Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 56: Ai là kẻ thứ ba?



Việc Đinh Nhã ra tay đánh người vốn dĩ không đúng nhưng lúc đó bà Tiêu không đứng ra ngăn cản Đinh Nhã để mặc cô xử trí một phần là vì tận sâu thẳm trong lòng bà cũng muốn Tuệ Đường chịu một ít trừng phạt.

Chỉ là bà không ngờ Tiêu Đình lại về đúng lúc này, còn là trực tiếp chứng kiến Đinh Nhã đang đánh Tuệ Đường.

Con trai bà thằng bé này phẫn nộ như thế chứng tỏ nó rất để ý, hôm nay nó nói câu” lúc khác nói chuyện sau” rõ ràng là đang tức giận bà thản nhiên để Đinh Nhã tự ý đánh Tuệ Đường mà không ngăn cản

Nhưng có thế nào bà Tiêu cũng không nghĩ đến Tiêu Đình lại không chút do dự đuổi Đinh Nhã đi một cách không nể nang gì như vậy.

Phải biết gần một năm trở lại đây bà phải dùng mọi cách ép buộc mới khiến cho Tiêu Đình chịu đi xem mắt vài lần, một hai lần đầu Tiêu Đình cực kỳ miễn cưỡng, nhưng bà không từ bỏ, vẫn kiên trì chọn đối tượng xem mắt tiếp theo cho anh, vì thế mà sau khi gặp gỡ cô gái thứ tư đột nhiên Tiêu Đình nói với bà:

” Mẹ, cô gái hôm nay không tệ, con chọn cô ấy”

Cô gái trong lời nói của Tiêu Đình chính là Đinh Nhã, người anh gặp trong buổi xem mắt lần thứ tư.

Bà Tiêu cực kỳ vui mừng, cho rằng Tiêu Đình ít nhất cũng vừa ý được một người, vì vậy đối với Đinh Nhã càng ngày càng có thiện cảm, hai người trở nên thân thiết từ đó, bà đã xem Đinh Nhã như con dâu, cho nên hôm nay khi Đinh Nhã đến tìm bà nói nó muốn đến ” Hoạ Bích Hiên ” tham quan vì chưa từng được đến đây, bà nghĩ đưa Đinh Nhã đến đây cũng rất hợp tình liền đồng ý.

Đưa ánh mắt nhìn Đinh Nhã đang thất thần, bà cũng không biết nên làm thế nào, bà hiểu tính cách Tiêu Đình cho nên mặc dù tức giận bà cũng chỉ lớn tiếng đuổi Tuệ Đường đi còn Đinh Nhã không biết điều đó đã mắng người còn ra tay nặng như vậy, kết cục khiến Tiêu Đình bộc phát tức giận.

Bà Tiêu chứng kiến tất cả, giờ phút này không thể không giả vờ không nhận ra việc Tiêu Đình chọn Đinh Nhã không phải vì có tình cảm Đinh Nhã mà chẳng qua vì tìm đại một người để thoát khỏi việc đi xen mắt, muốn để bà yên lòng mà thôi.

Thì ra có một số việc vĩnh viễn cũng không thay đổi được.

Ví dụ như lời nguyền ứng lên người thằng bé, cả cuộc đời chỉ có thể trao tim cho một người, nếu như không thành chỉ có thể cô đơn sống hết cuộc đời.

Bà Tiêu thở dài, vẫn bất chấp muốn bác bỏ cái suy luận vô căn cứ này.

Bà tiến đến gần Đinh Nhã nói:

” Nhã Nhã, chúng ta trước trở về đã, đợi thằng bé bớt giận đã.”

Đinh Nhã nãy giờ đang mất hết hồn vía nghe bà Tiêu nói vậy lại càng chua sót.

Vì cái gì cô cố gắng trở nên hiểu chuyện, thông minh trang nh để đổi lấy một ánh mắt của Tiêu Đình nhưng lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt.

