Trung học là khoảng thời gian rất vi diệu, mọi thứ đều bắt đầu rục rịch, bắt đầu học được cách phản nghịch, bắt đầu đa sầu đa cảm, bắt đầu hâm mộ người lớn tự do tự tại, bắt đầu biết làm chút việc ngốc nghếch. Kha Bố là một người tương đối lười nhác, chuyện gì cũng nước đến chân mới nhảy, cho dù là giặt quần áo đi nữa, thậm chí ngay cả đi tiểu cũng phải nghẹn tới mức không thể nhịn nổi mới bằng lòng đứng dậy.
Quen biết Chi Lý đã được hơn một tháng, mọi thứ đều như cũ, cuộc sống vẫn diễn ra đều đều bình thường. Ngẫm lại thì thấy khó mà tin được, bảo bối mỹ thiếu niên của tất cả nữ sinh trong trường cư nhiên lại là người yêu của mình. Cậu gạt đống tài liệu ôn tập sang một bên, nhàm chán ghé vào cửa sổ, thanh âm ầm ỹ dưới lầu vang lên không ngớt, Kha Bố tập trung chú ý vào một đôi nam nữ, nam sinh ngây thơ trêu đùa nữ sinh, kéo tóc cô nàng, khiến cô ấy tức giận rượt đuổi cậu ta. Ở cái tuổi tò mò với tình yêu này, ai nấy đều nóng lòng muốn thử, sự trong sáng hồn nhiên không vượt qua nổi thử thách thời gian, dần dần thì, ảo tưởng, nguyện vọng chấp nhất sẽ càng ngày càng trở nên mơ hồ. Những thứ ấy, chỉ có ở cái tuổi này mà thôi. Kha Bố đã sớm vứt bỏ sự khờ dại từ lâu, cậu thậm chí còn khinh bỉ những đứa bạn bên cạnh luôn nghĩ thế giới này rất tốt đẹp, sự khinh bỉ ấy còn xen lẫn cả hâm mộ, có chút mâu thuẫn.
Cậu lại dời ánh mắt đến một bên, thiếu niên xinh đẹp ngồi trên băng ghế, làn da trắng nõn, lông mi thật dài, khuôn mặt thanh tú khôi ngô là minh chứng tốt nhất cho từ “đẹp”, thiếu niên ngồi trong bóng râm, gập chân, bản vẽ đặt trên đùi gối, không có biểu tình, không vui không buồn, nhưng lại có sức hấp dẫn rất lớn. Ngay cả Kha Bố cũng phải cảm thán, rõ ràng là con trai, nhưng dáng vẻ lại còn đẹp hơn cả bọn con gái, tên Chi Lý này, sau này không hiểu sẽ trở thành một người đàn ông như thế nào nhỉ? Kha Bố không thể tưởng tượng ra được. Thì ra cậu ấy thích vẽ tranh, giờ mới biết, chính mình hình như còn chưa biết rất nhiều điều về Chi Lý, cậu ấy thích cái gì, không thích cái gì. Trước khi quen với Chi Lý, Kha Bố chưa bao giờ nghĩ đến việc hai thằng con trai lại hẹn hò với nhau, sau khi gặp được Chi Lý, lại không ghét, không ghét mối quan hệ trên danh nghĩa gắn bó hai người với nhau này.
Cậu cầm đống tài liệu ôn tập, ngắm chuẩn ném về phía chỗ Chi Lý đang ngồi, tài liệu rơi xuống chân Chi Lý, hắn thậm chí cả mí mắt cũng không buồn nâng, tiếp tục vẽ tranh. Kha Bố mếu máo, lại ném thêm một quyến vở, đều bị Chi Lý ngó lơ, Kha Bố không thể nhịn được nữa, “Này, cái người dưới lầu.”
“Tớ không nói chuyện với người vô phép.” Chi Lý thản nhiên nói.
Tính cách của tên này so với những gì mình nghĩ còn đáng ghét hơn!!
“Chi Lý, hỏi cậu một vấn đề tương đối quan trọng.”
“Nói đi.”
“Còn nhớ tên tớ là gì không?” Kỳ lạ, sao lại cảm thấy có chút khẩn trương nhỉ?
Chi Lý rốt cuộc ngẩng đầu lên, khuôn mặt ẩn trong bóng râm, tầm mắt chạm nhau, Kha Bố ở trên lầu nhoài ra ngoài cửa sổ, Chi Lý ở dưới lầu vẽ tranh, hắn khựng lại: “Cậu là ai?” Cậu ta quên? Cậu ta thế mà lại quên, chẳng lẽ cậu ta chính là kiểu ngốc tự nhiên trong truyền thuyết? Đánh giá ban đầu của mình đều sai cả rồi?
