Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 84: Bại lộ đi, nhược điểm của phụ thân đại nhân



Biên tập : Chè Xanh Club

Chờ đến khi Lam Ngân rời đi, Kha Bố trước sau vẫn chưa tỉnh táo lại, cậu cảm thấy người nhà họ Chi đã doạ được một người bình thường luôn thờ ơ với thế sự như cậu, mấy ngày gần đây cậu gần như tiêu hao hết mười năm sinh mệnh lực

“Làm sao bây giờ? Mau, Chi Lý, tìm một cái thuyền, di cư trái phép đưa tớ đến Israel.”

“Quên bọn tớ rồi à?” Tô Ấu Ngôn xuất hiện ở cửa, đứng phía sau chính là Ứng Tu Kiệt, Sở Hạo Vũ, Công Chu, Trương Lạc, Chu Hân Hợp.

“Các cậu nghe lén được bao lâu rồi?”

“Từ đoạn bảo cái ấy của cậu là đồ nhỏ.” Sở Hạo Vũ nở nụ cười gian xảo

“Cảm ơn cậu một lần nữa nhắc nhở tớ.” Kha Bố chẳng còn sức lực để phản kích nữa, lòng cậu rối như tơ vò

Tô Àu Ngôn đẩy kính mát, bình tĩnh nói: “Bây giờ bắt đầu hội nghị.” Kha Bô bắt lấy tay Tô Àu ngôn, tựa như lãnh đạo, đi một vòng bắt tay mỗi người:

“Cảm ơn, cám ơn các cậu, ý tốt của các cậu tớ không cách nào báo đáp.”

“Nói thật là hay, không cách nào báo đáp… cậu có định báo đáp thật không đấy !.”

Kha Bô quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Ây dza … bị phát hiện rồi.”

“Không sao, bọn này chẳng cần gì nhiều, sau này mượn cái mạng của cậu là được.”

“Quá nhiều rồi nha >_<.” Kha Bô kéo ghế dựa , ngồi xuống, Chi Lý lấy di động ra xem thời gian: “Chỉ có hai mươi phút.”

“Cậu còn tinh giờ làm gì ?” Kha Bố hỏi.

“Sao hả? Tớ nói rồi buổi tối phải tiếp tục làm, cậu nghĩ tớ giỡn chơi chắc ?”

“Làm cái gì?” Kha Bố vừa hỏi xong mới nhớ ra, vội xông lên bịt miệng Chi Lý: “Đừng nói ra.”

Tô Ấu Ngôn gỡ kính dụi dụi mắt cũng ngồi xuống: “Tranh thủ thời gian, để Kha Bô trước lúc chết hưởng thụ khoái cảm lần cuối.”

“Tớ còn muốn bảo toàn thể lực, đừng nói lung tung.”

Đôi mắt trong veo như nước của Công Chu trợn tròn, còn nghiêm túc nói: “Hay là tất cả chúng ta quỳ xuống cầu xin chú ấy, trên ti vi cũng hay có cảnh này, nếu chú ấy không đồng ý, chúng ta cứ thế quỳ xuống không đứng dậy, nhất định chú ấy sẽ bị sự chân thành của chúng ta làm cho cảm động. Chi Lý đại nhân, cậu cảm thấy thế nào?” Việc này đương nhiên phải hỏi ý kiến người hiểu rõ Chi Tả Tư nhất.

“Vậy các cậu chuẩn bị quỳ cho đến lúc chết đi.”

Ứng Tu Kiệt quơ nắm đấm: “Sao phải dùng cách hèn nhát ấy? Theo tớ, chúng ta cứ xông lên, cho dù chú ấy lợi hại, cũng không thể đánh bại tất cả chúng ta được.”

“Cậu quên lần đầu tiên gặp, bị Lam Ngân chính như thế nào rồi à? Hơn nữa đã nói chỉ có tớ và chú ấy đấu với nhau, các cậu cùng lên trái với quy định, chẳng may chú ấy huỷ bỏ tư cách dự thi sau này của tớ thì biết làm sao? Không có cách gì hợp với quy định mà khiến tớ chết đẹp hơn à?” Kha Bố phân tích.

Có Chi Lý và mọi người ở đây, lý trí của cậu bắt đầu khôi phục và bình tĩnh trở lại. Trương Lạc gõ máy tính: ’’ Hay là hack máy tính của chú ấy, thử xem bên trong có cất giấu điều gì không thế cho người khác biết hay không, sau đó lấy nó uy hiếp chú ấy. ‘’

Cách này không phải không dùng được, Vài người đời ánh mất về phía Chi Lý, Chi Lý đang tiếp tục chơi trò chơi còn chưa kết thúc trên di động lần trước, hắn chỉ chăm chú nhìn màn hình di động, thản nhiên nói: “Vậy cậu thử xem.”