Thời gian gần đây rõ ràng quan hệ giữa hai người không tệ, cô cho rằng sẽ dần dần tốt đẹp nhưng hình như bây giờ mọi cố gắng của cô đều trở về con số không mất rồi.

Nhưng đó không phải cay đắng nhất, đắng cay nhất là Tiêu Đình ở trước mặt cô thản nhiên nói Lâm Tuệ Đường là người phụ nữ của anh, cô làm sao có thể chấp nhận được.

Cô ta là người phụ nữ của anh còn cô thì không phải, bọn họ ngay cả những hành động cơ bản nhất của người yêu nhau cũng chưa từng làm.

Thực nực cười!

Dì Vân đứng ở một bên, đi cũng không được ở cũng không xong.

Đột nhiên cửa trên lầu hai mở ra, là Tiêu Đình đứng ở đầu cầu thang, nói:

” Dì Vân, mang giúp tôi hòm thuốc…”

Anh nhíu mày khi nhìn thấy Đinh Nhã, giọng lạnh lẽo:

” Sao cô còn chưa đi, muốn tôi ném cô ra ngoài sao?”

Lời nói của Tiêu Đình như một mồi lửa khiến Đinh Nhã rốt cuộc không kiên trì được nữa, ôm mặt khóc lóc lao ra khỏi Hoạ Bích Hiên.

Bà Tiêu thấy Tiêu Đình như vậy cũng không nhiều lời, xoay người ra cửa sợ Đinh Nhã xúc động chạy đi như vậy sẽ gặp chuyện không may: ” Đình, mẹ về đây!”

” Mẹ đi cẩn thận” Tiêu Đình kính trọng cúi chào, hoàn toàn không hề có ý trách bà nhưng bà biết Tiêu Đình đang cực kỳ không vui.

Bà Tiêu ra về rồi, dì Vân cũng không dám chần chừ lập tức chạy đi lấy hòm thuốc mang lên đưa cho Tiêu Đình, còn hỏi:

” Cô ấy thế nào rồi?”

Tiêu Đình đáp:

” Không sao, vết thương không nghiêm trọng, ở đây có tôi rồi dì cứ làm việc của mình đi”

Dì Vân hiểu ý Tiêu Đình, đi vào phòng bếp.

Tiêu Đình đem hòm thuốc vào phòng đặt lên bàn cạnh giường, anh ngồi xuống bên mép giường, nâng mặt Tuệ Đường lên, càng nhìn càng tức giận:

” Sao em ngốc vậy, không đánh trả cũng không biết đường né à, thích bị đánh như vậy à?”

Tuệ Đường nhớ đến thái độ của bà Tiêu còn cả những lời nói của Đinh Nhã, lòng vô cùng rối loạn, căn bản không nghe vào lời nói của Tiêu Đình.

Thấy Tuệ Đường cứ ngây ra như phỗng, Tiêu Đình cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh hỏi:

” Sao vậy?”

Tuệ Đường nhìn anh, đôi mắt ngập tràn khổ sở cùng áy náy.

” Có chuyện gì, ngoan, em mau nói cho tôi biết?”

Tuệ Đường chần chừ một lúc sau đó đột nhiên hỏi anh một câu:

” Em có phải gây ra rất nhiều phiền phức cho anh không?”

Tiêu Đình hơi nhíu mi, trả lời: ” Không”

Anh không hiểu cô muốn nói điều gì.

Câu trả lời của Tiêu Đình càng làm Tuệ Đường cảm thấy bản thân mình xấu xa đến mức nào, cô không nhịn được rơi nước mắt, nức nở khóc:” Xin lỗi, đều tại em đều là lỗi của em…xin lỗi…huhu”

Tiêu Đình thấy cô khóc, đáy lòng hoảng hốt, ôm vai cô trấn an: ” Đừng khóc, em không làm gì cả sao lại xin lỗi chứ?”

