Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 18: Có chút lo lắng cho cậu



Nhất Lâm chẳng hiểu sao trong lòng như có lửa đốt, đứng ngồi không yên từ khi thấy điện thoại con bé bặt vô tín hiệu. Cậu túm vội cái áo denim trên móc khoác tạm lên người, đội chiếc mũ lưỡi trai đen rồi rời khỏi nhà, tiến đến trường tìm thử vì nghĩ nó chắc vẫn còn đang lởn vởn ở trường hoặc bến xe bus mà không về. Hơn nữa tự dưng tiếng động phát ra từ đầu dây bên kia khiến cậu cứ bận tâm đến rồi thắc mắc đủ kiểu, tại sao Hạ Nhi lại gọi mình rồi đùng một cái tắt ngóm luôn như thế. Cậu bắt taxi đi thật nhanh đến trường tìm nó, thành thật 18 năm Nhất Lâm chưa bao giờ lo lắng đi tìm ai đó như thế này cả, cậu hoàn toàn đổ tại cảm giác trong mình không tốt, trong lòng nóng ran sốt ruột không tài nào chịu nổi. Cậu lắc đầu phủ nhận việc mình lo lắng cho nó, kiên quyết cho rằng đó chỉ là thấy bạn về muộn thì đến đón bạn mà thôi.


..........

Cậu chạy thục mạng vào cổng trường liền bị lão bảo vệ gọi lại tra hỏi:

"Này cậu kia! Làm gì đấy?"

"Bác...các lớp...về hết chưa ạ?" Cậu thở hổn hển.

"Đi đón bạn gái hả? Vậy thì ra bến xe mà đợi nhé ở đây không còn bóng hồng nào đâu."

Nhất Lâm khẽ chửi thề, cố gắng chạy nhanh mặc kệ lão nói. Lão ta thấy người này ăn mặc tối tăm lại thêm đội mũ lưỡi trai không nhìn rõ mặt bèn nảy sinh nghi ngờ, lập tức đuổi theo mặc kệ cái ti vi vẫn đang bật ở đấy.

Cậu chạy lên tầng học lớp mình, thở dốc vì chạy quá nhanh lại thêm trong lòng cứ như lửa đốt. Cậu cúi người, chống tay xuống đầu gối rồi vừa thở hổn hển vừa nhìn quanh xem còn lớp nào đèn sáng không thì đập vào mắt là WC nam ở cuối dãy một mình có đèn. Cậu tò mò đi về phía ấy, có tiếng động lạ liền dỏng tai nghe ngóng tứ phía. Cái âm thanh cậu nghe được ấy...là giọng của con trai:


"Anh đã nói đừng ngọ nguậy nữa mà. Đây mới chỉ là khai vị thôi, bây giờ mới bắt đầu đến những món chính này."

Cậu nghe rõ mồn một vì xung quanh quá yên lặng, để nghe rõ hơn, cậu rón rén đến gần...

....Trong WC nam...

Hình ảnh đứa con gái bé nhỏ ấy co rúm lại sợ sệt và chằng trai trẻ đang từ từ dùng một tay bung cúc áo, rờ khoá quần. Đứa con gái ấy đã thôi khóc, thay vào đó là ánh mắt như muốn chửi rủa anh, ánh mắt như ghê tởm và khinh bỉ người mang danh là học trưởng ở trước mặt. Anh càng nhìn ánh mắt ấy lại càng cáu, anh ghét những kẻ khinh mình và nhìn mình với ánh mắt như thế. Vương Tuấn Huy nổi giận cố gắng đưa tay xé toạc cái áo nó ra.

*RẦM!!*

Cửa mở, Trình Nhất Lâm sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt mình, kẻ mà trước đây cậu đã đơn phương và từ bỏ mới ngày hôm qua ấy nay đang giở cái trò kinh tởm ấy với người con gái hôm qua đã không màng đến những vết thương do mình gây ra mà chăm sóc cho mình. Cậu lại hoá quỷ, Hạ Nhi tưởng cậu lại nổi cơn ghen chuẩn bị lao vào đánh chửi nó thì nhắm tịt mắt lại. Nào ngờ, vài giây sau mãi mà không thấy có cú đấm hay lực đẩy nào tác động lên mình đành mở hé mắt. Người trước mặt nãy giờ biến đâu mất chỉ còn lại ánh nhìn hằn học của cậu hướng xuống dưới sàn nhà. Nó nhìn theo hướng mắt cậu thì thấy Vương Tuấn Huy ngã sóng soài dưới nền nhà ẩm ướt, tay đưa lên lau vệt máu ở khoé miệng. Cậu cúi xuống xốc cổ áo anh lên, lớn tiếng:


