Xin chào! Khi cậu đang đọc bức thư này có lẽ tớ đã không còn trên đời nữa, tớ rất vui vì kiếp này quen biết cậu, ừm, nói chính xác là thỉnh thoảng rất vui, còn có nhiều lời tớ muốn nói với cậu, nhưng cũng không hắn đều là lời hay. Không ngờ số phận lại trêu cợt con người ta như vậy, tuổi thanh xuân ngắn ngủi của tớ đã nhanh chóng đặt dấu chấm hết, xin lỗi con đường sau này không thể đi cùng cậu rồi, cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt, rải tro cốt của tớ xuống biển. Ngày lễ ngày Tết nhớ đốt vàng mã cho tớ, thêm một bình rượu, còn cả các tập “One Piece”phát hành sau, năm đồng tiền kem cậu nợ tớ, mùa đông nhớ mặc quần áo, còn cả cuốn sổ của Tô Ấu Ngôn, quan trọng nhất là sau khi tớ chết một ngày nhớ đem thầy giáo dạy toán hồi trung học, Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt thiêu hủy. Trên người tớ có 500 đồng tiền mặt, trong phòng ngủ có ba, bốn quyển sách, còn có các vật dụng sinh hoạt cá nhân. Yên tâm, người thừa kế tớ sẽ ghi tên cậu. Đừng khổ sở, đừng bi thương, tớ sẽ không kéo cậu theo, nếu ai đó bắt nạt cậu, hãy đốt ảnh chụp người đó cho tớ, tớ sẽ mang hắn đi cùng. Cậu phải sống thật tốt, đừng khóc, quên tớ đi, tìm một người khác. Cứ thế đi, vĩnh biệt, đại nhân của tớ.
Trân trọng.
Kính thư
Đây chính là di thư của Kha Bố!!
Kha Bố cất bút, lá thư thật cẩn thận, vốn là một tờ giấy mỏng mà giờ bỗng trở nên nặng nề, thoáng chút bất an, cúi đầu: “Này, Ấu Ngôn.” Ấu Ngôn đang ở bên cạnh đọc sách không để ý tới Kha Bố, chẳng lẽ đối với chuyện sắp xảy ra cô ấy không có cảm nghĩ gì sao? Đúng là loại con gái bạc tình mà.
“Đừng ghen, tớ toàn viết mấy thư vớ vẩn cho Chi Lý, tớ sẽ viết một lá thư thật hay đưa cho cậu.”
“Không cần.”
“Có lẽ tớ sắp chết rồi, không thể để tớ trước khi ra đi được trông thấy vẻ mặt nhu tình như nước của cậu hay sao? Hãy lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho tớ.”
Ánh mắt của Tô Ấu Ngôn vẫn dán chặt vào cuốn sách: “Cậu cứ làm quá, chẳng phải chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi sao.”
“Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi ấy hả? Cậu có vẻ thoải mái quá nhỉ.” Kha Bố giật tóc mình: “Nếu tự dưng tớ phát hiện mình mắc bệnh nan y thì sao, tớ còn chưa chuẩn bị tâm lý, nhiều loại bệnh thời gian ủ bệnh rất lâu, có khi trong cơ thể của tớ đã tồn tại mầm mống tai họa cũng nên, tớ không muốn biết, tớ không muốn biết. Tớ muốn được chết một cách vui vẻ thoải mái.” Kha Bố là một người sợ chết, đặc biệt rất sợ chết vì bệnh. Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt vừa đi mua bánh mỳ về, một tên thì thần thanh khí sảng, tên còn lại mồ hôi tuôn như mua, Sở Hạo Vũ xoa xoa tóc: “Nói không chừng sẽ có nữ y tá xinh đẹp, phải để cô ấy ngửi thấy hương thơm đàn ông quyến rũ của tớ.”
“Tớ đi vận động một chút, để lát nữa cơ bắp hiển hiện rõ ràng, a ha ha.”
“Hai thằng thần kinh.” Kha Bố chọn lấy một cái bánh mỳ, Sở Hạo Vũ vỗ vỗ bả vai Kha Bố: “Không sao đâu, Kha Bố, cho dù thế nào, cậu cũng phải kiên cường sống sót.”
“Tớ khinh!”
“Trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại của cậu, chúng tớ sẽ ở bên cậu cho tới những giây phút cuối cùng.” Ứng Tu Kiệt nói.
“Tớ khinh khinh khinh!”
Chu Hân Hợp xách hộp cơm cùng Chi Lý khoan thai đi đến, Chu Hân Hợp lấy ra một đôi đũa và bát sạch sẽ đưa cho Chi Lý, xoa xoa bụng mình, lo lắng nói: “Hình như béo lên thì phải?”
“Tớ thật ra lại hy vọng mình có thể cao thêm.” Công Chu đo chiều cao.