Kha Bố tức giận cầm tài liệu trên bàn ném xuống: “Tôi là ba ba thất lạc đã lâu của cậu!!!”
Chi Lý đánh giá Kha Bố: “Vậy à? Nhưng mà sao trông chúng ta không giống nhau.”
Cậu ta thế mà lại trêu ngược mình!! Kha Bố nhất thời không biết phải đáp trả ra sao, đành đóng cửa sổ lại thật mạnh, chỉ có mình là thằng ngốc, vẫn nhớ rõ cái hiệp nghị kia. Cảm giác mất mát trỗi dậy, Kha Bố túm lấy áo trước ngực, không ổn rồi.
Sau khi tan học, bọn học sinh lưng đeo ba lô lao như bay ra khỏi lớp, hôm nay đến phiên Kha Bố trực nhật, cậu uể oải đi đến bục giảng bắt đầu lau bảng, nửa viên phấn lẻ loi bị vứt dưới chân Kha Bố, Kha Bố cúi xuống nhặt lên, tay cầm phấn thoáng do dự, ở trên bảng đen viết tên của Chi Lý, như trút giận và vẽ linh tinh lên cái tên ấy: “Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi.”
“Rốt cuộc cậu hận tớ đến mức nào.” Chi Lý tựa vào cửa nghiêng đầu nhìn Kha Bố.
“Cậu tới đây làm gì?!”
Chi Lý ném tập tài liệu lên bàn.
“Không cần cậu giả vờ tốt bụng, tớ không quen biết cậu.”
Chi Lý không tức giận, tới gần Kha Bố, đưa lưng về phía bàn giáo viên, chống hai tay lên mặt bàn: “Dỗi à.”
“Ai, ai dỗi.”
Trường học vạn ác, bố trí bảng đen cao như vậy, coi thường ông đây chưa dậy thì phải không? Kha Bố kiễng chân với lên đỉnh bảng, cố hết sức lau lau, một bàn tay từ đằng sau túm lấy cái giẻ thay cậu lau bảng, Kha Bố nghiêng đầu trông thấy Chi Lý, sườn mặt xinh đẹp, không cam lòng mở miệng: “Sau này tớ sẽ rất cao, cứ chờ đấy mà xem.”
“Đúng là không nhìn ra.”
“Đừng xem thường người khác.”
Bảng đen khôi phục trạng thái sạch sẽ, Kha Bố quay trở lại chỗ ngồi thu dọn cặp sách, Chi Lý đi đến cửa lớp, Kha Bố gọi hắn lại: “Này, cái kia, hẹn gặp lại.”
Chi Lý lười nhác phất tay: “Hẹn gặp lại, Kha Bố.”
Quyến sách trong tay Kha Bố rơi xuống đất, tên mình từ miệng hắn thoát ra thật dễ nghe, tỏa ra cả phòng học, cậu hướng ra bên ngoài hét lên: “Cậu cố ý, cậu nhất định là cố ý!!”
Ngày nào đó vào một tuần sau, Kha Bố lén lút ôm bài tập, tiêu rồi, hôm qua mải chơi, vốn định buổi tối sẽ lôi bài tập ra làm, kết quả nằm trên giường liền ngủ thẳng đến khi trời sáng, nếu bị thầy giáo kiểm tra nhất định chết chắc, thế giới này tại sao lại có cái chuyện tàn nhẫn là giao bài tập cho học sinh cơ chứ, Kha Bố trốn vào phòng trong WC, tranh thủ trước khi thu bà tập phải làm cho xong. Chi Lý đi vào WC, đang định rửa tay, thì nghe thấy phòng nhỏ truyền đến từng trận thanh âm ai oán, Chi Lý đẩy cánh cửa không khóa của phòng nhỏ ra, thấy Kha Bố đang ngồi xổm tại đó, đém sách bài tập đặt trên tường, cắn môi dưới, cảnh tượng thực đáng khinh. Trông thấy Chi Lý, đầu tiên là sửng sốt, kéo hắn vào trong, khóa cửa lại: “Cẩn thanaj bị thầy giáo bắt gặp!! Cậu tới vừa đúng lúc, đề này làm như thế nào, lớp các cậu đã học đến phần này chưa?”
“Sự ngu ngốc của cậu đã vượt qua tưởng tượng của tớ.”
“Tớ sẽ tha thứ cho sự đả kích của cậu, mau nói cho tớ biết đáp án.”
“31.”
“Đừng chỉ nói kết quả!! Công thứ nữa.”
Ngoài cửa sổ là mặt trời chói chang thiêu đốt trường học, căn phòng nhỏ hẹp thực nóng bức, mồ hôi từ trên trán Kha Bố chảy xuống: “Thời tiết quái quỷ, nóng chết mất, nhanh lên.” Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, Kha Bố quay đầu lại, không hiểu sao lạnh xương sống, khuôn mặt của Chi Lý không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Kha Bố.
