Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 82: Hội nghị gia đình



Ngoài cửa sổ âm thanh chơi đùa truyền tới phòng nhỏ trong nháy mắt đã bị không khí ở đây làm cho đông lại, Chi Lý dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Chi Tả Tư. Chi Tả Tư cũng không hề đáp lại, chẳng qua rời khỏi chỗ ngồi, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, lạnh lùng nói: "Tối nay 8 giờ, hội nghị gia đình." Hắn đi về phía cửa, kéo rèm đứng lại: "Đến lúc đó, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này." Nói xong, ngồi lên xe thể thao, cũng không ấn còi trực tiếp phóng xe về phía trước. Lam Ngân như không sao cả nhún nhún vai đứng lên vươn tay vế phía mấy người còn chưa phục hồi tinh thần: "Ai có thuốc lá không."

Mọi người rối rít lắc đầu, Lam Ngân cau mày: "Thể loại gì đây, đến tuổi này còn không hút thuốc lá, các ngươi còn phải đợi tới khi nào."

Kha Bố vẫn đứng ngây ra đó, không phản ứng. Ánh mắt thất thần, Lam Ngân đùa dai vươn tay, nghĩ chọc ghẹo Kha Bố, lại bị phía sau Chi Lý bắt được cổ tay, nàng nhăn mặt nhăn mũi, không hứng thu tay lại. Những người khác trong lòng cũng hiểu rõ hiện tại hai người phải đối mặt vấn đề gì, thức thời vô5i vàng rời đi. Chi Lý đẩy đẩy bả vai Kha Bố: "Uy." Kha Bố lúc này mới hoàn hồn: "Tiêu rồi, tiêu rồi. Tối nay ba cậu nhất định sẽ tìm một nhóm người bắt cóc tớ, sau đó tàn nhẫn cưỡng gian tới n lần, để cho tớ ở cảm thấy hổ thẹn mà chết đi." Kha Bố không khỏi tưởng tượng thái quá ... Rồi, dùng hai tay úp lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó biến hình: "Nói không chừng còn có thể lột da của tớ xuống làm thành đèn bàn, chặt đầu tớ đem treo trước cửa, móc đôi mắt tớ đặt trong bình thủy tinh, trồng hoa lên mông của tớ, phía trước là cái gì? Điểm cuối cuộc đời; phía sau là cái gì? Đầu lưỡi của Hắc Bạch vô thường." Kha Bố bị dọa thành như vậy, nguyên nhân không phải ... bởi vì tính cách của vị phu nhân đại nhân kia, cũng bởi vì cậu chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, cũng còn chưa kịp nghĩ, nhất thời tay chân luống cuống, thân thể cứng như người máy không có sách lược đối ứng, cả người lâm vào trạng thái hỗn độn. Cuộc sống chính là chặng đường tràn đầy bom nổ chậm, có lẽ một giây trước đang kích động nghĩ tới kế tiếp muốn ăn cái gì, một giây sau đã phơi thân nơi đất khách.

Chi Lý hơi nhíu mày, khom lưng đặt Kha Bố lên bả vai, đi về phía bờ biển, không để ý đến ánh mắt hiếu kì của người xung quanh, ném Kha Bố nửa chết nửa sống xuống biển, Kha Bố sặc một ngụm nước biển, chỉ cảm thấy vị mặn trong khoan miệng, cổ họng khó chịu, đứng lên hướng về phía Chi Lý hét lên: "Cậu làm gì thế! !"

"Đã tỉnh?"

Kha Bố lau nước biển trên mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Chi Lý: "Cậu thành thật nói cho tớ biết, tỷ lệ tớ chết là bao nhiêu."

"Sợ cái gì, không phải là có tớ sao?" Chi Lý dùng những lời này an ủi Kha Bố, nhưng Chi Lý tiếp tục nói: "Đến lúc đó sẽ nhặt xác giúp cậu."

Kha Bố dùng hai tay vuốt nước biển trên mặt: "Đừng đùa, người nhà của cậu rốt cuộc có hiểu lúc nào nên nói giỡn hay không! ! Cậu chắc chắn ba cậu sẽ đồng ý?"

"Tớ biết không dễ dàng như vậy."

"Vậy cậu còn nói!"

