Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 31: Nước anh



Tại London, thủ đô nước Anh.

Trong căn phòng phong cách châu Âu cổ điển với gam màu trắng – kem được phối hợp tinh tế. Bên dưới sàn nhà được lót một tấm thảm lông cừu trắng muốt. Cạnh đó là chiếc giường hoàng gia chạm trổ hoạ tiết vô cùng tinh xảo. Một thiếu nữ với mái tóc đen nhánh xoã trên gối lộ ra gương mặt nhỏ nhắn với hai gò má trắng mịn. Không có vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành nhưng sự thanh khiết toát ra từ cô còn hơn bất kỳ một vẻ đẹp rực rỡ nào.

Cô nằm nghiêng người trên gối, hàng lông mi như cánh bướm khẽ run. Mi mắt từ từ cử động, loáng thoáng xuất hiện hình ảnh trần nhà hình giọt nước. Trong khoảnh khắc ấy cô lập tức thanh tỉnh. Cô sợ hãi ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?

Tuệ Đường gấp gáp đứng dậy chạy về phía cửa. Cô mở cửa ra. Không có ai cả, trước mặt cô xuất hiện một dãy hành lang dài. Do quá hoảng sợ, Tuệ Đường ngay cả dép cũng không đi, cứ thế chạy băng qua dãy hành lang dài vô tận. Cầu thang ở đây xếp thành một hình xoáy ốc nối liền với hành lang, cô chạy tới hai chân mỏi nhừ mà vẫn không tìm thấy lối ra. Kiến trúc ở đây thật kì lạ, hệt như mê cung.

” Cô Lâm, cô đi đâu vậy? ” Một giọng nói đàn ông vang lên từ sau lưng Tuệ Đường khiến cô giật mình, lo lắng xoay người lại

Người đàn ông này cũng đã có tuổi, ông nói tiếng Anh bằng cách phát âm chuẩn nhất.Ánh mắt người đàn ông này nhìn Tuệ Đường rất ôn hoà nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác nguy hiểm.

Cô cố giữ bình tĩnh, đối diện với người đàn ông:

” Ông là ai? Sao ông lại đưa tôi đến đây? Thả tôi ra. ”

Người đàn ông vẫn giữ nụ cười hiền hoà, nheo mắt nói:

” Kìa cô bé, cháu nói gì thế? Ta đâu có nhốt cháu. ”

Tuệ Đường hơi hoảng loạn. Ông ta cố ý đùa cợt cô! Rốt cuộc người đàn ông này sao lại đưa cô đến toà nhà này?

Như chợt nhớ ra điều gì. Tuệ Đường đưa tay vào túi áo, lấy điện thoại, bấm số. Nhưng đáng tiếc đáp lại cô chỉ là giọng nói quen thuộc của tổng đài.

Ngoài vòng phủ sóng, sao có thể như vậy?

Lẳng lặng quan sát hành động đó của cô, người đàn ông bật cười:

” Cô bé, để ta nói cho cháu biết, nơi này là nước Anh. Hành động ngốc nghếch của cháu hoàn toàn vô dụng. Cháu không cần sợ hãi, đây là nhà cháu, nhà chính họ Lâm ở London. Ba mẹ cháu chính là chủ nhân ở đây.”

Tuệ Đường khiếp sợ tới ngây người, cho rằng mình nghe nhầm. Toà nhà giống như lâu đài này lại là nhà của cô!

Cô nghe người đàn ông tiếp tục nói:

” Cô bé, ở đây cháu chính là tiểu thư nhưng rất tiếc ta không thể để cháu tự do đi lại ”

Ông vẫy tay ra hiệu: ” Hai người đưa cô Lâm đây về phòng. Nếu như cô ấy không cẩn thận đi lạc như hiện tại thì chờ mà bị xử phạt. ”

Rồi ông ta từ tốn nói:

” Cô bé, hẹn gặp lại ” Người đàn ông nở nụ cười ẩn ý, xoay người bước đi.

Vệ sĩ theo sát phía sau ông ta lập tức tiến lên, thái độ hết sức cung kính:

” Cô Lâm, mời cô về phòng! ”

Tuệ Đường hiểu rằng bản thân đang rơi vào tình cảnh khó khăn. Cô bị đám người này bắt cóc đưa tới đất nước xa lạ, với sức lực của cô chắc chắn không thể trốn thoát. Nhưng nghe ngữ điệu của người đàn ông ngoại quốc kia, tạm thời cô sẽ không gặp nguy hiểm. Vì thế Tuệ Đường bình tĩnh hơn nhiều, yên lặng trở về cùng đám vệ sĩ.

