Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 54: Câu thần chú để cậu xuất hiện



Kha Bố bị ép tới lan can, cậu gắt gao túm lấy tay vịn, tự hỏi, phải làm sao bây giờ, bản thân có thể đẩy ngã Đóa Lạp mẫn tiệp sao? Cô ấy hẳn không kém, là người lớn lên từ nhỏ với Chi Lý. Đóa Lạp cúi gằm mặt, đột nhiên thu hồi con dao nhỏ: “Tôi nghĩ ra một cách thú vị hơn nha.”

Dự cảm không tốt, rất rất không tốt, vẻ mặt lăng nhục ấy. Đóa Lạp chắp tay ra sau lưng bỏ mặc Kha Bố đi hai bước đến gần lan can, nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại theo gió bay bay mơn trớn sườn mặt tinh xảo: “Anh đã để ý tới việc tôi là em gái của anh Chi Lý như vậy, có muốn chơi đùa thử chút không, à, để anh thay anh Chi Lý gánh vác sự áy náy đó?”

Nhất thời Kha Bố không hiểu được Đóa Lạp đang nói gì, Đóa Lạp nhẹ nhàng giống như một con búp bê đừng ra phía ngoài lan can, hai tay cầm lấy tay vịn, chẳng hề sợ hãi. Sắc mặt Kha Bố tựa như tờ giấy trắng, vươn tay muốn xông lên phía trước: “Đóa Lạp!”

“Đừng tới đây, anh đi thêm bước nào nữa tôi sẽ nhảy xuống.”

Ra là vậy, hóa ra là vậy, để mình gánh vác, có nghĩa giữa mình và Chi Lý sẽ tồn tại một vết thương vĩnh viễn không thể chữa trị, muốn phá hoại hoàn toàn tình cảm giữa mình và Chi Lý sao? Chiêu này rất hay, nhưng còn lâu mới cho cô như nguyên.

“Cô cho rằng cùng một vở kịch tôi sẽ tin lần thứ hai sao, cô sẽ không chết, vì cô luyến tiếc, cô chỉ giả vờ thế thôi.” Dạ dày của Kha Bố đau âm ỉ, thân thể khẩn trương sắp không thốt nên lời.

Đóa Lạp nhếch môi: “Ai biết được? Nếu anh Chi Lý biết được bộ mặt thật của tôi có lẽ tôi thực sự sẽ chết, anh có chắc không? Chắc rằng tôi sẽ không nhảy xuống?”

“Cậu ấy sẽ không biết đây, tôi cam đoan, xuống đây đã nhé?” Kha Bố thỏa hiệp, hiện giờ cậu sợ nhất chính là Đóa Lạp sẽ nhảy xuống thật, đến lúc đó mọi thứ đều không thể vãn hồi. Đóa Lạp buông một tay ra, trái tim của Kha Bố nhảy dựng, nhưng ngoài dự kiến là, Đóa Lạp lại cởi cúc áo của mình, áo lót trong như ẩn như hiện, sau đó xé rách váy của mình, cô ta rốt cuộc muốn làm gì? Hết cách rồi à? Đã vặn vẹo đến tình trạng này hay là đã đánh mất lý trí?

Kha Bố hai chân vô lực ngã ngồi dưới đất, rốt cuộc khàn giọng hét lên: “Xin cậu đấy, Chi Lý.”

Cửa bị đá văng ra, một tay Chi Lý đỡ lấy khung cửa, thở gấp: “Đã nhận được.”

Kha Bố giật mình nhìn Chi Lý, hóa ra việc này có thật, cậu cho tớ một câu thần chú, tớ nói, cậu sẽ xuất hiện ngay lập tức. Đóa Lạp bật khóc nức nở: “Anh Chi Lý, sao anh lại đến đây? Kha Bố anh ấy, anh ấy…” Đóa Lạp cắn môi dưới nhìn chằm chằm cái váy rách nát của mình, sau đó khuất nhục nhìn về phía k: “Nhưng anh ấy là bạn của anh Chi Lý, muốn em sau này phải làm sao bây giờ? Thà cứ để anh phát hiện, để anh khó xử còn hơn là…” Nếu đây là một bộ phim, Đóa Lạp là nữ diễn viên, Kha Bố sẽ thét chói tai trầm trồ khen ngợi, đây rốt cuộc là chỉ số thông minh cỡ nào a. Cô ta không hề đánh mất lý trí, không phải muốn chết, ban nãy chắc hẳn cô ta đã trông thấy Chi Lý chạy về hướng này, cho nên mới giở tuyệt chiêu. Mà bản thân cậu cũng không thể giải thích, cậu không chắc, bởi vì Đóa Lạp mới nói qua, nếu để Chi Lý biết được bộ mặt thật của cô ta, không chừng cô ta sẽ nhảy xuống thật. Vừa rồi còn thấy kỳ quái sao cô ta lại đột nhiên nói những lời đó, thì ra là thế, bị chơi một vố rồi.