“Ấu Ngôn thì hằn hy vọng ngực mình lớn hơn chút, đừng lo lắng, nghe nói ngực con gái sẽ to khi được vuốt ve, để tớ giúp cậu.” Sở Hạo Vũ vươn tay ra, cái tên biến thái không chịu tiếp thu giáo huấn này. Tô Ấu Ngôn cũng vươn tay ra: “Vậy trao đổi luôn, tớ sẽ làm hai quả trứng nhỏ bên dưới của cậu thành trứng to.”
“Thân là con gái mà nói năng bất lịch sự.”
“Chi Lý đâu?”
Chi Lý nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu lên: “Hy vọng trình độ vẽ tranh được nâng cao.”
“Không muốn nghe cậu cầu mong!! Lắng nghe người khác nói đi!!” Kha Bố vừa dứt lời, lấy bức di thứ từ trong balô ra vẻ mặt đau khổ đưa cho Chi Lý: “Sau khi biết được kết qur kiểm tra sức khỏe của tớ hãy đọc, đương nhiên tớ hy vọng kết cục của chúng ta tốt đẹp, nhưng lỡ như…” Kha Bố còn đang lựa từ, Chi Lý đã mở bức thư ra.
“Cậu không bao giờ chịu nghe lời người khác hả?”
Chi Lý cầm thư, rất nhanh đã đọc xong, vẻ mặt chẳng chút thay đổi, thản nhiên mở miệng: “Đừng chết.”
“Chi Lý, cậu…” Kha Bố cảm động nghĩ muốn bổ nhào vào lồng ngực của Chi Lý, Chi Lý vứt bức thư lại cho Kha Bố: “Ít nhất hãy kiên trì đến khi ra <One Piece>hết, mỗi lần phải đi đốt cho cậu rất phiền phức.”
“Tớ đổi ý, cho dù tớ chết, cũng phải lôi cậu theo cùng!”
Kha Bố cầm giấy kiểm tra sức khỏe đứng xếp hàng chờ đến lượt, thấy người phái trước xắn ống tay áo, thổi thật mạnh vào một cái ống kỳ quái, rõ ràng không nóng, nhưng Kha Bố vẫn cầm giấy khám quạt như điên, quay đầu nhìn Chi Lý: “Cậu xem xem, sắc mặt của tớ có phải rất kém hay không, đôi mắt thì vẩn đục? Có hiện tượng kỳ quái gì không?”
Chi Lý đau đầu, véo mặt Kha Bố: “Tớ chỉ thấy cái bản mặt ngu ngốc của cậu.” Kha Bố cắn móng tay: “Ngẫm lại thì mấy năm nay tớ ăn không khỏe, nghe ba tớ nói, hai ngày trước bác hàng xóm đi xét nghiệm biết mắc bệnh ung thư, thời sự nói tỷ lệ thanh niên mắc bệnh máu trắng rất nhiều, cậu nghĩ tớ có thể bình tĩnh được sao?”
“Kha Bố.”
“A?”
“Cho cậu lựa chọn.”
“Cái gì?”
“Giờ cậu tự mình câm miệng, hay là để tớ khiến cậu vĩnh viễn không mở mồm được.”
“…..”
Sắp đến lượt Kha Bố đứng trước mặt cô gái mặc áo trắng, cậu lo lắng quay đầu lại, cầm lấy tớ giấy khám sức khỏe của Chi Lý, Chi Lý giúp Kha Bố xắn tay áo, Kha Bố nhìn chằm chằm tay Chi Lý: “Này, Chi Lý.”
“Cái gì?”
Kha Bố hạ giọng, dùng thanh âm chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Cậu xác định thân thể của mình không sao đấy chứ? Không lây bệnh HIV, giang mai cho tớ đấy chứ?” Chi Lý lấy lại giấy khám sức khỏe của mình, đồng thời rút di thư từ trong túi Kha Bố ra: “Tớ sẽ làm theo lời cậu, tớ thấy cậu tốt nhất vẫn nên an tâm mà chết đi thì hơn
“Không ngờ thì ra cậu lại là loại người như vậy.”Kha Bố mang theo phẫn nộ phỉ nhổ.
“Tớ cũng không ngờ.”
Kha Bố ngồi trước mặt y tá mặc áo trắng, đem cánh tay đã xắn tay áo đặt lên bàn: “Hít sâu một hơi, thở ra, ngực có chỗ nào không thoái mái, không khỏe không?”
“Có, chỗ tim hơi hơi đau.”
“Đau thế nào?”
“Là nỗi đau khi bị ai đó dùng ngôn ngữ vô tình tựa như kiếm sắc đâm vào tim.” Cô ý tá lộ vẻ mặt khó hiểu, Chi Lý vỗ mạnh lên ót Kha Bố: “Đừng để ý tới cậu ấy.”