Cậu Bạn Thích Tôi Mười Chín Năm Kết Hôn Rồi

Chương 8: Hà Hảo mình 18 tuổi rồi



    …..


    Mùa hè năm đó Tiếu Tùng vừa thi đại học xong bắt đầu điền phiếu nguyện vọng.


    Tôi đã mấy lần hỏi cậu ấy muốn học trường nào, thích làm nghề gì nhưng không hiểu sao, mỗi lần hỏi cậu ấy đều bày ra vẻ mặt không nhẫn nại, không muốn nói với tôi. Sau đó tôi cũng không thèm hỏi nữa.


    Trong một kỳ nghỉ dài thì chắc chắn không thể thiếu họp lớp. Sau khi tôi tham gia họp lớp cấp hai thì lại tham gia họp lớp cấp ba. Sau đó đến lượt Tiếu Tùng đi tham gia buổi họp lớp chia tay những năm tháng cấp ba của cậu ấy.


    Buổi tối cậu ấy đi chia tay lớp, tôi mặc đồ ngủ ở nhà ăn nho, ngồi trên sô pha nói chuyện và xem phim giờ vàng.


    Khi tôi nghe điện thoại thì đĩa nho đã vơi đi một nửa.


    Người trong điện thoại nói với tôi:


   “Chị ơi, em là bạn chung phòng của Tiếu Tùng, nó uống say rồi, chị đến đón nó được không?”


    Khi tôi xuống xe thì đã thấy ở trước cửa nhà hàng chen chúc hơn hai mươi cô cậu, say có tỉnh có, người tỉnh đỡ người say, cũng có người say dựa vào người say mà đứng liêu xiêu.


    Tôi nhìn thấy Tiếu Tùng đang cúi đầu dựa vào tường của nhà hàng, xung quanh là mấy cậu học trò năm đó vì ăn của tôi mấy cái bánh mà gọi tôi là chị suốt ba năm trời.


    Tôi đi tới ngó Tiếu Tùng một cái, nói:


    “Đây cũng đâu có uống say, cũng không trúng gió mà.”


    Cậu bạn bên cạnh nói: “Chị ơi chị không biết đó thôi, Tiếu Tùng uống say là như vậy, không nói câu nào, đứng cũng rất bình thường, nhưng chị kêu cậu ấy đi thì chắc chắn sẽ không đi theo đường thẳng được đâu.”


    Tôi nói: “Vậy được rồi, chị đưa cậu ấy về trước nhé.”


    Chào mấy cậu bạn Tiếu Tùng xong, tôi dìu cậu ấy ra đường đón xe, đi vài bước tôi mới biết, mấy cậu bạn Tiếu Tùng nói quả thật đúng mà.


    Mắt cậu ấy vẫn mở, không hề ồn ào gì, chỉ có điều không đi thẳng được. Hơn nữa cậu ấy vừa to vừa cao nên tôi bất lực vô cùng, chúng tôi liêu xiêu đi xiên đi xẹo, cuối cùng cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng đi thành hình chữ S.


    Lúc đó là gần mười giờ tối, taxi trên đường ít đến tội nghiệp, tôi thấy mắt Tiếu Tùng đã chuẩn bị nhắm lại rồi liền dừng lại vỗ vỗ vào mặt cậu ấy:


   “Tiếu Tùng, cậu đừng ngủ, cậu mà ngủ mình không vác nổi cậu đâu.”


    Cậu ấy cố gắng lắm mới nhướn mắt lên được một cái, tôi nhìn dáng vẻ của cậu ấy mà hơi buồn cười.


    Tôi nói với cậu ấy: “Tiếu Tùng, cậu ngẩng đầu mà xem mặt trăng sáng chưa kìa, vừa to vừa đẹp, cậu có thích không, nếu thích thì đừng có ngủ.”


    Mắt cậu ấy sáng lên, theo hướng ngón tay tôi chỉ nhìn lên một cái, sau đó lại nhìn về, ánh mắt dừng trên gương mặt tôi.


