Cậu bật người dậy, kéo con bé ngồi xuống giường, đối diện với mình. Cậu nắm lấy vai nó, Hạ Nhi mặt có phần hoảng sợ cố gắng thoát ra. Nhất Lâm tức giận quát:
"Sao lại chuyển??! Cậu định chuyển sao không nói với tôi một tiếng??? Nếu như tôi với cậu không nói chuyện được như hôm nay thế này...thì cậu định cứ thế mà đi sao?? Hạ Nhi, lí do cậu chuyển...là do tôi đúng không!?..."
Nhất Lâm đợi chờ ánh mắt nó ngẩng lên nhìn thẳng mình nhưng con bé cứ cúi gầm, bàn tay cậu đang giữ lấy chỗ vai đau do vết thương hôm nọ vẫn chưa hết, nó khẽ nhăn mặt. Nhất Lâm để í chỗ tay mình, phần cổ áo con bé bị tay cậu làm trễ xuống, để lộ ra một vết bầm tím rõ ràng. Cậu khẽ đưa tay ấn nhẹ vào đấy, Hạ Nhi mặt liền nhanh chóng nhăn lại vì đau. Cậu đưa mặt tới sát gần, ra lệnh:
"Nhìn tôi này, nhìn thẳng vào mắt tôi này!"
Nó ngước lên nhìn cậu, nghe lời như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Nhưng ánh mắt ấy thật sự ám ảnh cậu, cái ánh mắt tươi vui trêu đùa thân thiết với cậu đâu còn, nay ánh mắt nó hiện lên sự xa lạ và sợ hãi, dè chừng đối phương. Nó chỉ nhìn được vài giây rồi lại cúi mặt xuống, người mỗi lúc một ngả ra sau để né tránh cái nhìn của cậu. Giọng nói của Nhất Lâm mệt mỏi, bỗng nhiên trái tim cũng thấy đau xót khi thấy nó như vậy, cậu thều thào:
"Cậu...đau lắm đúng không?"
Nó đưa tay lên gạt tay cậu ra, cười trừ:
"Không sao hết mà, tôi còn khoẻ gấp tỉ lần cậu đấy...tôi chuyển đi, vì không muốn phải đi xe bus đi học thôi..."
"Nói dối, có giỏi thì nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói này!"
Cứ mỗi lần cậu gắt lên như thế liền khiến con bé giật mình co người lại, cậu hiểu ra rằng nó sợ mình, chính những lần cậu nổi giận quát mắng nó như thế giờ đã khiến nó bị ám ảnh, từ đó mà dẫn đến là sợ hãi cậu đến mức không dám ở cùng cậu nữa. Cậu hạ giọng:
"Đừng đi."
"Nhưng tôi đóng tiền rồi...với lại vì lí do cá nhân không thể đi xe bus nên mới phải chuyển mà."
"Hạ Nhi là bạn duy nhất của tôi. Nếu cậu đi, chúng ta sẽ dừng lại."
Hạ Nhi lập tức nhặng lên, mặt mếu máo:
"Ơ...sao lại dừng lại? Ý cậu là sẽ không làm bạn với tôi nữa ấy hả??"
"Ừ. Nếu cậu đi, cậu sẽ tiếp tục là Hứa Hạ Nhi của những ngày tháng cao trung ấy, đến trường tuyệt đối không quen nhau."
Hạ Nhi thật sự rất cần có một người bạn nhưng...Trình Nhất Lâm không phải là quá đáng sợ sao?
Thấy vẻ mặt bối rối suy tư của Hạ Nhi, cậu biết ngay cái lí do nó muốn chuyển chỗ ở đấy là do mình. Cậu hiểu, nó đang phân vân trong đầu rằng nếu đi, nó sẽ mất một người bạn còn nếu ở lại, nó không biết rằng sau này còn phải chịu những trận nổi giận của cậu biết bao nhiêu lần nữa.
