Kha Bố rất nhanh liền thích ứng với cuộc sống bận rộn này, gió biển thư thái thổi khắp nơi, xung quanh đều là tiếng cười của mọi người, ba bốn người thành một đoàn hồ bằng cẩu hữu, các cặp đôi thì tình tứ tay trong tay, mấy đứa trẻ nhỏ nhỏ mập mạp chạy xung quanh tìm vỏ sò, các gia đình nhỏ không ngừng chụp ảnh kỉ niệm. Tất cả cùng với sự căng thẳng của đô thị đều bất đồng, ở nơi đây mặc dù phiền não của họ không thể lãng quên, nhưng cũng có thể khiến nó ngưng đọng.
Cậu ngồi bên cạnh nhìn Lam Ngân: "Lam Ngân, ly hôn nhiều năm như vậy, sao không tìm hạnh phúc mới?". Lam Ngân không nhìn cậu, ánh mắt căn bản không có tiêu cự: "Muốn từ ta nghe được câu trả lời?"
Kha Bố sửng sốt, cuống quít phủ nhận: "Chỉ muốn hỏi một chút, một người không phải sẽ rất tĩnh mịch sao?"
" Tĩnh mịch? Đó là thứ chơi được sao, lại nói ta thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài tìm mấy em trai, hấp thu tinh lực nam nhân, giúp mình giữ vững tuổi thanh xuân."
Người là hắc sơn láo yêu sao? Kha Bố trong lòng không khỏi thầm than, nhưng trên mặt vẫn thủy chung duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
" Kha Bố."
" Nương nương, chuyện gì?"
"Trước tối nay, đem tiền trộm được trả lại."
"......."
Sở Hạo Vũ mới vừa kéo cửa ra, khách hàng liền tràn vào, không chờ đợi liền ngồi xuống. Không bao lâu, một nữ sinh cầm ví tới quầy tính tiền, đem hóa đơn đưa cho Kha Bố, ấp úng nhìn cậu: "Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, ân, bạn nam đứng bên đó có bạn gái chưa?". Kha Bố ngẩng đầu lên cười khanh khách nhìn chăm chú nữ sinh nọ: "Có nha."
Nữ sinh thất vọng nhíu mi: "Là một trong những nữ nhân của tiệm sao?"
Kha Bố lấy tay chống cằm, híp mắt: "Là tôi."
Nữ sinh bật tiếng cười: "Cậu cũng thật biết đùa.". Kha Bố có một chuyện, bất kể mình có đưa sự thật nào nói ra cho người khác, bất kể mình có nghiêm túc đến đâu, cũng chỉ bị người ngoài cười giỡn, cho nên thất vọng là điều không thể tránh khỏi. Từ lúc quyết định thích Chi Lý, cậu biết sau này sẽ cần thừa nhận hậu quả, cậu tốn rất nhiều thời gian để mình kiên cường một chút, rồi kiên cường chút nữa, không muốn trốn đằng sau để Chi Lý bảo vệ, mà muốn đứng bên cạnh hắn cùng nhau chia sẻ mọi thứ. Nhưng kiên cường của cậu lại thất bại thảm hại, người ngoài căn bản không tin vị đại nhân kia là của cậu, nhưng lại không thể trách họ, cậu cũng phải tốn rất nhiều năm mới dám tin sự thật này.
Ai mà không muốn lớn tiếng tuyên bố mình hạnh phúc, nhưng lần này là một tình yêu đặc biệt, không thể có chúc phúc chỉ có thể nhận sự nguyền rủa, như vậy còn người nào muốn lớn tiếng nói mình đang hạnh phúc.
