Cậu Ấy Muốn Giống Một Cái Cây

Chương 20: Đoạn kết - Dáng vẻ của cậu trong mắt tớ



Đối với tôi mà nói, mối tình thầm kín này không phải từ chối thẳng thừng, đối xử lạnh nhạt. Nhiều hơn cả là sự dịu dàng và tốt đẹp của Trình Hoa. Giống như loài hoa giấy tươi tắn rực rỡ nở rộ nơi góc tường, không ngừng lan ra, thứ không kiềm được là sự yêu thích mà tôi từng dành cho cậu ấy.
Còn có những quá khứ kia, khiến tôi không thể quên được. Nhưng nghĩ từ góc độ bạn bè của cậu ấy với tôi, dường như mọi thứ đều có thể giải thích được.
Còn nhớ trước đây cậu ấy và mẹ đều rất xem trọng thành tích của cậu ấy, nhưng cậu ấy không đủ tỉ mỉ, thường mất điểm ngớ ngẩn. Có một lần họp phụ huynh, mẹ cậu ấy tức giận vì cậu ấy lại đứng thứ hai, nhưng cậu ấy không buồn bã, nói với tôi rằng: "Đứng đầu là cậu thì không sao."
Còn nhớ hồi năm nhất, lớp cậu ấy có vài bạn nam thường nói tôi không xinh đẹp, khiến tôi rất buồn. Có một lần cậu ấy nghe thấy, cậu ấy nghiêm túc nói với bạn nam kia rằng đừng tuỳ tiện đánh giá người khác nữa. Còn quay đầu kiên định nói với tôi: "Cậu rất xinh đẹp, như ánh trăng bây giờ vậy, ở trong đêm tối rất xinh đẹp. Đừng nghe lời bọn họ nói."
Còn nhớ hồi năm ba lúc ôn bài, tôi nhìn thấy cậu ấy đang tranh luận kịch liệt với một bạn nữ trong lớp tự học, dù tranh luận bằng lý trí, nhưng cậu ấy vẫn sẽ để ý đến cảm xúc của bạn nữ kia, bình tĩnh nói chuyện với cô ấy. Trong thoáng chốc tôi dường như quay về bảy tám năm trước, giáo viên bảo chúng tôi lên bảng giải một câu hỏi bằng cách khác nhau, vì không biết làm nên tôi rất hoảng loạn, cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, sau đó vừa viết đáp án của cậu ấy, vừa khẽ nói cách giải cho tôi.
Còn nhớ trước đây cùng đến viện dưỡng lão làm tình nguyện, vài người chỉ chăm chú tìm kiếm điều mới mẻ, chỉ có cậu ấy, nghiêm túc nói chuyện với một ông lão cả buổi chiều, thỉnh thoảng còn bóp vai cho ông ấy.
Còn nhớ sau khi lên đại học, cậu ấy bắt đầu ở ký túc xá, bắt đầu ở chung với những bạn cùng tuổi không cùng tính cách. Cũng có mâu thuẫn, có lần tôi cảm thấy có chuyện rất tồi tệ xảy ra với cậu ấy, cậu ấy tức giận nói chuyện với tôi, nhưng lúc cảm xúc lên đến đỉnh điểm cũng chỉ nói rằng "Bọn họ thật sự rất quá đáng!".
Tôi luôn cảm thấy sức hấp dẫn chân chính của một chàng trai đều được thể hiện ở những điều nhỏ nhặt, với người già, với thầy cô, với bạn bè, với trẻ em, với người lạ... Đối với tôi mà nói, Trình Hoa, thực sự là một người rất tốt, rất tuyệt vời.
Tôi cũng từng nghĩ, một cô gái như thế nào mới có thể đứng cạnh cậu ấy. Sau khi kỳ thi đại học kết thúc không lâu, cậu ấy đã cho tôi đáp án. Trong động thái chính thức được cập nhật trên trang, người sánh vai cạnh cậu ấy là một cô gái thường thấy bọn họ ngồi học cùng nhau hồi năm ba. Đến giờ, bọn họ đã ở bên nhau được hai năm rồi. Đôi khi hẹn ra ngoài đánh bóng, cậu ấy cũng sẽ thỉnh thoảng kể với tôi về cô gái đó, dáng người nhỏ nhắn, dịu dàng ấm áp, cũng rất thông minh chăm chỉ. Lúc nhắc đến cô ấy, trong mắt cậu ấy tràn ngập tình ý, khoé miệng luôn mang theo ý cười. Đó là nụ cười tôi chưa từng thấy, nụ cười cậu ấy dành cho tôi là dịu dàng, nhưng đồng thời cũng có khoảng cách.
Trình Hoa, tớ bỏ lỡ cậu năm năm, tựa như đã bỏ lỡ rất nhiều năm tháng cỏ mọc chim bay, xuân ra hoa thu kết trái, hạ ấm đông lạnh.
Không biết trong cuộc đời mỗi người, có phải đều từng có một khoảng thời gian muốn hoàn toàn bùng cháy không. Cầu mà không được, trằn trọc trăn trở, không màng tất thảy, nhưng lại vô cùng hèn mọn.
Thời niên thiếu u ám yếu ớt nhất, cô đã từng gặp một người như ánh trăng sáng trong đêm đen là cậu. Cậu giống như một ánh trăng. Ánh trăng này từng chỉ đường dẫn lối cho cô, đem đến hơi ấm cho cô, còn cho cô sự tự tin và sức mạnh. Không ai biết cô thích ánh trăng đó đến nhường nào, cô thậm chí còn từng tình nguyện ở mãi trong bóng đêm vì ánh sáng đó.
Nhưng khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm, tôi cũng chỉ muốn nói: "Linh hồn của tôi tình nguyện bị giam giữ vì cậu, nhưng tâm trí của tôi mãi mãi tự do."
Tình cảm của thiếu nữ luôn là thơ.
Tôi tình nguyện dành cho người tôi thích, tất cả tình cảm bất diệt với cuộc đời.
Cậu biết đúng không, chỉ cần cậu quay đầu, tớ sẽ đứng ở đó.
Tất cả những cảnh tượng gặp gỡ tình cờ và không tình cờ, đều được tôi lén ghi lại trong nhật ký, hiện giờ cũng được viết thành một câu chuyện để trân quý.
23 giờ 58 phút, ánh trăng và cậu đều viên mãn.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện đã được viết xong rồi, chương này cũng hết rồi. Tạm thời không có chuyện mới để kể cho mọi người, mọi người, giang hồ gặp lại!
HOÀN CHÍNH VĂN - 16/01/2024


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.