“Thế à.” Chi Lý ý vị sâu xa nói, Công Chu phất tay trái, tức giận nhíu mày nhìn Chi Lý: “Các anh làm cảnh sát kiểu gì vậy, không đi tìm bắt hung thủ chân chính. Chỉ biết gây phiền phức cho chúng tôi, chúng tôi đi được chưa?”
“Chúng tôi còn chưa hỏi đến anh đâu, nghe nói trước đây hai người là một đôi?”
“Sao các anh biết, đó là chuyện cách đây rất lâu rồi, chẳng lẽ ban nãy anh nghi ngờ Hân Hợp, giờ bắt đầu chuyển sang nghi ngờ tôi sao, tôi và Hân Hợp đã là quá khứ, cô ấy chính là chị dâu của tôi.”
Tra hỏi một hồi cũng không thu hoạch được gì, hơn nữa bọn họ nói rằng khi Tiết Phóng chết họ đang ở nhà xem tivi, bằng chứng không có mặt tại hiện trường của họ bởi vì quan hệ giữa hai bên mà độ tin cậy không lớn. Những người khác đều có phần mệt mỏi, Sở Hạo Vũ tựa lưng lên ghế nói: “Kế tiếp phải làm sao đây?” Tất cả mọi người đều không có câu trả lời, Kha Bố nhìn về phía Chi Lý, trong tay hắn đang cầm dây thừng-vật chứng phạm tội tại hiện trường, khuôn mặt không biểu lộ tình cảm.
Kha Bố và Chi Lý đi lên trấn trên chuẩn bị vào một hàng ăn cơm, ngoài cửa có người lấm la lấm lét dòm ngó vào bên trong, Kha Bố tinh mắt liếc một cái liền nhận ra đó là một trong các nhân chứng, Kha Bố gọi anh ta vào: “Cùng ăn đi.” Nhân chứng bắt đầu không chút khách khí ăn liên mồm, giống như bị đói đã lâu.
“Đêm đó anh còn nhìn thấy thứ gì khác phải không? Tại sao không nói ra?” Kha Bố lên tiếng.
“Tôi sợ đắc tội với người ta rồi bị trả thù, tôi chỉ là nông dân.”
“Anh trông thấy gì?”
“Quỷ!!”
Vừa nghe người nông dân nói ra từ này, Kha Bố kinh ngạc, quỷ?! Trên đời này thật sự có thứ đó sao, nông dân và cơm tiếp tục nói: “Có một cái bóng trắng vụt lướt qua, biến mất phía bên phải khu rừng, lúc ấy tôi sợ đến mức chân nhuyễn.”
Cơm nước xong mới vừa trở lại đồn công an không bao lâu, cửa bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp tay cầm cuốn sổ cực kỳ tinh xảo đỏ đen giao nhau tiến vào, ăn mặc rất hợp mốt, từ mắt trái đến giữa trán có một vết sẹo dài nhỏ tựa như hình xăm, nổi bật trên khuôn mặt kiều diễm.
(Trương Lạc kể đến đó âm lượng tăng cao, còn cố ý mà như vô tình nhìn về phía Tô Ấu Ngôn, không ngờ Trương Lạc lại là một tên chó săn, Kha Bố đại khái có thể đoán được điểm số của Trương Lạc trong cuốn sổ nọ, hiện giờ chắc là muốn giảm bớt số điếm đây mà.)
Tô Âú Ngôn lập tức đi về phía Chi Lý, mở cuốn sổ ra, không hề để ý tới ánh mắt kinh ngạc của nhưng người khác nói: “Tiết Phóng tham gia CB biến trang, hàng năm CLB sẽ chọn một nơi bất kỳ tổ chức oflline, năm nay chọn trấn nhỏ này. Cách đây 1 tháng 6 ngày có tổ chức một lần, nạn nhân Tiết Phóng cũng tham gia.”
“Điều này giải thích tại sao Tiết Phóng lại đến sống ở trấn nhỏ không có thân thích này.”
Tô Ấu Ngôn gật đầu tiếp tục nói: “Qua điều tra, 1 tháng 6 ngày trước ban đêm trong rừng cây tựa hồ trông thấy một đôi nam nữ rất thân mật, nhân chứng không nhìn rõ dáng vẻ, lúc ấy chỉ nghĩ là đôi vợ chồng nào đó ra ngoài tản bộ.”
“Tiết Phóng tham gia CLB bao lâu rồi.”
“Khoảng mười năm.”
Kha Bố ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, trong lòng mơ hồ đã biết được đôi nam nữ trong rừng kia là ai, nếu hôm đó Tiết Phóng tham gia hoạt động cùng CLB, chẳng phải tạo điều kiện cho hai người kia ở bên nhau sao?
“Còn một người nữa cũng từng đi qua khu rừng.”
“Ai?” Kha Bố sốt ruột hỏi, Tô Ấu Ngôn thu thập tin tức thật giỏi, mình ở ngay đây còn không nhanh nhạy bằng.