“Yên tâm, giao cho tớ.” Trương Lạc tự tin đầy mình nói.

“Ừm, đúng rồi, ăn chút gì trước đã.”

“Tại sao?”

“Sang thế giới bên kia không phải làm ma đói.”

Chu Hân Hợp đứng dậy, ngón tay vặn vẹo bất an, vài lần muốn lên tiếng đều bị người khác cắt ngang, cuối cùng cô đỏ mặt lên tiếng: “Tớ… tớ…. có cách, không biết dung được không?”

“Nói đi.”

“Hay là tớ trộn thuốc vào cơm trưa của chú ấy?”

Bọn họ kinh ngạc nhìn cô nàng, Kha Bố đau lòng, Hân Hợp, rốt cuộc cái nhóm này đã biến cậu thành cái dạng gì, ngay cả cậu cũng bắt đầu biến chất rồi ư?

Hai mươi phút sau, vẫn chưa có kết quả, vì thế mọi người nhất trí quyết định ngày mai gọi Lam Ngân tới tiếp tục thảo luận.

Ban đêm, Kha Bố nằm trên giường của Chi Lý lăn qua lộn lại, bất an khó chịu, hai chân giằng co làm chăn nhăn nhúm, miệng liên tục than ngắn thở dài, ảo não. Cậu giật lấy bản vẽ trên tay Chi Lý, cởi quần áo: “Muốn làm thì mau làm đi, xong rồi tớ còn phải tiếp tục ngủ ‘’.

“Phương pháp khiêu khích này cậu học được ở đâu vậy ?.”

“Ai khiêu khích cậu.” Kha Bố cáu kinh khoát chân lên đùi Chi Lý: “ Chi Lý ! Lỡ như ba cậu thật sự không thích tớ thì làm sao đây?”

“Trước khi ba tớ quên được Ngân, không có khả năng sẽ thích cậu.”

“Cậu muốn làm tớ tức chết hả ?” Kỳ thật tâm trạng Kha Bố rất phức tạp, trong lòng cậu sợ ngày mai sẽ đến, nhưng sâu trong đáy lòng thì lại thích cách giải quyết này, không có hận thù, không có khinh bỉ, không có chán ghét, không có cãi nhau và cuồng loạn, thậm chí không có bi thương. Dù là thái độ của Lam Ngân hay Chi Tả Tư, đều khiến cậu có cảm giác như trút được gánh nặng. Cậu không nói, cậu không muốn thừa nhận nhưng cậu thích gia đình đặc biệt này, thích Lam Ngân và Chi Tả Tư, không có sự dối trá tà ác, đó là phần tốt đẹp của gia đình này, là thứ Kha Bố luôn khát khao.Chi Lý tắt đèn, kéo Kha Bố vào trong lòng. Một lúc sau, Kha Bố thấy hắn không làm gì, bèn hỏi: “Không làm à?”

“Ngủ đi, cho cậu nợ đến đêm mai, đêm nay ngoan ngoãn ngủ.” Hiếm khi nào Chi Lý tốt bụng tha bổng, ngữ khi dịu dàng như gió thoảng, Kha Bố ở trong lòng hắn thì thào: “Tớ lo lắng đến mức không ngủ được.”

Chỉ Lý dán môi vào bên tai Kha Bố nói khẽ: “Tớ sẽ không để cậu xảy ra việc gì.”

“Ừm!” Kha Bố thiếp đi, chìm vào trong thế giới ấm áp của cậu.

Gió không ngừng lay động tấm rèm cửa, bay lên rồi hạ xuống, đập vào cửa số, thổi tung những trang sách ngôn tình ba xu trên bàn, ánh trăng như sương tràn vào gian phòng, chiếu lên sàn nhà, lén nhìn cánh tay Kha Bố đang nắm chặt áo Chi Lý, trộm lấy chút tình yêu của họ.

Ngày kế tiếp, Chi Lý còn đang ngủ, những người còn lại thương lượng trong phòng ngủ của Lam Ngân, đưa ra đối sách giúp Kha Bố. Đóa Lạp ở sau cửa nở nụ cười, xoay người đang định rời đi, bị Tô Ấu Ngôn phát hiện ra bắt được: “Muốn đi đâu?”

“Chị Ấu Ngôn, xem chị kìa, đương nhiên là em trở về ngủ bù.”

“Chuẩn bị đi mật báo chứ gì.”

Đoá Lạp buông tay: “Nếu bị chị nhận ra rồi, tôi cũng chỉ còn cách thừa nhận, anh Chi Lý chỉ có thể thuộc về mình Đoá Lạp, đợi Đoá Lạp lớn hơn chút nữa sẽ giải quyết từng người một, hiện tại tôi đương nhiên không thể để các người đắc ý được.”

“Đừng hòng.”