Hạ Nhi cuối cùng cũng chịu vỡ oà, bao nhiêu điều kìm nén suốt cả tuần nay đều được trào ra ngoài. Nó khóc oà lên như một đứa trẻ, tay còn đưa lên dụi mắt:
"Phải rồi đấy, tôi chuyển đi là vì cậu đấy! Mới đầu làm bạn với cậu, tôi đã nghĩ cuộc đời mình sẽ khác, 4 năm đại học sẽ luôn vui vì không còn cô độc vậy mà...chỉ vì học trưởng mà cậu đối xử với tôi như thế, cậu chả khác nào bọn họ cả!!!"
Từng lời của Hạ Nhi như cứa vào tim cậu, chẳng phải mới hôm nào, cậu còn tự nhủ sẽ đối xử thật tốt với nó để nó quên đi quá khứ không mấy vui vẻ, sẽ không bỏ mặc con bé giống như lũ người đó sao? Cậu thấy mình thật xấu xa, rõ ràng suy đi nghĩ lại Hạ Nhi cũng không có gì đáng ngờ với học trưởng, chỉ vì cậu khi yêu quá nhạy cảm nên động tí là nảy sinh ghen tuông vô cớ mà thôi. Nhưng nó nói ra hết những gì uất ức như thế này mới khiến cậu cảm thấy dễ chịu và nhẹ lòng hơn là nó cứ âm thầm chịu đau một mình đến mãi sau này. Cũng phải, Hạ Nhi chưa đủ trưởng thành để chịu đựng nỗi đau này một mình, một khi ai đó tác động vào nó đến đỉnh điểm, tuyệt nhiên sẽ trải lòng ra hết. Cậu cúi gập đầu trước mặt nó, cậu nắm lấy cánh tay trắng ngần đang run lên của con bé, lời từ tận đáy lòng bỗng dưng giờ lại dễ dàng nói ra:
"Xin lỗi cậu...tôi chỉ vì tình cảm cá nhân mà phản bội bạn bè. Xin cậu đấy, đừng đi..."
Hạ Nhi nín một lúc đợi cậu nói xong thì lại nức nở, theo thói cũ nó lại nhào vào lòng cậu, ôm cậu mà khóc thút thít như đứa trẻ con. Cậu cảm nhận được sự dễ chịu lâu ngày không được trải qua ấy, cũng khá lâu rồi không thấy con bé vô tư ôm mình như thế này, cậu cũng không có vẻ gì là thấy khó chịu muốn đẩy nó ra vì ngại nữa. Nhất Lâm đưa tay xoa xoa mái tóc ấy, xoa nhẹ vì sợ lần trước cậu giật tóc nó vẫn còn đau. Cậu lướt qua vết bầm trên trán mà ngày ấy máu từ nơi đó chảy thành vệt dài, nhìn vết thương mà cổ họng nghẹn ứ không hỏi han thêm được gì. Nó vừa khóc vừa nói:
"Tôi sẽ không đi nữa, tôi vẫn muốn làm bạn với Trình tiểu thư!!"
"Trình tiểu thư" là cái cách gọi mà lâu rồi cậu mới nghe lại, nó gọi như vậy tức là đã chịu bỏ qua cho cậu, lại trở về làm Hạ Nhi hồn nhiên của cậu ngày trước. Bỗng nó dùng tay mình đẩy cậu ra rồi cúi xuống gầm giường lôi cái vali to đùng. Nó mở khoá, lôi tất tần tật đống quần áo bà già cùng đồ dùng cá nhân vứt lên giường rồi từ từ cất vào tủ, đống đồ dùng cá nhân rồi bát đĩa cũng được nó mở balo lấy ra chạy vào phòng tắm và bếp để cất. Cậu lại phì cười như lúc trước ấy, con bé cứ nhoay nhoáy chẳng mấy chốc đã đâu vào đấy rồi vì đồ của nó cũng khá ít, xong xuôi nó chống hai tay vào hông, vênh mặt vỗ ngực tự hào:
"Nhanh gọn chưa?!!"
Cậu nhờ con bé mà trải qua được biết bao nhiêu cảm xúc. Nãy cậu còn đau buồn khi thấy vết thương của, rồi ngại ngùng xấu hổ tim đập thình thịch vì nó cởi khuy áo của mình, sau đó còn tức giận vì nó nói sẽ chuyển đi và giờ thì lại cười đến mệt vì cái tính cách của con bé. Nó chạy ra ngoài nói chuyện không chuyển nữa với chủ nhà liền bị bà ta mắng cho vì cái tính lằng nhằng, không kiên định của mình. Nó trở vào phòng, tay gãi đầu cười ngượng khi bà ta ở ngoài cửa vẫn còn mắng nhiếc, Hạ Nhi giả vờ khó chịu nói với cậu:
"Xuỳ, mình đóng tiền mà, đi hay ở là quyền của mình chứ, nhờ??!!!"
