Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Chương 21: Em tồi tệ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộc Đông ôm đồ chuyển phát nhanh vào văn phòng, Đoàn Lăng đang nghe điện thoại.

“Tuần sau tôi tự đi… Đúng, đổi Diêu Duệ thành cậu ấy, ừ, người mới, một cậu bé, nhận được thông tin rồi chứ?… Ừ, đến lúc đó sẽ gặp.”

Mộc Đông chờ Đoàn Lăng cúp điện thoại thì hỏi, “Lễ khởi động ghi hình tuần sau anh có đích thân đi không?”

Đoàn Lăng gật đầu, liếc nhìn đồ chuyển phát trên bàn, xách lên tiện tay ném xuống dưới gầm bàn, “Đã tìm kỹ trợ lý sinh hoạt chưa?”

Mộc Đông đưa anh tập văn kiện kẹp trong cùi chỏ, nói, “Là người này, Mao Tiểu Vũ, trước là trợ lý của Diêu Duệ, trước nữa còn ở cạnh Lục Nhĩ, rất có kinh nghiệm.”

“Trợ lý Diêu Duệ?” Đoàn Lăng nhíu mày, anh không có hảo cảm với Diêu Duệ nên cũng không muốn đá động đến người có liên quan với thằng đó.

Tất nhiên Mộc Đông nhìn ra được, hắn giải thích, “Tính tình Mao Tiểu Vũ rất tốt, con người không tệ, rất biết chăm sóc người khác, bản thân cũng không quá chói mắt, cực kỳ thích hợp.”

Đoàn Lăng lật lật thông tin về người trợ lý này, làm nghề 4 năm, xem như có chút tư lịch, không có lịch sử khuất nào, hành động gọn gàng, cũng chịu thương chịu khó, tướng mạo nhỏ người lanh lợi, trông đúng là người hiền lành. Cột gia đình dưới cùng không điền cha mẹ, nhưng có một cô con gái, Đoàn Lăng nhìn thấy chỗ ấy thì hài lòng, làm cha thì khi làm việc sẽ chăm chỉ hơn người bình thường, thời gian dài vẫn hoàn toàn nằm trong vòng an toàn, cũng ok.

“Là người này đi, bảo anh ta chiều nay đến đây, tôi xem thử.”

Tim Mộc Đông đập bịch bịch, trước đây làm gì có ngôi sao nào có đãi ngộ này chứ! Tùy tiện tìm một người trợ lý mà còn phiền tổng giám đốc tự thân xác nhận, nói hai người họ không có gian tình quỷ cũng không tin!

Mộc Độc âm thầm khắc ghi hằng đẳng thức “Tô Chu = Bà Chủ”, hắn thay đổi cách nghĩ, chợt ân cần nói, “Em sẽ tăng cường điều tra những kẻ từng bắt nạt Tô Chu trong video, trước ngày chính thức ghi hình tuần sau khẳng định cho anh câu trả lời chắc chắn.”

Quả nhiên Đoàn Lăng cười tươi, khen ngợi, “Bây giờ cậu càng lúc càng có năng lực, sang năm tăng lương cho.”

Mộc Đông: “ Ơ kìa, chuyện em phải làm mà.”

Nhưng nội tâm lại hận không thể rải hoa tặng bản thân ( ̄▽ ̄)~*

Đoàn Lăng sực nhớ tới một chuyện, hỏi, “Chuyện Diêu Duệ thế nào rồi?”

Mộc Đông che giấu nội tâm đang nhảy nhót như con nai, ra vẻ nghiêm chỉnh, “Vụ kiện gần như được xác định rồi, hai ngày nữa có kết quả.”

“Ừm, tiếp tục sai người theo dõi sát sao nó, nó dám tìm thủy quân tẩy trắng thì ép chúng xuống gấp trăm lần cho tôi.”

Từ sau khi Đoàn Ngạn Bân phát hiện mình nhận lầm người, thái độ của gã đối với Diêu Duệ đúng thật có thể gọi là lãnh khốc vô tình, qua ngày hôm sau lập tức đi báo cảnh sát, lấy giấy xác nhận giải phẫu và thuốc để tố cáo Diêu Duệ giết người bất thành. Chiêu này đủ tàn nhẫn, cố ý gây thương tích cùng giết người bất thành hoàn toàn là hai bản án pháp luật, vụ bê bối làm kẻ thứ ba lúc trước cố cưỡng ép xuống lại lần nữa bùng lên, rồi liên tiếp hơn một nửa trai gái hắn từng quan hệ lộ ra ánh sáng. Giới giải trí náo nhiệt hết cả lên, danh tiếng Diêu Duệ xem như triệt để hỏng, đợi phán tội ít nhất cũng bóc lịch 10 năm, đời này xem như xong.

