Kha Bố lên xe bus của trường, quét qua một lượt chỗ ngồi còn trống, tựa hồ vị trí bên cạnh Chi Lý rất nhiều người đang như hổ rình mồi, nghĩ tới là lại thấy khiếp đảm, Kha Bố không chút chần chừ bước đến vị trí bên cạnh Chi Lý, nhưng không ngồi xuống, mà chỉ nhìn chằm chằm Chi Lý.
“Đừng tưởng rằng cứ nhìn chòng chọc tớ như vậy sẽ có chuyện xảy ra.” Chi Lý chẳng buồn nâng đầu, chậm rãi nói
“Làm phiền đến ngài.” Kha Bố cúi người xuống. Chi Lý đứng dậy, từ vị trí dựa bên cửa sổ chuyển sang vị trí cạnh sườn, Kha Bố có chút vui sướng nhảy vào chỗ ngồi gần cửa sổ, cậu luôn thích ngồi gần cửa sổ. Kha Bố ngáp một cái, Chi Lý liếc nhìn Kha Bố, Kha Bố hàm hồ kéo sụp mũ xuống che mặt: “Cả đêm hôm qua chơi game.”
“Muốn tớ khen ngợi cậu à.”
“Đừng khí định thần nhàn mà châm chọc người ta, biết rồi, sau này sẽ chú ý.” Kha Bố nhắm mắt lại, bình yên ngủ thiếp đi bên cạnh Chi Lý, Công Chu ngồi đằng sau rẫu rĩ trong lòng, giữa hai người họ sao lại có cuộc đối thoại mà mình không thể xen vào được, rõ ràng Kha Bố đã nói hai người căn bản không quen cũng chẳng thân, nhưng hoàn toàn không thấy. Xe bus đến điểm thì dừng lại, Kha Bố mơ hồ mở to mắt, thế nhưng phát hiện mình không biết từ khi nào đã tựa đầu vào vai Chi Lý, mặt có hơi nóng, cuống quýt ngồi thẳng người dậy lùi ra sau, bên mặt trái dán vào cửa kính xe: “Không lẽ nào cậu cho rằng trong xe lắc la lắc lư, trái tim của tớ đập thình thịch, cộng với âm nhạc lãng mạn xung quanh xuất hiện bóng dáng màu phấn hồng sau đó cố ý tựa vào vai vai cậu, tớ nói cho cậu biết, mơ đi nhá, là do lúc ngủ thân thể hoàn toàn vô ý thức lắc lư.”
“Tớ cũng không để ý.” Chi Lý nhún vai. Tại sao cậu ấy quá thoải mái như vậy trong khi bản thân lại khẩn trương.
“Sao cậu không đẩy tớ ra!!”
“Bả vai cũng để không mà.”
“Đừng nói mấy lời tùy tiện, cậu có biết chút thường thức khi làm người không hả!”
Chi Lý nhìn thẳng Kha Bố: “Cậu đỏ mặt.”
“Không có! Đừng có mà suy đoán lung tung, tựa vào vai cậu ngủ tớ đã rất bối rối, hơn nữa tớ cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận ân huệ của cậu.”
Thấy Kha Bố bắt đầu dài dòng, Chi Lý đứng dậy: “Biết rồi, giờ cậu dựa vào vai tớ một lần, sau này tớ dựa vào cậu một lần.” Giọng nói không mang theo chút tình cảm, tựa như lúc nói chuyện bình thường.
“Chung quy vẫn thấy lời này của cậu có lỗi ngữ pháp rất lớn. Tại sao câu sau không thêm vào hai chứ bả vai!!! Rắp tâm mắng tớ phải không!!
Chi Lý nhún nhún vai xuống xe, Kha Bố cắn răng đập mạnh vào cửa kính, rõ ràng đã rất hiểu Chi Lý, hắn chính là người như thế, lời nói của hắn căn bản không có ý nghĩa, mà bản thân vẫn không nhịn được muốn làm rõ, đó chẳng phải thành toàn để hắn nắm mũi dắt đi. Nên nói hắn trì độn khờ dại hoàn toàn không biết đến tình cảm con người, hay bản thân quá phức tạp, coi tình cảm là chuyện rất quan trọng.