Tô Ấu Ngôn đi về phía một người cảnh sát khác: “Anh.” Mọi người tập trung nhìn sang, kinh ngạc nhìn Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt thoáng sửng sốt, nhún nhún vai: “Vậy mà cũng bị phát hiện, gần đây, người dân trong thôn bàn tán rằng trong rừng có quỷ, cho nên tôi mới tò mò thử đi vào xem có phải thật không.”
“Làm tôi sợ muốn chết, sao anh không nói gì?”
“Tôi cảm thấy không liên quan gì đến vụ án, không nhất thiết phải nói ra.”Ứng Tu Kiệt cười cười, nhìn Tô Ấu Ngôn: “Cô là?”
“Tôi là Tô Ấu Ngôn, là Chi Lý…” Tô Ấu Ngôn không nói tiếp.
Sở Hạo Vũ trêu chọc: “Bạn gái?”
Kha Bố không hiểu sao lại thấy căng thẳng, nhìn hai người. Tô Ấu Ngôn lắc đầu hỏi Chi Lý: “Đúng rồi, tôi là gì của anh?”
(Xem ra ngay cả Trương Lạc cũng không biết kể tiếp ra sao, quả thật, Tô Ấu Ngôn rốt cuộc là gì của Chi Lý, không ai có thể tìm ra từ ngữ để hình dung, cô ấy độc lập có cá tính riêng thỉnh thoảng sẽ đâm chọc Chi Lý đồng thời lại dựa vào hắn, coi hắn như báu vật của mình mà bảo vệ. Kha Bố cũng rất ngạc nhiên, không chịu nổi việc Chi Lý ở bên nữ sinh khác, nhưng lại cho phép chuyện giữa Chi Lý và Tô Ấu Ngôn, bọn họ rất trong sáng, không có tình yêu, có sự ràng buộc khác với mình.)
Đầu óc Kha Bố bị ngàn vạn sợi tơ của tình tiết vụ án quấn quanh, Chi Lý ở sau lưng Kha Bố đã đi một chuyến đến rừng cây một lần nữa, sau khi trở về, Kha Bố có thể cảm giác vẻ mặt của hắn tuy rất nhỏ, nhưng so với trước đó đã có sự thay đổi, hắn đã biết điều gì sao? Dây thừng, in-su-lin, CLB, quả phụ khóc lóc, em trai phẫn nộ, quỷ hồn trong rừng, vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng, rốt cuộc ai mới là hung thủ?
“Đến đây thôi.” Trương Lạc nói.
“Xong rồi à.Manh mối quá ít.”
“Đã rất rõ ràng rồi, bắt đầu đi.” Trương Lạc nói xong, mọi người bắt đầu đặt tiền, cái lũ độc ác này, Sở Hạo Vũ phát biểu ý kiến đầu tiên: “Trước hết, dựa theo mô típ, kẻ có thể là hung thủ nhất chắc chắn không phải hung thủ, Chu Hân Hợp bị loại trừ, một phụ nữ có thai sao có thể treo ngược một người đàn ông lên được.”
“Cậu cũng đừng quên một người không làm được thì hai người, bọn họ khi ấy chẳng phải nhân lúc Tiết Phóng ra ngoài, lén lút yêu đương vụng trộm trong rừng, có lẽ là bị Tiết Phóng bắt gặp, nổi lên sát tâm.”
Kha Bố đặt tiền: “Tớ cá Sở Hạo Vũ là hung thủ, vừa nghe tên đã thấy giống hung thủ biến thái.”
“Đừng mang thành kiến cá nhân vào đây.”
“Tớ cũng có đạo lý của tớ, Sở Hạo Vũ giữa ngày nóng nực mặc áo dài tay rất khả nghi, chẳng lẽ là sợ người ta trông thấy vết tiêm in-su-lin?”
“Tớ cá là Công Chu, các cậu chẳng lẽ không phát hiện hắn chưa từng sử dụng tay phải, cho dù là vỗ vai an ủi Chu Hân hợp hay đập lên bàn, đều cố ý sử dụng tay trái mà giấu tay phải đi.”
“Nữ quỷ trong rừng cũng có thể là Chu Hân Hợp, đã nói qua cô ấy lấy ra một khăn tay màu trắng.”
Cùng với tiếng tàu chạy ầm ầm, mọi người thảo luận rất sôi nổi, sau khi cá cược xong, Trương Lạc hỏi Chi Lý trên giường: “Chi Lý, cậu đoán hung thủ là ai?”
Chi Lý quay quay cây bút trong tay, nhìn nhìn đống tiền, không nhanh không chậm mở miệng: “Là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Tiết Phóng.”
“Vì sao??”Ai nấy cơ hồ trăm miệng một lời hỏi, Tô Ấu Ngôn lật trang sách, xem vẻ mặt của cô thì hình như cũng đã sớm biết.