Đoàn Lăng rất hài lòng với thủ đoạn trả thù dứt khoát của Đoàn Ngạn Bân, hai ngày nay cũng đổ thêm dầu vào lửa. Bên phía cảnh sát chuẩn bị kha khá rồi, đợi đến khi thằng khốn đó vào tù chắc chắn không sống thoải mái nổi.

“Cứ vậy đi, chiều nay cậu về nhà tôi đón Chu Chu đến đây, cần chụp một bộ ảnh quảng cáo cho trò chơi.”

Bóng đèn trên trán Mộc Đông lần thứ hai phát sáng, bụng thầm viết dòng ghi nhớ: Ông chủ với bà chủ sống chung, sống chung đó! Đây là tiểu yêu tinh có năng lực “thổi gió bên gối”, tuyệt đối không thể thất lễ!

(*) “Thổi gió bên gối”: Ý chỉ mấy lời nỉ non nhẹ nhàng của vợ bên tai chồng, nhỏ nhưng có sức công phá mạnh, có tác động mạnh mẽ đến rất nhiều sự việc.

Thế là hắn tức khắc lên tinh thần đi làm việc, sau khi hắn rời đi thì Đoàn Lăng liếc mắt ra cửa rồi cầm cái kéo ngồi xổm xuống, lén lén lút lút chui xuống dưới gầm bàn.

—— Quý ngài tổng giám đốc trốn tránh camera để xác nhận “một vài” thứ chuyển phát nhanh, ngẫm lại đúng là chua lòng!

Đoàn Lăng cầm tờ danh sách lướt từ trên xuống dưới phát hiện không có gì sai sót, nhìn những “cục cưng” hoàn hảo không bị sứt mẻ anh mừng phát khóc —— mấy thứ này mà phải gửi thẳng đến công ty, tôi dễ dàng lắm ư!

Anh thất thường mất một lúc, miễn cưỡng bình tâm trở lại, đóng gói kiện hàng lại cẩn thận rồi vùi đầu làm việc.

Kết quả còn chưa ngồi êm mông được hai tiếng thì bỗng xảy ra chuyện.

“Sếp!” Mộc Đông vội vã đẩy cửa vào, mặt đầy vẻ kinh hoảng, “Có chuyện!”

Đoàn Lăng nhíu mày trừng hắn, “Làm gì mà hoảng loạn vậy.”

“Này! Cái này!” Mộc Đông rút điện thoại ra vội chỉ cho anh nhìn, “Anh xem người này có phải Tô Chu không?!”

Đoàn Lăng giật mình, lập tức cúi đầu nhìn thử, đến khi thấy rồi thì co rút khóe miệng, toàn thân bất an.

Tư thế của Chu Chu như muốn bất chấp cả trời đất, trên lưng cõng một bà lão đã đủ rồi, đằng này miệng còn ngậm một tên nhóc con, tứ chi dang rộng cứ như cái lưới căng ra, trên đầu mà có thêm một đôi lỗ tai chó thì chắc hẳn sẽ bị giao nộp lên quốc gia!

Nhưng Đoàn Lăng đùa cợt xong mới phát hiện có gì đó sai sai, khung cảnh này… Mẹ nó! Đây là khe hở giữa hai ban công mà?!

Nhảy qua ban công của tầng 18! Em muốn chết sao!

Đoàn Lăng phút chốc hoảng loạn, “Xảy ra chuyện gì?! Tin mới à? Em ấy có sao không!”

Mộc Đông vội vàng trả lời, “Anh yên tâm, em đã lập tức xác nhận thân thể cậu ấy an toàn!” Chân chó có thâm niên trước hết bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp dày công tu dưỡng, nói tiếp, “Cậu ấy không sao, cũng không bị thương, là nhà hàng xóm cách vách nhà anh bị cháy, Tô Chu nhảy qua ban công cứu bà lão với cháu trai.” Từ đôi mắt chó bằng hợp kim titan toát ra vẻ thán phục từ tận đáy lòng, “Tư thế này quá đẹp trai! Bất kể là lòng can đảm hay bản lĩnh đều thuộc hàng trâu bò cao cấp nhất, Mộc Đông khâm phục!”

Giây phút này còn không quên khen bà chủ 360 độ! Xin hãy gọi tôi là Mộc Lanh Trí, cảm ơn!