"Dù sao cũng phải đánh cược một phen." Vẻ mặt Chi Lý mặc dù rất thản nhiên, nhưng trong ánh mắt nhưng thoáng lộ sự nghiêm túc. Kha Bố vẩy nước về phía Chi Lý: "Vậy sao lại nói ra sớm như vậy, ít nhất cũng phải thương lượng trước với tớ, kia chính là ba ba của cậu đó, hiện tại tớ mất hết hình tượng rồi, chú ấy chắn chắn sẽ không thích tớ, khẳng định sẽ không đồng ý, tên khốn kiếp nhà cậu, tớ ghét cậu, tớ ghét cậu tự biên tự diễn, tớ ghét cậu tùy hứng làm bậy như vậy, tớ ghét cậu, tớ ghét nhất là cậu." Chi Lý đi về phía Kha Bố, sóng biển vỗ vào chân, làm ướt quần đùi, da tay, hắn bắt lấy cổ tay đang cáu khỉnh của Kha Bố, ôm cậu vào lòng mình, Kha Bố giãy dụa, trong miệng còn lẩm bẩm oán trách: "Tớ ghét cậu, Chi Lý, tớ ghét cậu."

"Tớ thích cậu, được rồi chứ." Thanh âm tựa như có như không của Chi Lý, xen lẫn vào tim Kha Bố, theo mạch máu truyền đi khắp ngõ ngách trong cơ thể. Kha Bố đang ra sức giãy dụa liền bất lực gục vào ngực ai kia.

Chi Lý, tớ thật chán ghét cậu, ghét cậu chỉ tùy tiện một câu nói có thể bao trùm cả thế giới của tớ.

Kha Bố đi thay đồ, sau khi tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo của Chi Lý, cổ áo vẫn còn vương mùi thơm ngát, mặc trên người Kha Bố có hơi rộng, chỉ đành phải xắn cao tay áo, sợi tóc ướt nhẹp vẫn còn đang nhỏ giọt, chân trần dẫm trên sàn nhà, lưu lại dấu chân ẩm ướt, rất nhanh bốc hơi trong không khí. Kha Bố đã bình tĩnh trở lại, cậu từ phía sau nhào tới trên lưng Chi Lý: "Đang xem gì đấy?"

"Không có gì." Chi Lý dường như không muốn nói chuyện, nhanh chóng lật từng trang sách. Kha Bố bị lạnh nhạt không cam lòng lắc lắc đầu văng nước lân mặt Chi Lý, Chi Lý thờ ơ bình thản đọc sách nói: "Kha Bố."

"Tớ thích cậu."

Lời nói đột nhiên xuất hiện này..., khiến Kha Bố ngẩn người một chút, khẽ đẩy Chi Lý: "Cậu, cậu, tại sao còn nói những lời này." Dứt lời, liền buông Chi Lý ra, đi lấy máy sấy tóc, bật công tắt, âm thanh vù vù, tạo ra làn gió ấm ấm vỗ về tóc Kha Bố, gió này hình như ấm quá rồi thì phải..., ngay cả mặt Kha Bố cũng bị thổi cho đỏ ửng lên. Nhưng. . . . Cậu rất nhanh nhớ ra một chuyện, chuyện rất lâu trước đây, Chi Lý từng nói với cậu 'Tớ thích cậu' lừa cậu lên giường. Cậu đột nhiên tắt máy sấy, ánh mắt đỏ máu nhìn chằm chàm bóng lưng Chi Lý đang đọc sách: "Chi Lý, lời cậu nói khi nãy chẳng qua là muốn tớ câm miệng có phải không, có phải hay không."

Chi Lý nhìn đồng hồ, nhún nhún vai: "Thế nào, lần này chỉ duy trì được mười phút?"

Kha Bố lại bật máy sấy lên lần này mở chế độ nóng nhất, hướng về phía mái tóc đang còn ẩm ướt của Chi Lý. Chưa đầy hai phút, Chi Lý quay đầu lại, nghiêng mặt về phía Kha Bố: "Cậu cái tên khốn này, thử làm vậy lần nữa xem."

Quên mất, thế nào là lại quên mất một chuyện rất quan trọng. Cậu còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Chi Lý bắt lấy, đặt lên giường: "Vậy thì tiện thể làm đi."

"Cái gì tiện thể, tiện thể chỗ nào! !"

"Có ý kiến?"

"Không có, không có."

"Còn ngẩn ra đó, còn không mau cởi."

Kha Bố lòng đầy căm phẫn bắt đầu cởi quần áo, quần mới vừa cởi đến một nửa, Chi Lý cau mày, buông Kha Bố ra: "Khốn kiếp, hôm nay không được." Nói xong, xoay người cầm sách đọc, Kha Bố nằm trên giường nhìn trần nhà, nghĩ cách tự sát như thế nào mới có thể thống khoái chút, đang chuẩn bị mặc lại quần, Chi Lý về phía cậu nói: "Cứ duy trì như vậy, đến tối tớ trở lại."

