Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 70: Tặng quà gì



Trong không khí oi bức nóng nực một vài người đang rục rịch chộn rộn, Ứng Tu Kiệt, Công Chu, Chu Hân Hợp, Kha Bố, Sở Hạo Vũ ngồi xổm trước cửa Wc, ai nấy đều cau mày, hiện tại đang có một vấn đề rất nghiêm trọng và cực kỳ bức thiết xảy ra trước mặt họ, cứ điểm thì bảo vệ được rồi, nếu hội sinh viên đã thua thì cũng chẳng còn gì để nói, dù sao bọn họ vẫn luôn tuân thủ quy tắc, chuyện này cứ thế mà chấm dứt. Mà giờ có một việc càng phiền phức hơn nữa khiến mọi người phải suy nghĩ đến mức trọc đầu.

“Phải làm sao đây?”

“Đúng vậy, sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, vì cảm ơn Chi Lý đại nhân đã chiếu cố, tớ nhất định phải tặng cậu ấy một món quà vừa lòng.”

“Khó là khó ở chỗ ấy, cái gì mới khiến cậu ấy vừa lòng.” Sở Hạo Vũ vuốt cằm, năm người lại lâm vào trầm tư, sau ba mươi hai giây, bốn người ánh mắt đáng khinh đồng loạt chuyển sang nhìn Kha Bố: “Lột sạch Kha Bố cho vào hộp quà.” Cơ hồ là trăm miệng một lời.

Ứng Tu Kiệt bất mãn nhìn ba người còn lại: “Đừng ăn cắp ý tưởng của tớ, rõ ràng là tớ nói đầu tiên.”

“Là tớ, món quà này không chỉ giá rẻ tiết kiệm, còn thêm bảo hiểm!!”

Kha Bố oán hận nhìn cả bốn tranh luận: “Xin các cậu hãy chú ý một chút tới cảm thụ của đương sự.”

“Chúng tớ sẽ chú ý, yên tâm, đến lúc đó sẽ đục hai cái lỗ, cam đoan cậu sẽ không ngạt chết.”

“Sự chăm sóc của các cậu thực khiến tớ cảm động.”

Ứng Tu Kiệt đứng lên, nắm tay, các đốt xương vang lên khanh khách: “Cứ quyết định thế đi.”

Kha Bố ý thức được sự việc đã trở nên nghiêm trọng, cậu vội lui ra sau: “Từ, từ từ, các cậu làm thật đấy à.”

“Chẳng lẽ cậu nghĩ là giả.”

Ngay cả Chu Hân Hợp ánh mắt cũng lập lòe phát sáng: “Kha Bố ủy khuất cậu rồi, sau này tớ sẽ làm món ăn ngon cho cậu bồi bổ thân thể.”

“Cái gì mà sau này, cái gì mà bổ hay không bổ, tớ sẽ không làm chuyện hạ lưu mất mặt ấy, mơ đi nhá.”

“Mấy việc hạ lưu cậu làm còn thiếu sao?”

“Ai cướp được Kha Bố đầu tiên thì thuộc về người đó.” Không đợi Sở Hạo Vũ ra tay, Kha Bố đã bỏ trốn mất dạng, đùa kiểu gì vậy, còn lâu mới thành món quà cửa họ, cho dù là quà cũng phải do chính mình tặng, kỳ thật Kha Bố cũng không phải chưa nghĩ tới, nếu đúng là không chọn được món quà thích hợp, cuối cùng chỉ đành dùng thân thể đến lấy lòng điện hạ thôi. Vì sinh nhật của Chi Lý, mọi người trước tiên đặt bánh ngọt, rồi tìm nơi tổ chức, còn phải làm lén lút không để Chi Lý phát hiện, người như cậu ta chắc chắn không nhớ được ngày sinh của mình, đến lúc ấy cho cậu ta một điều bất ngờ, để cậu ta nếm thử chút ấm áp của nhân gian. Mà bên này, Tô Ấu Ngôn đột nhiên buông sách xuống: “Mấy hôm nay bọn họ ai nấy đều là cái vẻ đáng khinh lén la lén lút, liếc mắt với nhau.”

“Bọn họ chẳng phải vẫn luôn như vậy?”

“Sinh nhật cậu muốn cái gì?”

“Sinh nhật?”

Tô Ấu Ngôn nhìn chằm chằm Chi Lý thoáng do dự một chút mới mở miệng: “Sinh nhật của tớ.”

“Cậu muốn cái gì?” Chi Lý đơn giản hỏi.

“Cậu thì có thể tặng cái gì được.”

Chi Lý suy nghĩ: “Sau khi tốt nghiệp tặng cậu một phòng sách.” Tô Ấu Ngôn thoáng sửng sốt, gấp sách lại đứng lên, nghiêng đầu: “Tớ phải đi chuẩn bị một phần đáp lễ.”

Kha Bố cả ngày bị đuổi bắt khắp trường, bọn họ tính làm thật à, cậu khổ không nói lên lời lặng lẽ trở lại phòng, nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, tặng cái gì? Muốn tặng Chi Lý cái gì? Mấy thứ bình thường thì không được, nhưng lại chẳng nghĩ ra thứ gì khác, cậu ôm gối đầu, vừa cắn vừa bóp. Ngoài phòng vang lên tiếng động kỳ quái, Kha Bố có chút buồn bực, mở cửa ra, cậu trông thấy cảnh tượng mình không muốn thấy nhất, Tô Ấu Ngôn kéo một cái thùng to, đi về phía mình.