Lúc đi qua lối rẽ ở cầu thang, bọn họ bắt gặp một người đàn ông cao lớn có mái tóc nâu . Tuệ Đường trông thấy hai người vệ sĩ đi phía sau đột nhiên cúi người:

” Chào cậu chủ! ”

Nghe vậy, Tuệ Đường hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông, ra dấu chào hỏi rồi thu hồi tầm mắt đi tiếp.

Thấy cử chỉ ấy của cô, người đàn ông nhướn mày, ánh mắt lộ vẻ thích thú. Anh ta chưa từng gặp người con gái nào có ánh mắt trong trẻo tới thế. Hơn nữa mái tóc đen cùng dáng người nhỏ nhắn kia đã cho anh ta biết cô gái này là người phương Đông.

Người đàn ông khẽ nhếch môi thành một đường cong hoàn mỹ. Sống mũi cao thẳng mang đậm nét đẹp phương Tây hoà với đôi mắt nâu cuốn hút. Như không hề để ý tới những gì vừa gặp, anh thong thả bước đi, chỉ để lại bóng lưng cao lớn.

Cô gái, chúng ta sẽ còn gặp lại!

Quay trở lại căn phòng, Tuệ Đường mệt mỏi ngồi xuống gường. Trước đây khi cô bị bắt cóc tới nhà kho tối tăm, tay chân trói chặt đau đớn, cô đã rất hoảng sợ nhưng hiện tại lại vô cùng bình tĩnh. Trải qua một vài chuyện, cô đã học được cách kiên cường hơn.

Ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn Tuệ Đường bỗng cảm thấy nhớ nhà, nhớ gia đình và còn có…

Cô nhớ anh.

Vừa nghĩ đến Tiêu Đình trong lòng Tuệ Đường vừa thấy ngọt ngào vừa lo lắng. Cô đột nhiên biến mất như vậy anh sẽ rất lo lắng nhưng lại không có cách liên lạc.

Trong lúc Tuệ Đường đang lo lắng không yên thì căn biệt thự bố mẹ cô đang sống bầu không khí lại hết sức kì quái.

” Bác Lâm, bác biết Đường Đường đang ở đâu sao? ” Giọng nói trầm thấp mang theo sự lo âu của Tiêu Đình vang lên.

Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh như thế nhưng ít ai biết được trong lòng đang cực kỳ lo lắng. Tiêu Đình có thể che giấu tốt cảm xúc của chính mình nhưng chỉ có bản thân anh mới biết đứng trước mặt cô gái tên Lâm Tuệ Đường đó anh mới không cần mang lớp vỏ bên ngoài, có thể thoải mái bộc lộ tình cảm chân thực nhất.

” Tiêu Đình , cháu không cần lo lắng. Tuệ Đường không có việc gì. Tạm thời cháu cứ về nhà đi.” Ông Lâm thở dài nói

Cho dù hai nhà tương lai sẽ trở thành thông gia ông cũng không thể để Tiêu Đình vướng vào chuyện phức tạp như vậy.

Tiêu Đình chợt nhìn thẳng vào ông Lâm:

” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, xin bác cho cháu biết. Cô ấy mất tích cũng là tại cháu. ”

Không biết vì lí do gì ông Lâm bỗng nổi giận:

” Chuyện này không liên quan đến cháu. Mau về đi.” Ông xoay người bỏ đi.

Lời nói của ông Lâm khiến Tiêu Đình nghi ngờ. Chuyện liên quan tới Tuệ Đường anh không thể can dự?

Cho dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng cuối cùng anh cũng không tiếp tục hỏi. Anh cúi người:

” Nếu có tin tức gì của cô ấy xin bác hãy nói cho cháu biết. Cháu về đây ”

Nói rồi xoay lưng bỏ đi.

Vừa ra khỏi cổng chính của Lâm gia, Tiêu Đình chợt dừng bước. Anh lấy điện thoại, tìm kiếm một dãy số không tên rồi áp vào tai. Chỉ một lát sau giọng nói sắc bén pha lẫn ngang tàng vang lên.

” Mark, ơn cứu mạng anh nợ tôi bây giờ có thể trả rồi chứ? ”



” Mình à sao mình không nói cho thằng bé biết dù gì nó cũng là… ”

Bà Lâm còn chưa dứt câu ông Lâm đã ngắt lời:

” Không thể được. Nói cho nó biết chẳng khác nào đẩy nó vào tình thế nguy hiểm. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Bà xã, giúp anh chuẩn bị vào thứ, sáng sớm mai tôi quay về tổng bộ. ”

Bà Lâm nghe vậy vội nói:

” Em quay về cùng mình ”

Ông ôm lấy vợ, khẽ an ủi:

” Mình và Khải ở lại đây sẽ tốt hơn. Bên tổng công ty tình hình hơi rối ren. Yên tâm anh sẽ xử lý và đưa con gái chúng ta trở về. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.