"Làm sao có thể! !"

Buổi tối, cuối cùng cũng đã đến trong sự giày vò và lo lắng, đẩy cửa vào, Lam Ngân và Chi Tả Tư đã ngồi bên trong, Kha Bố ló đầu ra từ sau lưng Chi Lý: "Tớ nghĩ tớ nên về trước thì hơn." Bị Chi Lý bắt lại: "Nếu như là đi xuống hoàng tuyền, tớ sẽ cho phép cậu đi trước một bước."

"Nghe không hiểu bốn chữ hội nghị gia đình sao?" Chi Tả Tư đùa giỡn với cái bật lửa trong tay.

Chi Lý dùng tay đè lên bả vai Kha Bố mạnh mẽ ấn cậu ngồi xuống: "Chính là nghe hiểu mới dẫn cậu ấy tới." Mông Kha Bố giống như bị mấy trăm cái cái đinh đâm vào, đứng ngồi không yên.

Chi Tả Tư không nói gì nữa, xem như chấp nhận, Lam Ngân đem hai cái chân thon dài va gác trên bàn: "Cho nên, ý kiến của anh là . . ."

"Rốt cuộc em có dùng mắt không, món đồ chơi bên cạnh con trai em cũng là con trai đấy." Lời nói của Chi Tả Tư khiến Kha Bố như bị một tảng đá lớn rơi trúng đầu. Tại sao không phải một từ hình dung nào khác hay hơn.

"Dù sao mặc kệ anh có đồng ý hay không, lợi ích của tôi là lớn nhất. Anh không đồng ý, Chi Lý sẽ ghét anh, sau đó không ngừng nghiêng về bên tôi. Anh đồng ý, Chi Lý sẽ cảm tạ tôi xả thân tác thành cho nó, sau đó lại không ngừng nghiêng về bên ta." Đây đúng là người chỉ biết nghĩ đến lợi ích bản thân, nhưng có cần thiết phải nói hết suy nghĩ xấu xa của mình ra cho tất cả mọi người biết không.

"Ba chọn người phụ nữ này với tìm một người đàn ông có gì khác nhau" Chi Lý liếc Lam Ngân một cái.

Lam Ngân vuốt vuốt bộ ngực của mình: "Khác nhau rất lớn."

"Ít tìm lý do, muốn ta đồng ý, có bao nhiêu bản lãnh lấy hết ra xem nào." Ngón tay của Chi Tả Tư dừng xoay cái bật lửa.

Chi Lý sờ sờ cằm: "Không đồng ý, con đây, ưm. . ." Hắn suy nghĩ một lát, như nhớ tới cái câu cần nói tiếp theo: "Con sẽ chết cho hai người xem." Chưa từng gặp người nói một câu sục sôi xong mà bình thản không chút thú vị như thế. Sau khi nhưng không tiếng động Chi Lý tiếp tục phập phồng nói chuyện: "Con không ngời ba mẹ lại nhẫn tâm như vậy, chúng con rốt cuộc đã làm sai cái gì, để cho hai người phải chia rẽ chúng con như vậy, là các người bức con, từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi, con sẽ không bước nửa bước vào cái nhà này, con cũng không muốn mang họ Chi nữa, ba mẹ coi như không có đứa con trai này."

Kha bố trí ở bên cạnh càng nghe càng buồn bực, càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhớ lại ban nãy Chi Lý đọc sách, cậu nhớ lại tên bìa tất cả đều là tiểu thuyết ngôn tình, lúc ấy không có quá để ý. Không phải chứ, sẽ không phải hiện tại hắn đang lặp lại những gì đã đọc một cách máy móc đấy chứ! ! Người nào sẽ tin tưởng a! ! Vừa nghe đã thấy giả tạo không chịu được, những thứ như phim truyền hình chẳng phải ngày nào cũng chiếu sao, thường thức của Chi Lý cũng có hạn độ sao.

Bất ngờ Lam Ngân ngồi xuống, nhìn Chi Tả Tư: "Nó nói muốn chết cho chúng ta xem kìa, Chi Lý từ nhỏ đến lớn chưa từng nói những lời này, cũng là anh ép nó, mau đồng ý cho tôi, nếu không đời này tôi cũng không để yên cho anh đâu." Chắc chắn mấy người này đã đọc nát tiểu thuyết ngôn tình rác rưởi cùng phim truyền hình cẩu huyết rồi!!

"Muốn chết? Không dễ dàng như vậy"

Kha Bố ôm đầu, có ai không, có ai đó tới dạy cho nhà này cái gì gọi là thường thức không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.