"Cái trường này điên rồi mới để cái loại người ghê tởm như mày làm học trưởng!!!! Hạ Nhi không phải là con số tiếp theo của mày, nếu không nể mày là người tao đơn phương hơn 7 năm trời thì tao đã giẫm chết mày rồi thằng khốn!!!!!!"

Từng câu của Nhất Lâm, từng cái gằn giọng của cậu làm con bé đứng hình. Người hiền lành như cậu khi gặp chuyện bức xúc tác động đến thì sẽ rất cục tính, cục đến mức còn không cả kiểm soát được lời nói và hành động của mình. Nó thấy lạ, sao cậu lại thay lòng đổi dạ nhanh như thế trong khi trước đó chỉ cần nó nhìn Tuấn Huy thôi cũng khiến cậu nổi điên rồi ra tay hành hạ con bé rồi. Cậu giơ nắm đấm thì anh mở miệng, cười khẩy:

"Đơn phương sao? Thật là bôi bác cuộc đời tao khi có loại con gái như mày thích thầm. Loại như mày tao còn tưởng phải thích con gái mới đúng chứ nhỉ..haha.."
Nhất Lâm giơ nắm đấm giáng mạnh vào bộ mặt đang cười cợt mình ấy, lời nói của người được gọi là học trưởng nghe thật thối tai, người có học vậy tại sao miệng lại tuôn ra được những câu nhìn nhận người khác một cách ấu trĩ như vậy chứ? Cùng lúc có giọng ai đó đằng sau cậu chậm rãi nhưng lại đủ cho cậu giật mình:

"Bố thật không ngờ, Vương Tuấn Huy...tại sao thằng con trai ngoan hiền của bố...lại là một thằng tồi tệ và ghê tởm như thế này chứ?"

Giọng ông bảo vệ run lên, khoé mắt khẽ tràn ra những giọt nước mắt đau đớn. Thì ra đó là bố của Vương Tuấn Huy, là người đàn ông kiếm những đồng tiền từ việc làm bảo vệ bao năm trời tại ngôi trường này rồi cố gắng thân thiết với các giảng viên trong trường chỉ với mục đích là để đưa con mình vào đây học cho tốt, cho ông nở mày nở mặt đi khoe với bạn bè. Thằng con ngày đêm đèn sách ấy không ngờ qua lời nói của "cậu con trai" đang túm lấy cổ áo của nó kia lại là thằng con trai phục vụ với những đồng tiền của phụ nữ, nay lại làm chuyện đó với đứa con gái bé nhỏ tội nghiệp ở ngay chỗ mình làm còn để "bạn trai" con bé đến bắt gặp...sau này còn có thể làm sao đây?
Anh khẽ mở mắt ra nhìn rồi môi run run không nói nên lời:

"B..b...bố."

"Anh vừa kêu tôi là bố anh sao? Anh làm cái trò này mà còn mặt mũi gọi tôi là bố sao?"

Nhất Lâm thả anh ra rồi đến chỗ con bé cởi trói, lúc này việc cần làm là nên dừng đánh lại để cho hai người họ nói chuyện với nhau, việc như này thật khó để ông ta có thể tha thứ.

"C..con..."

"Không thể học ở đây thêm một ngày nào nữa rồi...về thôi, mai bố sẽ lo cho con học ở ngôi trường khác, những việc này..."