Các sinh viên xách theo túi lớn túi nhỏ tập hợp trên một bãi đất trống, giáo quan mặc đồng phục màu xanh lá cây đứng ở đó thông báo các hạng mục công việc quan trọng: “Phạm vi hoạt động của mọi người đã được đánh dấu bằng dây cảnh giới, không được bước ra ngoài nửa bước, quan trọng nhất là phải chú ý an toàn, có việc gì thì tìm giáo quan phụ trách, mỗi ngày sẽ kiểm tra thí điểm từng tổ về giường chiếu và đồ dùng sinh hoạt, chiều này các tổ hãy đi tìm vị trí dựng lều đã, ngày mai chính thức bắt đầu, cuối cùng xin mọi người nghe theo quản lý, giữ nghiêm kỷ luật.”
Tập huấn quân sự Kha Bố đã quá quen thuộc, nhưng như thế này vẫn là lần đầu tiên, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến học viện nổi tiếng, phát triển theo hướng riêng, hiệu trưởng chịu sự giáo dục của nước ngoài, cho nên so với truyền thống giáo dục của Trung Quốc sẽ có điểm khác biệt. Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt, Công Chu chọn một vị trí tốt bắt đầu dựng lều, Chu Hân Hợp là hiền thê lương mẫu điển hình, đem đồ của mọi người sắp xếp trật tự trên bãi đất, Tô Ấu Ngôn từ đầu đến cuối không hề lên tiếng ngồi trên đá đọc sách, thỉnh thoảng đẩy kính mắt. Mà Chi Lý, ở bên dòng suối cách đó không xa đang phác họa một bức tranh, đúng vậy, hứng thú duy nhất của hắn chính là vẽ linh tinh lên vở. Là sở thích không mấy hòa hợp với người khác.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, tất cả mọi người đều mệt thở không ra hơi, thời gian vẫn còn sớm, Sở Hạo Vũ đề nghị chơi trò cá cược, vừa nghe thấy đề nghị của Sở Hạo Vũ, Kha Bố có dự cảm cực kỳ không tốt. Sở Hạo Vũ lấy ra 100 đồng đặt trên tảng đá: “Cược ai là người đầu tiên hôn hai nữ sinh trong tổ.” Vừa nghe Sở Hạo Vũ nói như vậy, mặt Chu Hân Hợp liền đỏ bừng, vội vàng xua tay: “Đừng mang tớ ra cá cược, như vậy không tốt đâu.” Mà Tô Ấu Ngôn tuy chưa nói gì, nhưng lại có hành động cực kỳ khủng bố, vừa đọc sách vừa lấy trong túi ra cái compa đặt bên cạnh.
“Vũ thái, cậu xem tổ viên là cái gì hả?”
“Các cậu thật nhàm chán, cái gọi là thanh xuân chẳng phải là nên dành thời gian làm chút chuyện hạ lưu sao? Không có tinh thần mạo hiểm gì cả, đợi đến lúc già rồi, nhớ lại quãng đời sinh viên, thì thấy chẳng có gì đáng giá để mà kể.”
“Đừng nghiêm túc nói ra mấy lời xấu xa.” Kha Bố uốn nắn, hơn nữa vì 100 đồng mà mạo hiểm tính mạng của mình thật quá thiển cận, Kha Bố không phải là nguời vì lợi ích nho nhỏ mà liều mạng.
“Tớ thấy chi bằng chúng ta cùng đi phá hết đồ đạc của các tổ khác, sau đó nhất thống thiên hạ, khiến đám súc sinh ấy không có đồ ăn, không có lều để ngủ.” Ứng Tu Kiệt đề nghị.
“Tớ thấy hay là viết nguyện vọng của mình lên giấy thả vào trong chai sau đó ném xuống suối.” Cực phẩm tiểu thụ cũng lên tiếng. Kha Bố cuối cùng cũng thấy hối hận đã gia nhập tiểu tổ này, thành viên trong tổ sao vậy hả, tiểu tổ siêu mạnh cái quái gì, là tiểu tổ cực biến thái mới đúng. Sở Hạo Vũ nhức đầu: “Hết cách, vì thú vui của tập huấn quân sự, chỉ có thể đem tiền đặt cược thành lớn, nếu ai có thể hôn được Chi Lý, cho dù ở chỗ nào, tay cũng được, mặt cũng tốt, cho dù ai thắng, không những tiền thuộc về người ấy, mà còn để người ấy lên làm tổ trưởng, thế nào?” Năm người đồng loạt nhìn về phía Chi Lý cách đó không xa, dựng tóc gáy, đây không phải vấn đề yêu cầu quá cao, mà là sống còn.