“Tôi…”

“Giờ anh muốn chối bỏ phải không?”

“Không, tất cả tôi đều thừa nhận, tôi không nên làm như vậy với cô, nhưng cô cũng không nhất thiết phải chết, tôi sẽ nói hết với Chi Lý mà.” Câu trả lời của Kha Bố tựa hồ khiến Đóa Lạp rất hài lòng. Chính mồm thừa nhận cậu làm việc đó với Đóa Lạp cũng giống như tự tay cắt đứt mối tình này, ai lại tha thứ cho một người cường bạo em gái mình chứ. Thật không ngờ, thật không ngờ sẽ bị Đóa Lạp bức tới tình trạng này.

Vẻ mặt của Chi Lý hơi đổi, hắn nhìn chằm chằm Kha Bố rồi từ từ đi tới, Kha Bố có thể nhận ra hơi thở đầy tức giận của Chi Lý, Chi Lý ngồi xổm xuống trước mặt Kha Bố, túm lấy cổ áo cậu kéo về phía mình, muốn đánh mình à? Kha Bố nhắm chặt hai mắt, hồi lâu mà vẫn chẳng thấy gì, cậu lại mở mắt ra, thấy khóe miệng Chi Lý khẽ nhếch, hắn đang cười, tại sao?

“Đúng là khiến người ta phải tức điên, cậu cái tên này, một chút giác ngộ cũng không có hay sao?’”Chi Lý buông Kha Bố ra: “Cậu là thằng ngốc à? Cho dù xảy ra chuyện gì, tớ đều đứng về phía cậu, Kha Bố.” Ấm áp trong lời nói lan tỏa lại đây, Kha Bố chìm vào trong đó, cảm xúc còn chưa kịp vỡ òa, Chi Lý lại nói tiếp: “Đương nhiên, trừ phi cậu thật sự cường bạo em ấy thì lại là chuyện khác.”

“Cậu có thể đừng thêm một câu dư thừa này được không?”

Khuôn mặt của Đóa Lạp vì tức giận mà đỏ bừng, biểu tình bắt đầu vặn vẹo, cắn răng: “Vì sao, vì sao, sao lại là Kha Bố!!” Kha Bố chỉ chỉ Đóa Lạp lại chỉ chỉ mặt mình, ý bảo vẻ mặt của cô, cô nàng giống như ý thức được điều gì, cuống quýt thu hồi vẻ mặt của chính mình, Chi Lý buông Kha Bố ra đứng lên đối mặt với Đóa Lạp cách đó không xa: “Thấy rồi nha.”

“Thấy gì?”

“Giả vờ mà bị bắt ngay tại trận rất khó coi nha.” Chi Lý thản nhiên đáp, Đóa Lạp buông thõng hai vai: “Rõ ràng muốn thể hiện dáng vẻ tốt nhất trước mặt anh Chi Lý, làm một Đóa Lạp ngoan ngoan, quả nhiên, vẫn là không giấu được bị anh Chi Lý chán ghét mất thôi.”

“Đóa Lạp.” Chi Lý vươn tay: “Cho dù em làm chuyện gì, anh đều tha thứ cho em.” Chi Lý ôn nhu nhìn Đóa Lạp, Đóa Lạp sửng sốt há miệng thở dốc: “Thật, thật vậy ư? Cho dù Đóa Lạp rất xấu xa, còn làm những chuyện quá đáng với anh Kha Bố và những người khác, anh cũng không giận em sao?”

“Ừ, thế nên, xuống đây đi, nghe lời.” Cánh tay đang vươn ra của Chi Lý có sự hấp dẫn không thể cự tuyệt. Đóa Lạp từ bên ngoài lan can nhảy vào trong, bắt lấy tay Chi Lý vùi vào trong lòng hắn khóc rống: “Anh Chi Lý là tốt nhất.”

“A, vừa rồi là lừa em đó.”

Đóa Lạp ngẩng đầy: “Cái, cái gì?”