Đến chết vì cười mất, cái dáng vẻ bị chửi cho nhục mặt còn cố chữa quê của nó kìa, cậu cười đến mức thấy người khoẻ hơn hẳn, đúng là một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà.
................
Tối hôm ấy, Hạ Nhi dùng máy sấy ngồi sấy miệt mài cái đệm của cậu mà mãi vẫn thấy nó vẫn còn ẩm, nó than thở:
"Cậu mua phải đệm dởm hay sao mà mãi không chịu khô thế?"
"Để tôi về giường tôi nằm, cậu nằm giường cậu đi."
"Không được, người ốm phải được hưởng ưu tiên!"
"Ừ, cứ ưu tiên đi rồi mai lại đến lượt cậu ốm nhé."
Nó bĩu môi khinh bỉ:
"Gớm, có ai yếu như cậu, mưa dính tí đã lăn đùng ra ốm rồi..."
"Kể ra ốm cũng tốt, có người chăm tận tình đến thế này cơ mà." Cậu nhắm mắt ra vẻ hưởng thụ, giọng trêu chọc. Nó chẳng qua nể Nhất Lâm ốm chứ không đã đập cho trận rồi, đành vuốt ngực cho hạ hoả, bực tức nhanh nhanh xuôi đi bớt. Nó mặc kệ chỗ ẩm đấy, nằm sát mép giường rồi co người lại ngủ, Nhất Lâm quay sang nhìn con bé nằm ở cái giường bị ướt liền gọi:
"Này, về giường cậu đi để tôi sang đó nằm cho."
"Không được, tôi đã mất bao nhiêu công sức để dìu cậu qua đó nằm rồi, không cho cậu về!" Hạ Nhi tay chỉ thẳng mặt cậu ra lệnh, cậu bất lực với con bé, giờ cậu ốm thì dĩ nhiên nó không dám mò sang ngủ cùng rồi, kể cả nó có đòi ngủ cùng cậu cũng sẽ không cho, ai đó đã nói rằng không muốn "bạn gái" mình bị lây ốm nằm liệt giường đấy mà...
Nhất Lâm nhìn vết tím bầm ở tay con bé, chỗ mà ban nãy nó thả tay áo xuống che lại để cậu đỡ nhìn. Nó thường ngày quen ngủ quay người sang một bên, tay lót ở dưới làm gối mà giờ do tay đau phải duỗi thẳng, tư thế cũng phải thay đổi không quay người ngủ được nữa. Cậu nhìn con bé ngốc ấy say ngủ, người co lại vì tấm ga giường lạnh khiến mắt cậu đỏ hoe, Nhất Lâm nhanh tay gạt giọt nước mắt ấy rồi nhẹ nhàng tắt đèn để không phải nhìn vết thương trên người con bé, vậy mà khi cậu nhắm mắt, cảnh tượng ngày hôm ấy lại hiện lên như oán trách cậu, nói rằng cậu là tên điên dữ tợn xấu xa sẵn sàng vì người mình yêu mà ra tay với người bạn tốt ở cạnh mình. Chắc có lẽ, ngày nào vết thương ấy còn trên người Hạ Nhi thì những ngày đó cậu sẽ sống trong sự day dứt khôn nguôi, những ngày ấy Nhất Lâm cậu sẽ không thể một phút tha thứ cho bản thân mình...người bạn như Hạ Nhi, tuy mới sống cùng có gần 2 tháng, quãng thời gian không phải nhiều mà đã để lại cho Nhất Lâm một bài học về việc phải coi trọng bạn bè, người bạn như nó đối với cậu về khoản chăm sóc khi cậu ốm còn hơn cả bố mẹ cậu, phải tự nhủ từ nay phải giữ chặt tình bạn này không thể để nó có ý định rời khỏi mình thêm lần nào nữa...