Ánh mắt của Chi Lý lướt qua quầy thu tiền, thấy được cuộc trò chuyện sôi nổi của hai người, không nói lời nào. Đột nhiên, hắn làm một cử động tương đối tự nhiên, Kha Bố thấy nhất thời ngạc nhiên, Chi Lý lấy bút trong tay ném hướng nữ sinh kia, đầu của cô bị đập trúng liền quay lại nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra, cho rằng mình bị ảo giác, lại quay lại tiếp tục nói chuyện với Kha Bố. Chi Lý thế nhưng lại cầm ghế lên, mặt của Kha Bố nhất thời cứng đờ, mồ hôi lạnh không nhịn được đều toát ra, nhưng vì sợ bị nữ sinh phát hiện, chỉ có thể giả bộ tươi cười, Chi Lý đang chuẩn bị ném qua, liền bị Tô Ấu Ngôn giữ được: "Cái này không được." Kha Bố thở phào nhẹ nhõm."Tại sao?"
"Sẽ chết người."
"Sẽ sao?" - Đây là đối thoại kiểu gì đây!!!!
"Ừm."
Chi Lý liền đem cái ghế ném hướng Lam Ngân, Lam Ngân chỉ nhẹ nhàng phất tay liền đem ghế đẩy ra, ghế đụng vào cây cột vang lên âm thanh chói tai, các khách nhân đều nhịn không được nuốt nước miếng, Chi Lý lại tiếp tục đề tài: "Sẽ không đâu."
"Đây là hai loại nữ nhân đặc biệt."
"Thì ra là vậy." - Chi Lý xoa cằm.
Nội tâm của Kha Bố liền bình tĩnh trở lại. Tô Ấu Ngôn cầm lấy khay đựng đồ ăn: "Bất quá, cái này có thể, sẽ thương, nhưng không chết.". Kha Bố cuống quít đứng lên: " Ngại quá, phía sau còn có khách đang đợi, tôi nghĩ cô nên đi."
Nữ sinh lúc này mới ý thức mình đứng ở quầy thu ngân có chút không tự nhiên, hướng Kha Bố phất tay, không quên dùng ánh mắt tình sắc liếc Chi Lý. Đây là đạo lý gì, hận trời trời không thấu, hận đất đất không nghe, người cứu cô ta rõ ràng là cậu mà.
"Mấy người vừa rồi mới làm gì!!" - Chờ nữ sinh đi rồi Kha Bố rốt cuộc không kìm chế được lên tiếng.
"Cái gì?"
"Đừng giả ngu. Chuyện như vậy ở phát luật hiện hành là không được phép."
"Cậu cảm giác mình có tư cách giáo huấn tớ? Thuận tiện cho cậu biết tin, bởi vì hành động vô sỉ lần này của cậu, tiền lương tháng này bị khấu trừ."
"Cái quỷ gì!!! Tớ lao việc cực khổ cho cậu, còn giám khấu trừ lương của giai cấp vô sản, chẳng lẽ đời này tớ chỉ có thể nói chuyện với Ấu Ngôn? Các nữ nhân khác đều không thể sao."
"Còn có nam."
"Tính sở hữu của cậu quá vặn vẹo !!! Ai thèm nghe cậu."
Chí lý hướng Ấu Ngôn chỉ chỉ, Tô Ấu Ngôn lấy ra laptop: "Thời gian: Huấn luyện quân sự tháng 9. Sự kiện: Kha Bố vì đánh cược mà hèn hạ vô sỉ muốn đi đường tắt, cầu Chi Lý giúp đỡ, không để cho bất luận kẻ nào có thể đụng cậu. Kết quả: Kha Bố hèn hạ vô sỉ thiếu Chi Lý một điều kiện trao đổi."
"Tại sao phía trước tên của tớ lại có nhiều tính từ như vậy!!!"
"Cũng chính vì điều kiện này, cậu nhất định phải chấp nhận yêu cầu Chi Lý vừa nói." - Tô Ấu Ngôn làm bộ không nghe Kha Bố nói tiếp, Kha Bố cắn chặt răng, cậu không thể cự tuyệt, đây là quy luật, cậu chỉ có thể ảo não hối hận rằng mình tuổi trẻ nông nổi. Nhưng ảo não như vậy lại xen thêm một tia ngọt ngào, không thể giải thích.