“Cái đó a, anh nói không tức giận là lừa em.” Chi Lý vỗ mạnh vào sau ót Đóa Lạp, đá vào đầu gối Đóa Lạp, Đóa Lạp quỳ trên mặt đất, Chi Lý cởi bỏ cúc áo cổ: “Nếu đã bắt gặp bản tính thật của em, thì cũng phải đáp lễ lại bằng bản tính thật của anh chứ nhỉ.” Chi Lý ấn đầu Đóa Lạp, trán Đóa Lạp dán xuống đất tạo thành động tác dập đầu tiêu chuẩn: “Giải thích rõ ràng cho anh, khốn kiếp.” Hắc hóa, Chi Lý!

“Anh Chi Lý? Anh, anh đánh Đóa Lạp, anh không hề áy náy với Đóa Lạp sao?” Đóa Lạp không thể tin kêu tên Chi Lý.

“Áy náy? Đó là cái quái gì.”

Thật khờ a, Kha Bố sớm nên nhận ra, Chi Lý đào đâu ra thứ tình cảm tinh tế như vậy!!

“Em không tin, em không tin.” Nước mắt của Đóa Lạp tuôn ra như mưa.

“Khóc cái rắm, mau đem đống nước mắt cá sấu của em nuốt trở lại cho anh, đừng để anh lặp lại lần nữa.” Chi Lý kéo đầu Đóa Lạp lên rồi lại ấn xuống.

“Xin, xin lỗi, anh Chi Lý.”

“Còn gì nữa?”

“Kha Bố, xin lỗi, tất cả chuyện trước đây đều xin lỗi anh. Đương nhiên những gì em làm rất nghiêm trọng, anh không tha thứ cho em cũng được.” Đúng là không có thành ý, tựa hồ hoàn toàn không cần mình tha thứ, Chi Lý lại hung hăng vỗ mạnh lên ót Đóa Lạp: “Đây là thái độ em nên có à?”

“Xin lỗi.”

“Bỏ đi, dù sao vẫn là trẻ con, lần này tớ thấy em ấy đã biết sai thật rồi.” Kha Bố giả vờ làm người tốt, Chi Lý nhếch mi: “Khốn kiếp, khi nào thì đến phiên cậu lên tiếng.” Kha Bố ngồi thẳng: “Vâng, vâng.”

Những người khác vọt vào, ba chân bốn cẳng đề lại Đóa Lạp, Ứng Tu Kiệt phẫn hận nói: “Là cô, ném bao cát của tôi vào bồn cầu trong WC nam.”

“Gối của tôi nhét đầy rác cũng là tác phẩm của cô phải không.” Sở Hạo Vũ nói.

“Còn có sách giáo khoa của tôi bị bôi đen.” Công Chu nói.

“Gần đây món ăn của tôi hương vị đều rất kỳ quái, là, là cô sao?” Chu Hân Hợp nói.

Mọi người đè chặt Đóa Lạp, Ứng Tu Kiệt nhéo mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Lạp: “Tiếc thay cho khuôn mặt này, tuổi còn nhỏ mà dám bày trò với các anh trai, chị gái.” Đóa Lạp ra sức giãy dụa, tức giận: “Buông, buông ra.” Dứt lời còn nhổ nước bọt về phía bọn họ. Kha Bố thả lỏng ngồi dưới đất, trên thế giới này người đáng sợ nhất quả nhiên vẫn là Chi Lý.

“Ai cho các người tới gần anh Chi Lý, các người xứng đáng, tất cả đều phải chết.” Đóa Lạp mồm miệng không buông tha ai cả, có điều lần này bộc lộ bản tính thật, trông càng giống một đứa trẻ đang hờn dỗi, Chi Lý mặt không đổi sắc liếc Đóa Lạp một cái: “Đúng là chiều quá sinh hư, sau này đừng đứng ở chỗ nguy hiểm như vậy.” Khuôn mặt của Đóa Lạp lộ biểu tình khó hiểu, gật đầu thật mạnh: “Quả nhiên là anh Chi Lý mà em thích nhất.”

Đây là Chi Lý a, người chấp nhận khuyết điểm của Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt, đương nhiên cũng sẽ chấp nhận Đóa Lạp.

“Xin cậu đấy, Chi Lý.” Kha Bố nghiền ngẫm câu thần chú hữu hiệu này.

Một thứ gì đó bay tới đập trúng trán Kha Bố, Kha Bố vuốt trán: “Rất đau a.”

“Đừng có mà dùng loạn.”

Kha Bố vươn tay, Chi Lý cầm lấy kéo cậu từ dưới đất lên.

“Đừng lại gần anh Chi Lý, thật đáng ghét, Kha Bố.”

Kha Bố làm mặt quỷ với Đóa Lạp: “Tôi cứ dán sát vào đấy, sao nào.” Dứt lời thị uy ôm chầm lấy Chi Lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.