Tuệ Đường lắc đầu, buồn bã nói:” Không đâu, em không phải người tốt, Đinh Nhã nói đúng em là kẻ thứ ba chen vào tình cảm của anh và cô ấy, cô ấy tức giận đánh em cũng không hề sai.”

Tiêu Đình đã mơ hồ hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, anh sợ cô nghĩ lung tung sẽ đau lòng bèn chủ động lên tiếng giải thích:

” Đinh Nhã với tôi chỉ là bên ngoài, thực ra tôi vốn đã định chấm dứt với cô ta có điều đột nhiên gần đây anh phát hiện ra một chuyện nên đành tạm gác lại.”

Tuệ Đường ngạc nhiên hỏi: ” Anh phát hiện ra cái gì?”

” Đinh Nhã có người thân tín đang làm việc trong Phong Đình, tôi đoán người này không phải nhân viên bình thường mà đảm nhiệm chức vụ chủ chốt nào đó, lại có năng lực ẩn mình cho nên tôi vẫn chưa điều tra ra, hai tuần trước xí nghiệp Đinh Nhất gặp trục trặc vậy mà trong vòng ba ngày đã có trong tay một dự án mới thay đổi cục diện, nhưng dự án ban đầu ấy nằm trong kế hoạch phát triển của Phong Đình chưa công bố ra bên ngoài, khẳng định bên trong có nội gián, có điều vẫn chưa biết kẻ đó là ai”

Tuệ Đường nghe Tiêu Đình nói cũng hiểu được đại khái nhưng cô vẫn thắc mắc: ” Không đúng lần trước anh và cô ấy tình cảm rất tốt, lúc đó em ở căn phòng kia đều nghe thấy”

Tuệ Đường không nhắc thì thôi vừa nhắc đến Tiêu Đình liền muốn gõ đầu cô: ” Còn không phải vì trước đó bị em chọc tức à?”

Tuệ Đường mù mờ:” Em?”

Tiêu Đình tiến sát lại gần, lấy thuốc mỡ ra đầu ngón tay thoa lên má bị sưng của Tuệ Đường, nói: ” Em cả ngày chỉ biết làm tôi tức giận, hừ!”

Tuệ Đường không biết kêu oan với ai, chọn cách im bặt.

Thoa xong thuốc, anh đưa tay vuốt tóc cô, giọng nói ngập tràn từ tính: ” Tôi nói rõ mọi chuyện bởi vì tôi không muốn em vì những chuyện đó mà cảm thấy có lỗi nhưng mà Tuệ Đường, tôi mong từng lời em nói với tôi cũng thành thật không mang bất kỳ sự giả dối nào, tôi ghét nhất là bị lừa gạt”

Anh không chịu được người anh yêu lừa gạt anh, biến anh thành một trò đùa.

Tuệ Đường vô thức gật đầu.

Tiêu Đình nhìn dáng vẻ nghe lời của cô, khẽ mỉm cười.

Cô nói thích anh, anh rất hạnh phúc nhưng đáng tiếc là không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng câu nói đó như lúc trước.

Trải qua một lần tấm khiên phòng bị trong lòng Tiêu Đình lại càng dày hơn, càng khó để anh chủ động bỏ xuống lá chắn, cho nên thứ Tiêu Đình cần lúc này là thời gian.

Thời gian để anh tin tưởng Tuệ Đường yêu anh.

Có lẽ sẽ không lâu nữa đâu, cô ấy hiện giờ đang ở ngay bên cạnh anh, cũng thành người của anh rồi, có thể chạy đi đâu.

Tiêu Đình đóng hộp thuốc lại, tựa người vào thành giường, kéo Tuệ Đường qua ôm chặt vào lòng, hôn lên tóc cô.

” Tuệ Đường!” Anh thì thầm gọi tên cô.

” Vâng?”

Tuệ Đường tư tưởng đang bay đến phương nào, trước giờ cô vẫn buồn phiền chuyện của Đinh Nhã giờ nghe được một vài việc phức tạp đằng sau,không khỏi có chút không thể tin được, còn có chút vui vẻ.