“Chỗ này là ký túc xá nam!! Cậu vào bằng cách nào?”

“Không phải chuyện của cậu.” Tô Ấu Ngôn ném một quyển sách cho Kha Bố, Kha Bố vừa đọc tên sách, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép: “Một trăm tám mươi chiêu lấy lòng đàn ông”, Tô Ấu Ngôn hếch cằm về phía chiếc thùng: “Chui vào trong này từ từ xem, tớ còn phải kéo thùng đến chỗ gói quà.”

“Sao cậu có thể bình tĩnh lạnh lùng nói ra những lời như vậy, tớ rõ ràng là một người đang sống đấy.”

“Theo ý tớ, vào ngày sinh nhật Chi Lý cậu chỉ là công cụ tiết dục thôi.”

“Các cậu chẳng một ai có ý tưởng cao thượng hơn sao? Tặng mấy thứ gột rửa tâm hồn gì đó.”

“Tớ thích mấy đồ đen tối hơn, đừng nhiều lời, mau vào đi.”

“Hình như hơi sớm, chẳng phải vài ngày nữa mới đến sao?”

“Phiền phức, tớ sẽ truyền đường glu-cô cho cậu.”

“Tớ rất cảm động, cậu từ từ đã, tớ đi vệ sinh, xong rồi sẽ chui vào.” Kha Bố nhân lúc Tô Ấu Ngông không để ý, nhanh như chớp chạy mất, cả cái trường này đã không còn nơi nào để Kha Bố trốn sao? Không đúng, còn có một chỗ là tuyệt đối an toàn, cậu nhanh chóng tìm được Chi Lý ngay trong trường, bọn họ vì muốn Chi Lý bất ngờ chắc chắn sẽ không động thủ trước mặt cậu ta, Kha Bố cười rồi cười lại cười như điên: “Chi Lý đại nhân, gần đây tớ cảm thấy bản thân không thể rời khỏi cậu, cho dù chỉ tách ra một giây cũng khiến tớ đau khổ, không, tớ không thể chịu được sự đau khổ khi phải chia lìa này, mấy ngày nay hãy để tiểu nhân chẳng quản ngày đêm đứng ở cạnh ngài hầu hạ đi, ngài, cảm thấy thế nào.”

“Tớ thấy cậu đến giờ uống thuốc rồi.”

“Đừng tùy tiện giẫm đạp lên tình cảm của tớ.”

“Tớ tình nguyện giẫm đạp lên tình cảm của cậu, chứ không muốn cậu giày xéo tâm tình của tớ.”

“Chậc chậc chậc, chuyện tốt thế này còn giả vờ làm cái gì, kỳ thật trong lòng thì ước tớ mỗi ngày đều kề cận cậu, đừng trốn tránh, đây là lúc nên thừa nhận suy nghĩ thật trong lòng mình.”

“Có một chuyện tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu.” Chi Lý quay bút: “Rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin ấy.”

“Đúng là một câu hỏi bất lịch sự.” Kha Bố tức giận cướp lấy cây bút chì đang xoay tròn trong tay Chi Lý, cầm con dao nhỏ bên cạnh, nghiêm túc gọt, mảnh vụn rơi xuống trên bàn, nhẹ quay cuồng theo gió: “Chi Lý, cậu thích cái gì?” Vấn đề này mới hỏi không bao lâu, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Đừng nói thích tớ.”

“Tớ cũng định nói vậy.” Chi Lý cầm tờ giấy hứng lấy mảnh vụn.

“Chẳng lẽ cậu không thích tớ??” Rốt cuộc là muốn nghe cái gì.

“Không thích.”

“Đừng nói dối.”

“Giờ cậu có thể nhận biết được lời nói của tớ?”

Kha Bố lắc đầu, đưa bút chì đã gọt tốt cho Chi Lý: “Không thể, nhưng chỉ có câu này, câu cậu không thích tớ, tuyệt đối là nói dối.”

Ánh trăng trong đêm bắt đầu nhảy múa, hình bóng loang lổ len lỏi vào phòng, Kha Bố ngủ trên giường Trương Lạc dùng chăn che kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt, trừng lớn nhìn Chi Lý ngủ ở đối diện, ngón tay bấu vào thành giường, tạo ra tạp âm nho nhỏ khiến người ta khó có thể chịu được.

“Cậu rốt cuộc có muốn lại đây ngủ không?”

Kha Bố vội vàng xoay người, nói rất kiên quyết: “Không được, trừ phi cậu đáp ứng không làm gì cả.”Chính mình thật không ngờ món quà tốt nhất lại là dâng lên thân thể, nếu mấy hôm nay mà làm, vậy mất hết cả sinh nhật đặc biệt, lúc này, nhất định phải nhẫn nại, cũng chẳng phải dục vọng thúc đẩy, mà là khát vọng muốn tới gần Chi Lý, cậu lại tiếp tục ngứa ngáy trong lòng cào thành giường. Chi Lý xốc một góc chăn lên: “Nhanh lên.” Tựa như sức hấp dẫn cực lớn, Kha Bố còn chưa kịp suy nghĩ kỹ liền đứng dậy chui vào, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách trong chăn với Chi Lý.

“Mấy hôm nay tuyệt đối không được.”

“Vì sao?”

“Mấy, mấy hôm nay cái đó đến.”Trả lời kiểu quái gì thế này.

“Có lót băng vệ sinh không thế, đừng làm dơ giường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.