“Lời đồn đại trong rừng có quỷ hồn, để khiến mọi người không dám lại gần khu rừng, hai lần giết người chết đều là ban ngày mới phát hiện thi thể, mà thi thể của Tiết Phóng ngay tối đó đã bị phát hiện, chứng tỏ xảy ra tình huống đặc thù, có lẽ là nghe thấy tiếng động của thôn dân gần đấy, không kịp chạy thoát chỉ có thể tương kế tựu kế. Hắn từng khai bởi vì sốt ruột muốn về nhà nhanh mới đi tắt qua khu rừng, bắt gặp thi thể, hơn nữa bị dọa bởi khuôn mặt thê thảm của nạn nhân, dưới tình huống đêm tối, trên người hắn không có đèn pin hay các đồ chiếu sáng khác, cho dù phát hiện thi thể treo ngược trên cây, sao có thể thấy rõ khuôn mặt bị đánh biến dạng của nạn nhân, bình thường in-su-lin được người bệnh tiểu đường dùng, mà triệu chứng của người mắc bệnh tiểu đường là hay đi tiểu, hay khát, uống nhiều nước, hay đói, gầy yếu, khi ở đồn công an hắn không ngừng uống nước và lúc ăn cơm ở tiệm đều rất khả nghi. Còn nữa bởi vì ẩu đả với nạn nhân, và cả lúc treo nạn nhân lên cây chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên tay, tay hắn không có vết thương chứng tỏ lúc ấy đã đeo găng tay, hẳn hắn đã giấu nó ở nơi nào đó gần hiện trường, mà hiện trường vẫn bị phong tỏa, để phòng ngừa bị phát hiện hắn chỉ có thể bịa ra chuyện trông thấy bóng dáng màu trắng phía bên phải, chắc chắn hắn giấu đôi găng tay ở phía bên trái khu rừng.”
Mọi người nghe Chi Lý giải thích, có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, nhưng Kha Bố chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn: “Động cơ giết người là gì, hai người bọn họ thấy thế nào cũng không liên quan tới nhau đi.”
“Nói không chừng một tháng 6 ngày trước ở trong rừng không phải Chu Hân Hợp và Công Chu, mà là nạn nhân và hung thủ, hung thủ cho rằng Tiết Phóng là phụ nữ, hai người tán tỉnh nhau, nhưng sau khi nhận ra Tiết Phóng là nam, bởi vì thôn dân ở đây tư tưởng bảo thủ, hắn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ghê tởm cùng tức giận, nổi lên sát tâm.”
“Nói nhiều quá, tớ mệt.” Chi Lý tiếp tục vẽ tranh, Tô Ấu Ngôn lật sách: “Sở Hạo Vũ cố ý mặc áo dài tay nhưng lại dựng cổ áo, có thể là vụng trộm bên ngoài, trên cổ để lại dấu hôn, cho nên mới cãi nhau với vợ, bị đuổi ra ngoài.”
“Chẳng phải đã nói là một người thành thật sao!! Không thể tưởng được a, cho dù thế nào Sở Hạo Vũ vẫn là một tên thối tha!”
Ứng Tu Kiệt đặt câu hỏi: “Còn Công Chu và Chu Hân Hợp thì sao?”
“Có lẽ cái thai trong bụng của Chu Hân Hợp không phải của Tiết Phóng, Tiết Phóng tham gia CLB đã 10 năm, hai người con của họ một đứa 13 một đứa 10 tuổi, nghiện trang điểm ban đầu có thể đơn thuần chỉ là sở thích, nhưng thời gian dài cũng sẽ thay đổi dần dần tính cách, hy vọng bản thân thật sự là phụ nữ, tán tỉnh hung thủ trong rừng cây, từ cách thân mật có thể chứng minh điểm này, vậy hắn sau bao nhiêu năm lại quan hệ cùng vợ hơn nữa khiến cô ta có thai, khả năng rất ít, cho nên Tiết Phóng đại khái cũng biết cái thai không phải của hắn, mới gọi Công Chu tới chăm sóc Chu Hân Hợp. Lúc Chu Hân Hợp lấy chiếc khăn tay màu trắng ra, bông hoa màu đỏ không phải đồ trang trí, có thể đó là máu. Công Chu phát hiện ra điểm ấy, có lẽ vết thương trên tay phải của hắn được Chu Hân Hợp dùng chiếc khăn tay trân quý này băng bó, cho nên hắn cố ý dùng tay trái, để tránh quan hệ giữa hai người bị phát hiện. còn thiếu gì nữa không?” Tô Ấu Ngôn vuốt tay, Trương Lạc đưa tiền cho cô.
“Các cậu đã thắng được không ít tiền, chỗ tiền này coi như quỹ lưu động cho hoạt động dã ngoại của mọi người.” Kha Bố ra vẻ tâm địa thiện lương trong sáng bày tỏ ý kiến.
“Hình như tớ không quen thân với các cậu cho lắm.” Tô Ấu Ngôn kẹp đống tiền vào giữa cuốn sổ.