“Hôn zai thì tính cái gì!” Ứng Tu Kiệt cự tuyệt.
“Cho nên mới cá cược, cậu nghĩ rằng thời buổi bây giờ kiếm tiền dễ lắm chắc, sao hả, không dám? Uổng một thân đàn ông.” Sở Hạo Vũ dùng chiêu khích tướng này không tồi, vừa nghe thấy vậy, ý chí chiến đầu của Ứng Tu Kiệt dâng lên hừng hực, rút 100 đồng từ trong ví: “Cược.” Công Chu lại càng không phải nói, lấy tiền ra còn nhanh hơn bất cứ ai khác. Đề nghị này tựa hồ rất thú vị, ngay cả Tô Ấu Ngôn cũng lấy tờ 100 đồng kẹp trong sách như vứt rác mà ném lại đây, khóe miệng gợi lên một nụ cười không dễ nhận thấy, ở trong mắt Kha Bố thì nó mang ý, thật ra tôi muốn xem các cậu sẽ chết như thế nào. Thấy tất cả đều đã bỏ tiền ra, là một thành viên trong tổ Chu Hân Hợp liền cuống quít lấy tiền ra, phỏng chừng cô nàng cũng chưa rõ ràng lắm đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn muốn hòa nhập với tập thể. Kha Bố khoanh tay nhìn sấp tiền trên mặt đá, cậu hít hít mũi, bản thân sẽ không tham gia trận cá cược nhàm chán này, bản thân đã từng nhủ tuyệt đối sẽ không vì chút lợi ích nhỏ mà liều mạng, ai muốn hôn Chi Lý thì cứ để người đó hôn, tôi mặc kệ, ai muốn hôn Chi Lý thì cứ để người đó hôn, ai muốn hôn Chi Lý thì cứ để người đó hôn.
Kha Bố đột nhiên đứng thẳng dậy, vứt tờ 100 đồng qua: “Trận cá cược này tớ thắng chắc!” Ý nghĩ và hành động hình như không đồng nhất nhá.
“Ái chà, thật hiếm thấy, thiếu niên lười nhác lại nhiệt tình đến thế.”
“Vì tiền và chức vị tổ trưởng, việc gì tôi cũng có thể làm, cho dù phải hôn con trai, tự tôn là cái gì, rác rưởi!” Kha Bố cảm thụ thời tiết, hôm nay là một ngày đẹp trời mát mẻ, xem ra vận khí của mình không tính là kém, ai ngờ một câu sau đó của Sở Hạo Vũ đã đập tan ảo tưởng của Kha Bố: “Được rồi, cứ quyết định như vậy, vụ này ngày mai bắt đầu tiến hành.”
“Sao phải chờ đến mai!?”
“Vì tớ nghe nói, ngày mai sẽ rất nóng, ahahhaha, không biết sẽ có cái gì đang chờ đón các bạn trẻ ở phía trước.” Sở Hạo Vũ nheo mắt. Năm người lại đồng loạt nhìn về phía Chi Lý, Kha Bố gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vuốt cằm bắt đầu nghiên cứu, cái giống tùy tiện như Chi Lý nói không chừng sẽ dễ dàng bị người khác đánh hạ, dùng chút mánh khóe chắc không sao đâu nhỉ.
Thương lượng xong xuôi, những người khác đều vội vàng tản đi làm việc riêng, Kha Bố bước đi thông thả đến phía sau Chi Lý, xoay người nhẹ giọng gọi thẳng tên hắn: “Chi Lý.”
“Sao hả?”
“Cậu có thể đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của tớ không?”
“Nhỏ mức nào?”
“Rất rất nhỏ, ngày mai cậu có thể đừng để người khác chạm vào mình không?” Mình chỉ muốn thắng cược mà thôi, tuyệt đối không có ý gì cả, có điều, dù sao Chi Lý cũng sẽ không hiểu lầm.
“Phải có điều kiện trao đổi.”
Xem ra tên này không ngốc như mình tưởng, quả thực đủ tư cách làm thương nhân gian trá: “Vậy cậu muốn cái gì?” Chi Lý ngẫm nghĩ: “Cho cậu nợ.”
“Thành giao, hợp tác vui vẻ, Chi Lý.” Kha Bố nói xong liền xoay người đi về, Kha Bố tuyệt đối không phải loại người vì chút lợi ích mà liều mạng, nhưng cũng sẽ không để người khác dễ dàng được hưởng.