“Chị nghĩ có thể ngăn được tôi sao ?” Đoá Lạp cười nham hiểm, giây khỏi tay Ấu Ngôn trốn vào một căn phòng, Tô Ấu Ngôn đuổi theo vào phòng, Đoá Lạp liền đóng cửa lại, kéo váy xuống, bên trong mặc quần đùi, thắt lưng được tháo ra, mặt trong đầu là kim nhỏ màu bạc, cô nói một cách âm tà: “Tôi đây sẽ không khách khi đem đau đớn đến cho chị.”

Tô Ấu Ngôn ném kính mắt xuống đất, buộc tóc: “Chờ ngày này đã lâu.”

Sau khi quyết định xong, vài người còn lại đi ra ngoài, Công Chu hỏi: “Ủa, Ấu ngôn đâu rồi?”

Kha Bố nhìn quanh bốn phía, quả thật không tìm thấy Tô Ấu Ngôn, đột nhiên cậu nghe thấy căn phòng bên trái phát ra tiếng động lạch cạch, nhẹ nhàng đẩy cửa tạo ra một khe nhỏ, chỉ mới liếc mắt một cái sắc mặt cậu liền tải nhợt, vội đóng cửa lại.

“Sao vậy?” Ứng Tu Kiệt định đẩy cửa ra.

Kha Bố cuống quýt ngăn cản: “Đừng, cô ấy đang cùng Đoả Lạp đóng phim kinh dị, cậu cuốn vào đó thì chết luôn đấy.”

Khi Kha Bố đứng trước mặt Chi Tả Tư, cậu cố gắng ổn định tinh thần để chân mình không khuỵu xuống, khi gặp chuyện nguy khó mới phát hiện bản thân mình mỏng manh đến mức nào, đối với chiêu Lam Ngân dạy, cậu không mấy tin tưởng, nhớ lại cảnh tượng đấu võ trong phim chưởng, tiền bối vươn một tay: “Đến đi, ta chỉ dùng một chân và một tay, nhường ngươi ba chiêu.”Nhưng chờ thật lâu cũng không thấy Chi Tả Tư nói vậy.

Quần áo của Chi Tả Tư theo gió biển tung bay phấp phới, sợi tóc mơn trớn ôm lấy khuôn mặt rất tuấn tú, thân thể ông thon dài được trời chiều chiếu lên, in thành hình bóng xinh đẹp

Chi Lý cầm lấy cây gậy, Vẽ một vòng tròn quanh hai người trên bờ cát: “Bất kệ Vì lý do gì, ra khỏi vòng này là thua.”

Chi Tả Tư lạnh lùng nhún vai: “Tôi thật muốn xem các người có thể giở trò gì, này, đồ đảng khinh đằng kia, muốn tôi đợi bao lâu nữa?” Xưng hô tàn khốc như vậy, Kha Bố biết ông đang ám chỉ mình, cậu nuốt nước miếng, hướng ánh mất đến chỗ đài biểu diễn của quán bar trên bờ cát, lòng nóng như lửa đốt. Chi Tả Tư vặn vặn tay khởi động, Kha Bố từng bước, từng bước …. khó khăn bước tới.

Đúng lúc này, tấm vải trên sân khấu được kéo lên, chỉ thấy Chu Hân Hợp cầm trống lớn, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt đeo đàn ghi ta và ghi ta bass, Công Chu đứng trước đàn organ, người đứng phía trước bọn họ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tay cô cầm micro, tóc đài bay phất phơ trong gió, tuy rằng Chu Hân Hợp và Công Chu không am hiểu âm nhạc nên Lam Ngân giao phó cho họ đánh loạn cả lên là được, Lam Ngân thử micro, nháy mắt với Trương Lạc, Trương Lạc chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, cô đứng trên sân khấu nhìn khuôn mặt biến đen của Chi Tả Tư.

“Honey, để em ở đây hát tặng anh một bài.”

Mỗi người trong gia đình này đều có nhược điểm trí mạng, mà việc Lam Ngân đang làm chính là đánh vào nhược điểm của ChiTả Tư, vốn Chi Tả Tư rất chán ghét tạp âm, nhược điểm của hắn so với sự hắc hoá của Chi Lý tương tự nhau, tạp âm sẽ khiến hắn đau đầu, làm suy yếu sức chiến đấu của hắn.

Kha Bố cẩn thận nhìn chằm chằm Chi Lý bên cạnh: “Này, làm vậy chú ấy sẽ yếu hơn phải không, yếu tới mức nào ? ‘’

Nếu bằng trình độ của Sở Hạo Vũ thì Kha Bố liều mạng vẫn được.

Khuôn mặt dễ nhìn của Chi Lý không biểu cảm: “Đánh ngang cơ với Lam Ngân.”

“Thế thì khác gì không yếu đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.