Đoàn Lăng không có tâm tình nghe hắn nịnh nọt, anh hỏi ngay, “Giờ em ấy ở đâu?”

“Chắc đang ở nhà, weibo này đăng vào một tiếng trước, blogger chụp hình nói hiện tại vẫn đang dập lửa.”

Đoàn Lăng vội vàng mở cửa phóng ra ngoài, Mộc Đông đuổi theo sát ở sau, hắn hầu hạ Đoàn Lăng ngồi lên xe lái đi, quét được độ thiện cảm rồi mới thư thái quay lại. Hắn tắm dưới ánh mặt trời và làn gió nhẹ, cảm tưởng lương thưởng cuối năm mọc thành cánh, các thiên sứ hát khúc ca tụng đang chân thành bay đến chỗ mình!

Mộc Đông đắc ý ảo tưởng một phen, vừa nghêu ngao vừa tắt điện thoại, trong lúc lơ đãng lướt mắt qua màn hình thì bỗng trợn mắt há miệng.

Bình luận nổi bật nhất bên dưới bài cứu hỏa:

【Em gái mê Husky】: Mị tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình nhé! Quả thật đẹp trai chết người! Chàng anh hùng ở tầng đối diện nhà mị, trông đẹp hơn ảnh chụp nhiều! Điều quan trọng là bạn trai của anh ấy cũng siêu đẹp trai, hai người cực xứng đôi luôn! Còn nuôi một con Husky. Mỗi ngày đều khoe khoang yêu đương trước mặt mị, ngày nào cũng bị bọn họ tọng thức ăn quý báu cho chó đến chết! Không có hình kèm theo thì nói khỉ gì! [đính kèm một tấm ảnh chụp lén mờ mờ] (Chuyển tiếp 233) (Thích 6666)

Mộc Đông: …Bà chủ của tôi lợi hại ghê, còn chưa ra mắt mà đã lan truyền vậy rồi!

Còn Đoàn Lăng cuống quýt chạy về, đẩy cửa ra thì nghe thấy trong nhà vang lên tiếng em bé cười đùa. Chu Chu là một con cẩu nô tài nên am hiểu tinh túy cách khiến người ta yêu thích, thấy đứa bé vui vẻ hớn hở thì “bán ngốc” bán đến điên cuồng, trước lăn sau lật nhảy nhót tưng tưng, chọc cháu trai 1 tuổi cười rộn rã. Đến khi nghe được tiếng mở cửa mới quay người đứng thẳng dậy, thấy Đoàn Lăng về lập tức bổ nhào đến, ôm bả vai anh nhắng nhít.

“Cậu chủ nhỏ, anh về rồi!”

Đoàn Lăng: “…”

Bà lão sát vách: “…”

Cháu trai: “Hahaha!”

Đoàn Lăng hơi đỏ mặt, vội kéo tên nhóc không biết xấu hổ là gì xuống, hấp tấp hỏi: “Anh đọc tin rồi, em không sao chứ?”

“Không sao hết,” nói xong còn tự hào ưỡn ngực, “Em cứu được hai người đó!”

Bà lão ở đằng sau nhanh chóng ôm cháu trai đến, gương mặt lộ vẻ cảm kích, “Thật sự cảm ơn bạn của cháu, nếu không bà với cháu bà đều…”

Chu Chu hào phóng phất tay, “Không sao cả mà, chuyện nên làm, cũng không thể bắt cháu nhìn mọi người bị thiêu chết.”

Bà lão đau lòng nói, “Nhưng cũng bắt cháu mạo hiểm quá, thật sự rất cảm ơn, đợi cuối năm con trai con dâu bà về, phải đến cảm ơn trước mặt cháu mới được.”

Chu Chu vội vàng từ chối, vì có người ngoài nên Đoàn Lăng không tiện nói thêm, thuận miệng ứng phó đôi câu, đến khi con gái bà lão nghe tin đến đón bà thì cả gia đình lại cảm ơn rối rít mới rời đi. Bọn họ đi rồi, Đoàn Lăng thuận tay đẩy Chu Chu đang nhảy nhót sau lưng mình vào tường, phẫn nộ trách cứ, “Em điên rồi hả! Ban công mà cũng dám nhảy!”

Nào ngờ Chu Chu chớp mắt, cười ha hả, “Cậu chủ nhỏ anh kabe-don người ta ~”

(*) Kabe-don: Diễn tả hành động ép ai đó vào tường và chống (một) tay lên tường. Ảnh minh họa bên dưới.

“…” Đoàn Lăng vô lực trừng cậu, “Em có đầu óc không? Anh sắp bị em hù chết rồi biết không?”