“Chi Lý?”
“Kêu cái gì mà kêu, mau làm đi.”
“Nhưng mà đề này tớ không biết làm.” Vẫn cảm thấy Chi Lý có chút cáu kỉnh, cả người tản mát hơi thở hắc ám.
Chi Lý híp mắt, dùng cái nhìn như thấy rác rưởi mà nhìn Kha Bố: “Không biết làm? Vậy cậu còn đi học làm gì, mau thu dọn đồ dạc về nhà làm ruộng đi.”
“Tớ cũng không biết làm ruộng.” Kha Bố yếu ớt nói, khí thế yếu đi.
“Đừng có vớ vẩn, muốn tớ phải ở trong này đến lúc nào.” Chi Lý mở cổ áo, nhíu mày: “Nóng quá.”
“Vậy, đề này đáp án là 14?”
Chi Lý hung hăng vỗ lên ót Kha Bố: “Sai rồi, tính lại đi.”
“Đau quá.”
“Đau? Tên khốn kiếp nhà cậu có tư cách kêu đau sao?”
“Vậy là 15?” Vừa dứt lời, lại bị đánh: “Không thì là 16.”
“Đoán đi, đoán thêm lần nữa tớ sẽ nhét vở bài tập vào mồm cậu.”
“Cái gì a, đừng nghĩ là tớ dễ bị bắt nạt, tớ nói cho cậu biết, tớ…” Kh còn chưa kịp uy hiếp xong, Chi Lý đã ấn đầu Kha Bố xuống sách bài tập: “Tớ cái gì mà tớ, bớt nói linh tinh.”
Trong phòng nhỏ thỉnh thoảng lại truyền ra đôi ba câu.
“12, lần này chắc chắn đúng. Oa, đau quá.”
“Đúng rồi.”
“nếu đúng rồi, sao cậu còn đánh tớ!!” Kha Bố phát điên quát lên.
“Quen tay.”
“Cậu thành thói quen nhanh thật đấy!!! Cậu là ác quỷ, tuyệt đối là ác quỷ!!”
Trải qua quá trình đau khổ và bất đắc dĩ, Kha Bố hư thoát nói: “Rốt cuộc cũng đến câu cuối cùng, chỗ này áp dụng công thức này à?”
“Hay là đây.”
“Không phải.”
“Còn cái này?”
Chi Lý mất kiên nhẫn phát ra thanh âm tực như khinh thường, cúi người tới gần, tay bắt lấy tay đang cầm bút của Kha Bố: “Dùng cái này.” Tay bị khống chế viết một công thức xiêu vẹo trên sách bài tập, cho dù trong thời tiết nóng bức, ngón tay của Chi Lý vẫn có chút mát lạnh, trái tim của Kha Bố thoáng chấn động, độ ấm lưu lại, từ đầu ngón tay đến trái tim, từ trái tim đến não, trống rỗng. Cho đến khi Chi Lý buông tay ra, Kha Bố mới hồi thần, thở hắt ra: “Cuối cùng cũng làm xong, an toàn!!”
“Báo đáp tớ cho tốt.” Chi Lý lãnh đạm nói xong liền rời đi, Kha Bố nhìn theo hướng Chi Lý biến mất, không ổn, thật sự rất không ổn, trái tim vốn nên hờ hững, không dậy nổi gợn sóng lại đối với Chi Lý xảy ra phản ứng hóa học! Mà loại phản ứng hóa học khiến người ta vừa khó hiểu vừa tức giận này bị Kha Bố che dấu, cưỡng chế, coi nhẹ.
Tiếng chuông tan học vang lên, Kha Bố mở mắt, khi nào thì ngủ gật mất tiêu, mơ thayas những việc trước đây, cảm xúc nào đó dâng lên, lúc ấy thì ra chúng ta còn trả con như vậy, thời gian là một thứ không thể nào nắm bắt được. Sinh viên đi ra ngời, Kha Bố bước nhanh đến bên cạnh Chi Lý, trực tiếp ngắm nhìn hắn, bỏ đi vẻ non nót, khác với sự thanh tú trước kia, trở nên càng thêm động lòng người, cũng có chút khí chất đàn ông.
“Chi Lý, tớ đã cao hơn đi.” Kha Bố kiêu ngạo nói.
“Đúng là không nhận ra.”
“Đó là bởi vì cậu đã cao lên!! Ở phương diện này chằng thay đổi chút nào!!”
“Cậu đang nói cái quỷ gì vậy.”
Kha Bố nở nụ cười, cười đến thực ngọt ngào, cho du bị mắng vẫn cười rất ngọt ngào: “Không nói cho cậu biết.”