đều nhanh đến mức Kha Bố không kịp nhìn, vừa rồi Chi Lý rõ ràng bị Tiết Phóng bắt được cánh tay, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, mấy chiêu ban nãy hẳn là sẽ không tiêu hao nhiều thể lực, trước khi tới đây hắn đã làm gì à? Chả trách trông hắn có vẻ mệt mỏi, bị hiệu trưởng cưỡng chế gọi lên văn phòng ngồi uống nước chè hàng giờ, rồi còn phải đến CLB Taekwondo.
Tiết Phóng đề chân đá bên mạn sườn, Chi Lý vừa khom người né tránh cái chân trên đầu vừa quét ngang gạt chân phía Tiết Phóng, Tiết Phóng mất trọng tâm, ngã xuống đất nhưng nhanh chóng đứng bật dậy, xoay xoay cổ, xoa xoa bả vai, dáng vẻ vận sức chờ phát động: “Quả nhiên thật sự có tài.”
Kha Bố hơi lo lắng cho Chi Lý, nhìn thời gian đang trôi đi, tuy nói Chi Lý chiếm thượng phong nhưng đấu pháp nhàn nhã như vậy cứ tiếp tục sẽ muộn mất, sắp đến giờ tắt đèn rồi!! Kha Bố đầu óc loạn chuyển, phải mau nghĩ cách, Chi Lý sao lại hắc hóa, là bời vì thời tiết quá nóng cho nên mới khó chịu, suy ra không phải vì thời tiết quá nóng mà hắc hóa, mà bởi khó chịu nên mới hắc hóa, vậy…
Kha Bố dồn khí hét lên: “Chi Lý, ban nãy, tớ lừa cậu, thật ra…” Thanh âm của Kha Bố nghẹn ngào, tựa hồ không cách nào nói tiếp: “Tớ bị tên Tiết Phóng cầm thú kia cường bạo, tớ tớ tớ… “ để cường điệu còn lắp bắp mấy từ “tớ.”
“Cậu đang nói bậy gì đó hả!” Tiết Phóng hét lên với Kha Bố.
“Giờ anh không muốn thừa nhận chứ gì?”
Chi Lý đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Kha Bố tiếp tục nói: “Anh ta dùng tay mình thô bạo vuốt ve tớ, dùng cái miệng của anh ta thô bạo hôn tớ, dùng chân anh ta thô bạo cọ xát tớ, còn, còn bắt tớ xem nơi đó của anh ta.”
“Câm miệng.” Tiết Phóng không thể nhịn được nữa, hoàn toàn quên mất Chi Lý ở đằng sau, xung quanh hắn tựa hồ hóa đen, Tô Ấu Ngôn và Kha Bố lùi ra sau, Thu Thủy chỉ biết há mồm nhưng không phát ra tiếng, chỉ vào sau lưng Tiết Phóng. Tiết Phóng vừa định quay đầu, mặt bên trái bị ăn ngay một đấm. Chi Lý túm lấy Tiết Phóng: “Chính là cánh tay này đi.” Ngón tay bị Chi Lý bẻ ngoặt ra sau, Tiết Phóng ăn đau nhíu mày, Chi Lý đá vào khuỷa chân hắn, Tiết Phóng quỳ một chân xuống đất: “Là cái chân này đi.”
Chi Lý ném Tiết Phóng lên đất, hắn vừa định khởi động thân thể, bị Chi Lý giẫm mạnh lên gốc rễ con cháu, Chi Lý cúi người niết môi hắn: “Là cái mồm này hả, Ấu Ngôn.” Tiết Phóng mắt trợn trừng, bản thân thế mà bị áp chế không thể nhúc nhích, trước kia chưa bao giờ có chuyện này, cái tên không mấy tráng kiện này đào đâu ra khí lực lớn đến vậy. Tô Ấu Ngôn ném một quyển sách bìa cứng qua, Chi Lý nhét một góc quyển sách vào miệng Tiết Phóng, hung hăng ấn xuống. Mấy người còn lại trói xong Hà Đại Sơn đi lên thấy một màn như vậy, Ứng Tu Kiệt ngó dáo dác xung quanh: “Hội trưởng ở chỗ nào, úp sọt hắn.”
“Chính là cái tên đang bị nhét sách vào mồm.”
Mọi người hoảng sợ nhìn Chi Lý: “Ai khiến hắn như vậy?”
“Kha Bố.” Tố Ấu Ngôn bán đứng. Mọi người chỉ trích: “Chẳng lẽ cậu không biết sau khi hắn hắc hóa sẽ không phân địch ta!!!” Kha Bố bừng tỉnh đại ngộ hối hận: “Thôi xong!! Tớ quên mất, biết vậy cứ để hắn từ từ mà đánh.” Kỳ thật Kha Bố chỉ đơn thuần nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong, để Chi Lý sớm quay về phòng nghĩ ngơi.
Chi Lý túm tóc Tiết Phóng kéo hắn đến trước mặt Sở Hạo Vũ: “Tên khốn kiếp này, còn bắt cậu ấy nhìn chỗ đó của anh hả? Vậy để tôi cho anh xem đủ.” Dứt lời vươn tay tụt quần Sở Hạo Vũ, ấn mặt Tiết Phóng lại gần, Tiết Phóng và Sở Hạo Vũ đều muốn chạy trốn: “Hai người các cậu cứ thử cử động xem.” Sở Hạo Vũ dùng vẻ mặt cực kỳ bi thương nhìn Kha Bố: “Thấy chưa? Đây chính là nguyên nhân tớ sẽ hận cậu.”
Sau khi gây sức ép xong, bọn họ đem thành viên CLB khênh ra ngoài thư viện ném vào đống rác, sử dụng di động chụp các kiểu ở mọi góc độ khác nhau, Chi Lý đi về phía Kha Bố, Kha Bố liên tục lùi ra sau: “Cậu hãy nghe tớ nói, vừa rồi chỉ gạt cậu thôi, ai ngờ dục vọng chiếm hữu của cậu mạnh như vậy, a ha ha, không ngờ, không ngờ .”
“Tớ biết.” Chi Lý lạnh lùng nói.
“Cậu biết mà còn…”
Chi Lý nắm cằm Kha Bố: “Dù biết vẫn sẽ để ý, nhớ kỹ cho tớ, nếu còn dám dùng phương pháp này, nói những lời như vậy, tớ sẽ dùng tay mình thô bạo vuốt ve cậu, dùng miệng thô bạo hôn cậu, dùng chân thô bạo cọ xát cậu, đến chết mới thôi, hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu rồi.”
“Tớ là người thưởng phạt phân minh.”
“Đột nhiên phun ra câu này muốn tớ hiểu thế nào đây? Chi Lý đại nhân.”
“Đây là, phần thưởng cho lúc trước của cậu.” Chi Lý vừa nói xong, vươn tay ra túm lấy áo Kha Bố kéo cậu lại gần mình, Kha Bố mắt mở lớn, phần thưởng lúc trước? Là vì những lời mình nói với Tiết Phómg sao? Cậu ấy nghe được?
Nụ hôn của Chi Lý mang theo hơi sữa ăn mòn Kha Bố, đó là hương vị đầy ngọt ngào.