    Sau đó cậu ấy gật đầu, nhìn vào mắt tôi nói: “Mình thích.”


    (Rất lâu sau này, tôi mới nghe một người kể với tôi một câu chuyện, về con khỉ và mặt trăng.)


    Chính vào buổi tối trước đó một ngày, Tiếu Tùng nói với tôi: “Hà Hảo, mình 18 tuổi rồi.”


    Tôi nhớ lại vài ngày trước, khi họp lớp cấp hai gặp lại Đổng Dã, cậu ấy cũng uống say, nhưng khi uống say lại không hề trầm lặng.


    Cậu ấy uống say thích nhắc chuyện trước kia, cậu ấy nói: “Hà Hảo, mình hồi cấp hai thích cậu, mình muốn ở bên cậu, nhưng Tiếu Tùng đến tìm mình, bảo rằng cậu không thể ở bên người khác được.”


    Tôi đem được Tiếu Tùng về nhà thì đã mười một giờ, bà nội Tiếu ở nhà vô cùng sốt ruột, nhìn thấy hai đứa tôi đi về mới an tâm.


    Tiếu Tùng vào phòng ngủ rồi, bà nội Tiếu đóng cửa phòng rồi nói với tôi:


   “Hảo Hảo, con lại đây, bà muốn nói chuyện với con một chút.”


    Tôi và bà nội Tiếu ngồi trên sô pha hít thở khí trời đêm, nhìn kim đồng hồ tíc tắc trên tường.


    Bà nội Tiếu nói: “Hảo Hảo, bố mẹ Tiếu Tùng muốn đưa nó ra nước ngoài học đại học, bà nghe nói đi nước ngoài học sẽ phát triển rất tốt, sau này về đi đâu cũng tìm được công việc tốt. Nhưng Tiếu Tùng không chịu đi, mỗi lần mẹ nó gọi điện về nói chuyện này nó đều dẵn dỗi. Con học trường đại học lớn, con chắc chắn biết bây giờ là thời điểm tốt nhất để đi du học, con giúp bà khuyên nó một chút.”


    Tôi còn đang tiêu hóa lời của bà, đột nhiên nhớ đến việc đã hỏi cậu ấy bao nhiêu lần việc học đại học ở đâu, cậu ấy đều không muốn nói với tôi, hóa ra là do nguyên nhân này.


    Bà nội Tiếu nói tiếp: “Bà biết tình cảm giữa hai đứa con rất tốt, nói không chừng là do Tiếu Tùng không nỡ rời xa con.”


    Câu nói này vừa đúng nói trúng chỗ ngại ngùng trong lòng tôi.


    Nếu câu nói này tôi nghe được trước buổi tối hôm nay thì nhất định sẽ không như vậy.


    Tôi vội vàng nói: “Bà nội, con nhất định sẽ khuyên cậu ấy, ngày mai con sẽ nói với cậu ấy.”


    Tôi biết là tôi bị nói trúng tim đen rồi.


    Ngày hôm sau nhìn thấy Tiếu Tùng, tôi biết ngay là cậu ấy đã quên hết sạch chuyện tối hôm qua rồi, cậu ấy còn sai tôi rót nước cho cậu ấy.


    Cậu ấy vừa uống nước, tôi vừa ngồi chuẩn bị sẵn “bản thảo” cần nói, khi tôi nhìn thấy thời cơ đã đến liền nói:


   “ Tiếu Tùng, bố mẹ cậu muốn đưa cậu đi nước ngoài học phải không? Mình cảm thấy đây là việc tốt, rất nhiều học sinh bây giờ muốn ra nước ngoài học, chen chúc vỡ đầu để giành suất “sinh viên trao đổi”. Cậu xem cậy không cần tranh giành, bố mẹ cậu có thể giúp cậu, bao nhiêu người đều ngưỡng mộ. Hơn nữa sau này cậu lấy thân phận du học sinh trở về nước, công việc nhất định không có gì khó khăn, phát triển thuận lợi. Cậu đừng đôi co với bố mẹ cậu nữa, cậu đi du học đi, dù sao cũng chỉ có vài năm, không dài. ”
   


    Lúc nói câu này tôi không nghĩ tới lúc ấy cũng có rất nhiều du học sinh trở về.