Ông ra chợt quay người lại, quỳ xuống trước Hạ Nhi và Nhất Lâm:

"...Ta chỉ có thể quỳ xuống cầu xin cháu tha lỗi cho Tuấn Huy và không để lộ chuyện này ra ngoài thôi...cháu gái, cháu có sao không??? Nếu muốn chửi, muốn đánh hay cần tiền thì cứ tìm đến cái thân già này, xin đừng làm đau thằng bé...đều do ta dạy bảo nó không tốt, ta là một kẻ làm bố thất bại. Đều tại ta...tại ta!!!" Ông vừa nói vừa khóc, dùng tay tát mạnh vào mặt mình. Vương Tuấn Huy lao đến ngăn bố mình lại, trong dáng vẻ là một người con trai mạnh mẽ hôm nay mới thấy anh oà khóc:
"Không phải...đều do con cả, kẻ như con chịu đòn như thế là rất đáng. Bố đừng tự trách mình nữa."

Hạ Nhi bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt bố Tuấn Huy, tay đặt lên vai ông nhẹ nhàng:

"Cháu không sao cả, chuyện này ngoài chúng ta ra sẽ không ai biết được đâu."

"Hạ Nhi, sao cậu lại có thể tốt đến thế? Tên đấy tí nữa thì hại đời cậu đó!" Nhất Lâm nhìn cái dáng ấy quỳ xuống mà thấy vừa thương vừa trách, không biết nên trách nó ngốc quá hay tốt quá nữa đây, không lẽ là do bị lời nói của bố con họ kích động sao?

Ông ta cúi rập đầu xuống đất cảm ơn rối rít, Vương Tuấn Huy vì do quá xấu hổ và nhục nhã nên cũng chỉ có thể làm theo bố mình chứ không thể nhìn thẳng mặt hai đứa mà xin lỗi được nữa. Người con trai dìu ông về, ngoảnh mặt ngắm lại ngôi trường này lần cuối rồi rời đi...
Nhất Lâm giờ mới để í đến con bé đứng cạnh vẫn còn run lên vì sợ, cậu quay sang dùng ngón tay chạm nhẹ cũng khiến nó giật đùng đùng liên tục rồi để trưng ra cái vẻ mặt hoảng hốt, dè chừng. Cậu thấy cái áo con bé tả tơi đang dùng tay để giữ nó khỏi tuột xuống thì chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, hành động y như một tên soái ca: Cởϊ áσ và đưa cho bạn gái mặc. Cậu cởi cái áo denim đang mặc rồi chìa trước mặt con bé, còn bày đặt ngại ngùng nhìn đi nơi khác:

"Áo cậu...rách hết rồi kìa."

Hạ Nhi từ từ nhìn lên gương mặt đang ngại ấy, càng nhìn cậu lại càng tránh mặt quay đi làm con bé nổi hứng trêu chọc. Nó nhận lấy cái áo trên tay cậu rồi bước ra đứng trước mặt:

"Ầyyyy cậu ngại đấy hả? Cậu cũng là con gái đấy sao phải làm thế này làm gì?"

"Nói nhiều, cậu không thấy áo của cậu bị rách thế kia à?" Cậu làm bộ gắt gỏng đi ra ngoài, Hạ Nhi mặc vội lên người rồi thích thú chạy theo nhưng sau khi hai đứa ra khỏi cổng trường, con bé dường như bị ám ảnh cảnh tượng ban nãy đến độ phải đi sát vào người cậu rồi ánh mắt dè chừng xung quanh. Nhất Lâm hiểu rằng một đứa con gái như nó bị như vậy chính là lần đầu, lần đầu trong từng ấy năm bị cưỡиɠ ɦϊếp nên có phần ám ảnh, cũng may hắn ta chưa động đến những vùng nhạy cảm nếu không chắc sẽ ảnh hưởng đến tâm lí của con bé mất. Nhất Lâm cứ đưa tay ra lại xấu hổ thụt vào mãi mấy lần, thấy ánh mắt nó cứ cảnh giác với những người xung quanh rồi cứ thấy người đàn ông nào đi đến gần là lại rúm ró thì tay run bần bật nhưng cuối cùng cậu cũng làm được, cậu vòng tay qua đặt tay lên vai nó kéo lại gần để nó thấy an toàn. Hạ Nhi không hề biết rằng cậu đang rất ngại nên được đà nắm lấy bàn tay đang đặt lên vai mình, bỗng chốc cảm thấy an toàn lạ thường và thoải mái hơn hẳn. Chỉ tội nghiệp ai kia ngại muốn chết mà vẫn phải cố, đây không phải lần đầu chủ động nhưng sao lại ngại thế này?...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.