Trên bờ cát truyền tới tiếng ồn ào, cắt đứt trò chuyện của mọi người, Kha Bố thò đầu ra nhìn xem tột cùng là cái gì, chỉ thấy một chiếc xe thể thao đen bóng lái trên bờ cát, bánh xe cuốn theo từng hạt cát, để lại dấu bánh xe trên bờ cát. Xe thể thao thẳng hướng tới phía bọn họ, Kha Bố rõ ràng có thể nghe được tiếng Đóa Lạp nuốt nước miếng, cuống quít đem cúc áo cài ngay ngắn, vạt áo cũng nhét vào trong chỉnh tề.
Xe chạy đến trước cửa quán, dừng lại, mở cửa, một người đàn ông đi xuống, quần áo đơn giản, thứ đồ xa xỉ nhất trên người chính là chiếc đồng hồ ở cổ tay, không có vẻ khoe khoang, nhưng lại có thể toát lên khí chất bất phàm. Ánh mắt sắc bén của người đàn ông liếc tới, bình tĩnh nhìn mọi người, hơi thở chậm chạp, Kha Bố liền đoán được là ai, có nét giống như vậy, mặc dù khuôn mặt Chi Lý có thừa hưởng một chút từ Lam Ngân, nhưng Kha Bố có thể nhìn ra di truyền kinh khủng đến thế nào, chính là hai người kia, mỗi người một chút, tạo thành Chi Lý. Hơn nữa, bữa sáng của nhà này khẳng định là thuốc trường sinh bất lão, không thì tại sao có thể không nhìn ra tuổi của hắn. Từ lần đầu gặp Lam Ngân, Kha Bố liền suy nghĩ thật sự còn có người xứng với dung mạo tuyệt mỹ của Lam Ngân hơn Chi Lý. Bây giờ, cậu rốt cuộc cũng có câu trả lời.
Người đàn ông nhẹ nhàn đóng cửa xe, hướng Lam Ngân đi tới, đưa tay lấy xuống điếu thuốc trong miệng Lam Ngân. Lam Ngân ôm tay: "Anh tới làm đây làm gì? Muốn cướp Chi Lý của em?"
"Anh không nhớ có nói nó chỉ thuộc về một mình em."
"Vậy bây giờ em liền nói, đúng không, Chi Lý, bây giờ liền cùng nó nói rõ ràng, hai chúng ta liền xem nó hiếu thuận với ai hơn."
Chi Lý bên này liền coi như không phải chuyện của mình, cầm lấy tập vẽ vẽ vẽ, hời hợt nói: "Phải xem các người có sống lâu được không!!". Người nhà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bình thường mình với Chi Lý đều sống theo nguyên tắc hòa bình, sẽ thỏa hiệp, mọi chuyện sẽ trở thành quá khứ, mà cái nhà này, cả ba người đều cứng đầu.
Lam Ngân vuốt vuốt mũi, lấy ra từ bao thuốc một điếu khác đặt trên môi: "Thật khó, anh có thể rảnh rỗi tới nơi này, anh xem lần cuối anh gặp em là vào lúc nào, hình như là hai tháng trước."
"Chuyện này để sau đi."
"Cái gì, không phải thừa dịp anh ngủ say ra tay cướp sạch đồ trong nhà, chúng ta chỉ duy trì quan hệ thuần túy, tặng ít đồ cho tôi cũng là hợp tình hợp lý a." - Thì ra đối tượng 419 chính là bố của Chi Lý a!!! Kha bố thiếu chút nữa thốt lên.
Người đàn ông mặt không đổi sắc giật lấy điếu thuốc còn chưa kịp đốt của Lam Ngân: "Hạn chế chút cho anh."
Lam Ngân trợn mắt: "Không phải một ngày 10 điếu sao?"
"Đây mới chỉ là điếu thứ chín."
Đám người Kha Bố trợn mắt há mồm, mắt nhìn chằm chằm khí chất bất phàm của người đàn ông này, thân thể không ngừng tản ra mị hoặc, cùng Lam Ngân có cảm giác thật hòa hợp.
Cuối cùng cũng xuất hiện rồi, phụ thân đại nhân!!!!