Cậu Ấy Muốn Giống Một Cái Cây

Chương 17: Thông báo kết quả yêu thầm



"Anh nghẹn lời, ánh mắt lúng túng nhìn sang hướng khác, cuối cùng dứt khoát cúi đầu, cô cố chấp nhìn anh, ánh đèn đường chiếu sáng đôi mắt cô, tựa như hai ngọn lửa nhỏ được thắp lên."
Những khóm hoa hai bên toà nhà dạy học đã hết mùa từ lâu, chỉ còn lại lá xanh biếc. Cành cây và lá cây xanh mướt xé nhỏ ánh mặt trời, để lộ từng điểm sáng loang lổ như ánh sao, mơ hồ có thể nhìn thấy bụi bay lơ lửng trong chùm sáng. Sắc đẹp, vô cùng mê người. Chấp niệm trong đầu, cũng khiến con người ta rối bời.
Hứa Sam Sam không biết tại sao hôm nay cảm xúc vẫn hỗn loạn.
Không phải mấy ngày trước đã quyết định từ bỏ rồi sao?
Khúc mắc vô tận, không thể nói rõ,
Dứt khoát,
Không bằng liều một phen đi!
Ngày 15 tháng 10 năm 2016
"Ngày mai sau giờ tự học buổi tối thì cậu tới sân tập đi, tớ có lời muốn nói với cậu."
"Được."
Ngày 16 tháng 10 năm 2016
Đây là ngày mà tôi mong ước cách đây không lâu.
Cảnh tượng tôi mường tượng ra từ lâu có lẽ sẽ xảy ra vào tối nay rồi.
Kết quả rốt cuộc sẽ thế nào đây?
Cả ngày tôi đều ở trong trạng thái tim đập thình thịch.
Khó khăn lắm mới vượt qua giờ tự học buổi tối, tôi muốn nhanh chóng làm xong bài tập, dành thời gian cho tiết tự học thứ ba.
Nhưng bây giờ tôi vẫn không biết mở lời thế nào, bản thảo đã gõ ra được bảy tám trăm lần rồi. Hơn nữa rất có khả năng, câu từ tốt đẹp nhất mà tôi tưởng tượng ra sẽ biến chất khi vừa mở miệng. Cái miệng này dường như không bao giờ hiểu được trái tim tôi, không biết ý tứ mà tôi muốn biểu đạt.
"Tớ muốn nói tớ thích cậu,
Sẽ chậm rãi tiếp nhận linh hồn không thuộc về tớ;
Nhưng tớ cũng quyết định sẽ buông bỏ cậu,
Vì tớ muốn linh hồn ôm lấy cậu này có không gian lớn hơn để dung nạp cậu hoàn chỉnh nhất."
Tiếng chuông của giờ tự học thứ hai vang lên, theo thời gian và địa điểm đã hẹn với cậu ấy hôm qua, tôi đứng dậy đến sân tập.
Căng thẳng nhìn ngó xung quanh, vừa hy vọng cậu ấy xuất hiện vừa hy vọng cậu ấy đừng xuất hiện.
Nhưng cuối cùng, cậu ấy vẫn bước về phía tôi.
Ngược sáng, bước về phía tôi.
Ngay khi bắt gặp ánh mắt của nhau, chúng tôi có chút ngượng ngùng cười với đối phương, nhìn thấy nụ cười xấu hổ của cậu ấy, tôi lập tức hơi đau lòng, bắt đầu có ý rút lui.
Đúng lúc này, bạn học trong lớp tôi đến, vừa đi vừa la hét.
"Í, tại sao nhiều người trong lớp cậu lại biết tên tớ thế?" Tôi cảm thấy Trình Hoa đã hỏi câu hỏi cậu ấy vẫn luôn muốn biết. Có lẽ mỗi lần cậu ấy xuất hiện trước lớp chúng tôi, biểu hiện của lớp chúng tôi đều khiến cậu ấy nghi hoặc.
Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, không thể nói là tớ suốt ngày khoe khoang về cậu trước mặt bọn họ chứ.
Còn đang cân nhắc câu trả lời, Trình Hoa lại hỏi tiếp.
"Tại sao bọn họ thấy chúng ta đứng cạnh nhau lại la hét vậy?"
!!! Đây là đang cho tôi cơ hội mở miệng sao?
Tôi buột miệng: "Vì bọn họ đều biết tớ thích cậu đó!"
A! Cuối cùng tôi cũng nói ra rồi! Đây là lời tỏ tình mà tôi vẫn luôn chờ đợi sao? Chính là vậy sao.
Tim tôi đập thình thịch, không cần nghĩ cũng biết mặt đã đỏ bừng. Hình như cũng không căng thẳng nữa, tôi cảm thấy tôi đã vén hết mây mù ra, mọi thứ đều đã sáng sủa.
Nhưng,
"Cậu nói cái gì, tớ không nghe thấy." Trình Hoa ngơ ngác nói với tôi.
Đây chính là câu trả lời sao?
Tôi thực sự không còn sức mở miệng nữa.
Cứ như vậy đi.
Vào tiết tự học thứ ba, tôi vẫn làm nốt bài tập chưa xong. Thậm chí còn vì bài tập gần đây không hoàn thành tốt mà bị giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở một trận.
Tâm trạng như rơi xuống đáy vực.
Âm u ảm đạm.
Tôi không nghe thấy bất kỳ đáp án nào.
Tôi không nhận được thông báo kết thúc của mối tình thầm kín này.
Đối với tôi mà nói, Trình Hoa giống một cây hoa (loại cây song tử diệp ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc), cắm rễ trong lòng tôi, nhánh cây mọc rễ chùm, giam giữ trái tim của tôi.
Nhưng tôi biết, cậu ấy biết rất nhiều chuyện, có lẽ biết tình cảm của tôi, biết tâm tư của tôi, nhưng cậu ấy dùng sự im lặng để đáp lại mọi thứ của tôi. Khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ, không thể thoát ra.
Tớ chỉ muốn không gặp lại cậu nữa.
Thực sự không muốn gặp lại cậu nữa.
Cái gọi là thầm thích, có lẽ là quá trình rung động mang tính gián tiếp và mong muốn từ bỏ mang tính duy trì nhỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi vẫn nhớ bản thân của tối đó.
Editor có lời muốn nói:
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.