Chu Chu vươn tay ôm vòng lấy cổ anh, ngửa đầu híp mắt, “Thật ra lúc nhảy sợ lắm ấy chứ.”

“Sợ mà em còn…”

“Không phải sợ ngã chết, mà sợ em sẽ lại phải rời khỏi anh.” Chu Chu vui vẻ nhìn anh, nói, “Nếu em thật sự ngã chết, anh sẽ đau lòng lắm phải không?”

Đoàn Lăng nhíu mày, giơ tay véo tai cậu, “Em nói xem?”

Trái tránh phải trốn nanh vuốt ma quỷ của anh mà vẫn không thoát, cậu phì cười trốn thẳng vào trong lòng anh. Chu Chu dụi người làm nũng, chợt lên tiếng, “Cậu chủ nhỏ, em thấy mình hình như trở nên tồi tệ mất rồi.”

“?” [kuroneko3026.wp.com]

“Trước còn nói nếu vợ anh xuất hiện thì em sẽ tặng anh cho chị ấy rồi bảo vệ hai người, nhưng hiện tại…” Chu Chu dụi trán vào lòng Đoàn Lăng, buồn rầu nói, “Em rất muốn anh vẫn sẽ như thế này, vẫn chỉ ôm một mình em. Ai muốn cướp anh đi thì em lại muốn cắn người ấy, đuổi người ấy. Có phải em tồi tệ lắm không? Cậu chủ sẽ ghét em chứ?”

Nửa ngày sau Đoàn Lăng vẫn không lên tiếng, Chu Chu thấp thỏm ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy đôi mắt thăm thẳm lẫn thâm trầm ấy đang lẳng lặng nhìn mình, nhìn rất lâu, rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

“Anh thích em tệ như vậy,” nụ hôn khẽ lướt trên môi, “Nếu đã tệ rồi thì cứ tệ thêm chút nữa, đừng hi sinh bản thân vì người khác nữa, hãy quý trọng tính mạng của em vì anh, biết không?”

Trong tim Chu Chu dâng lên sự ngọt ngào khác với ngày trước, cậu giữ mặt Đoàn Lăng, nhón chân đáp lại cái hôn của anh, cười nói, “Biết rồi, anh nói gì em cũng nghe hết.”

Đoàn Lăng mỉm cười, lại thở dài, bất đắc dĩ nhéo tai cậu.

Đang lúc ý đậm tình sâu thì điện thoại của Đoàn Lăng chợt reo lên, là nhà sản xuất của chương trình thực tế trò chuyện lúc sáng. Đoàn Lăng liếc sang Chu Chu, ra thế xuỵt, Chu Chu lập tức che miệng gật đầu. Đoàn Lăng một tay ôm cậu kéo vào lòng, một tay nhận điện thoại, hỏi, “Alo? Chị Triệu, có việc gì sao?”

“À không có việc gì lớn, chỉ là thông báo cho em biết tất cả khách mời. Tập 1 Hoắc Dật tạm thời có việc không đến được, phải khẩn cấp thay thành người khác, không thay đổi phân đoạn chương trình, chỉ thông báo đến mọi người mà thôi.”

Đoàn Lăng khá bất ngờ, trong bảy người khách mời của Đủ Gan Thì Tới Đây, Hoắc Dật là người có nhân khí mạnh nhất, là ảnh đế cả truyền hình lẫn điện ảnh, đảm đương lưu lượng của toàn bộ chương trình. Nếu cậu ta vắng chỗ, bên nhà sản xuất có thể bình tĩnh vậy sao? Trừ khi người thay thế cậu ta có già vị còn lớn hơn.

Đoàn Lăng không nén được hỏi ngay, “Cậu ta không đến? Vậy người nào thế cậu ta?”

Đối phương khẽ đắc ý, trả lời đặc biệt vui vẻ, “Có thể thay thế nổi Hoắc Dật thì còn là ai nữa, tất nhiên là Tạ Du rồi.”

Đoàn Lăng: “…”

Hết 21.

= = = = = = = = = =
  • Kabe-don:
(*) Nhân khí: Độ phổ biến, độ nổi tiếng.

(*) Lưu lượng: Độ nổi tiếng cao, số lượng fan đông, hợp đồng quảng cáo và đại diện nhiều nhãn hàng. Ở đây ý chỉ đảm đương rating cho chương trình.

(*) Già vị: chỉ địa vị của ngôi sao ở giới giải trí, ngôi sao mà có địa vị thì gọi là đại già. Già vị càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.