    Tiếu Tùng nghe tôi nói xong, đặt ly nước xuống, cậu ấy hỏi tôi:


   “Cậu thật sự mong mình ra nước ngoài.”


    Tôi nói: “Ừ”


    Cậu ấy nói: “Vậy cậu một năm cũng không gặp mình được lấy một lần đâu.”


    Tôi nói: “Không có gì, nếu cậu muốn thì biến thành rùa nhỏ bơi qua biển về gặp mình.”


    Những lời nói kiểu như vậy, trước khi kết thúc mùa hè năm ấy chúng tôi nói không biết bao nhiêu lần nhưng biểu hiện của cậu ấy luôn luôn không rõ ràng, tôi cũng không biết cậu ấy có đồng ý đi hay không.


    Ngày mà tôi về trường càng ngày càng gần, ngày bố mẹ cậu ấy định sẵn để cậu ấy ra nước ngoài cũng càng ngày càng gần.


    Ngày tôi lên tàu về trường, Tiếu Tùng thà chết chứ không nói tạm biệt với tôi.

    …..


    Một hôm, tôi đang ngồi ở thư viện với Đỗ Phi, lúc tôi đi vệ sinh về thì thấy Đỗ Phi đang cầm điện thoại của tôi huơ huơ, nói có người gọi điện cho tôi, là con trai, còn bảo người đó nói khi nào tôi về thì gọi lại cho cậu ấy.


    Tôi cầm điện thoại xem một cái rồi nói là em trai tôi gọi.


    Tôi gọi lại cho Tiếu Tùng, cậu ấy nghe điện thoại ngay lập tức, tôi nói:


   “Vừa nãy mình đi nhà vệ sinh, không cầm điện thoại.”


    Cậu ấy nói: “Có người nghe giúp cậu rồi.”


    Tôi nói: “Ừ, có việc gì không?”


    Cậu ấy nói: “Không có việc gì thì không được gọi điện cho cậu à? Bây giờ mình phải có việc mới được gọi cho cậu hả?”


    Tôi nói: “Tiếu Tùng, cậu đừng trẻ con như vậy chứ.”


    Cậu ấy nói: “Cậu lúc nào cũng chê mình trẻ con, lúc nào cũng thích người lớn hơn mình chứ gì?”


    Tôi nói: “Bây giờ cậu đang giống trẻ con đó.”


Yên tĩnh mấy giây, cậu ấy không tiếp tục cãi nữa mà cúp điện thoại luôn.


    Đỗ Phi cười hỏi: “Em trai em dữ ghê, anh vừa nghe điện thoại thì em trai em đã hỏi anh là ai, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.”


    Sau đó bà nội Tiếu gọi điện lại cho tôi, bà nói: “Hảo Hảo à, cám ơn ơn giúp bà khuyên Tiếu Tùng, nó nghe lời rồi, ra nước ngoài với bố mẹ nó rồi.”


    Tôi nói: “Dạ, không cần cám ơn đâu ạ.”


    Tối hôm đó tôi và bạn cùng phòng ôm máy tính xem một bộ phim Hàn Quốc mang tên《Xin lỗi, em yêu anh》, bạn cùng phòng Lâm Tú Xương và Tô Chí Nhiếp của tôi ai cũng nước mắt lưng tròng, riêng tôi vì bộ phim cảm động quá mà ôm mặt khóc như mưa.


    Tiếu Tùng ra nước ngoài rồi thì không gọi điện thoại cho tôi nữa.


    Bạn cùng phòng nói; “Hảo Hảo, cậu và em trai lâu lắm rồi không nói chuyện điện thoại, mình nhớ trước đây hai người suốt ngày nói chuyện, tình cảm tốt lắm mà.”


    Tôi nói: “Cậu ấy ra nước ngoài rồi, gọi điện quốc tế đắt lắm.”
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.