Không đúng, thực sự là rất vui.

Thành thật mà nói, trong vô thức ý muốn độc chiếm của Tuệ Đường cũng vô cùng mãnh mẽ, chẳng qua cô vốn không hề nhận ra nó mà thôi, cô cũng buồn bực khi có người phụ nữ khác bên cạnh anh.

Tiêu Đình vẫn duy trì tư thế ôm như vậy, nói:

” Tôi xuất ngoại công tác, em không cảm thấy gì sao?”

Tuệ Đường không rõ ý của Tiêu Đình lắc lắc đầu.

Tiêu Đình bất đắc dĩ đành nói thẳng:

” Em không… nhớ tôi à?”

Tuệ Đường ” À” một tiếng gật đầu thật mạnh: ” Em có nhớ.” Nghĩ một lát lại bổ xung: ” Rất nhớ ”

Năm năm qua, cô luôn nhớ anh, nhớ đến thường xuyên nằm mơ, mỗi lần chỉ muốn giấc mơ lần sau kéo dài hơn lần trước, có như vậy mới có thể gặp anh lâu hơn.

Tiêu Đình nghe giọng nói mềm mại của cô, ấm áp lan toả, sự hạnh phúc không sao kìm chế được, anh xoay người cô ôm lên đùi để cô đối diện với mình:

” Em không được lừa gạt tôi, phải nói thật!”

Tuệ Đường nhìn hình ảnh của mình trong mắt Tiêu Đình, còn có cảm xúc phức tạp trong đó xen lẫn hoang mang lòng bỗng mềm đi, cô giơ tay ôm cổ anh, rướn đầu lại gần thơm chụt lên má Tiêu Đình:

” Em nói thật, nói thật mà, em nhớ anh nhất nhất ” Cô cọ cọ gò má vào má Tiêu Đình, trời sắp chuyển sang đông nên nhiệt độ khá thấp, vậy là mặt Tiêu Đình vẫn ấm như vậy, cả người đều ấm áp, cô càng dán sát vào người anh, rúc trong cái lò sưởi hơi người này.

Kết quả sau đó Tiêu Đình cho cô tận hưởng triệt để cái gọi là “lò sưởi hơi người”, dùng thân thể quấn lấy cô không ngừng truyền cho cô hơi ấm.

Tuệ Đường nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Tiêu Đình đối với chuyện này hứng thú tới vậy, tuy Tuệ Đường cũng coi như tận hưởng nhưng mỗi lần xong cô đều cảm thấy toàn thân rã rời mất hết sức lực, trong khi Tiêu Đình lại không có vẻ gì là mệt mỏi.

Tuệ Đường không biết rằng đó là vì thể lực của cô và Tiêu Đình chênh lệch lớn, thân hình mảnh mai của cô chống đỡ được thân thể nam tính mạnh mẽ của anh đến lần thứ ba cũng đã là kỳ tích.

Cô thở gấp vì mệt, bất mãn lên tiếng:

” Có phải do anh ở trong người em rồi rút hết sức lực của em, đúng không?”

Tiêu Đình nằm nghiêng bên cạnh, tay duỗi ra làm cái gối đầu cho cô nghe xong lý luận của cô không nhịn được phì cười.

Cái cô ngốc này, phải là ngược lại chứ, là cô bức anh trút hết “sức lực” cho cô sao đùng một cái lại biến thành anh rồi!

Tiêu Đình nghịch nghịch lọn tóc đen của Tuệ Đường, đem chúng vòng quanh ngón tay thành từng vòng rồi nhả ra, mái tóc đen nhánh vừa trơn vừa mượt khiến anh chơi không biết chán, thản nhiên thừa nhận:

” Ừ, đúng vậy”

Tuệ Đường nghe thấy đáp án đúng như suy đoán của mình giơ bàn tay nắm lại thành quả đấm bé xíu đấm lên vai anh nói:

” Đều do anh, cứ đẩy rồi lại đẩy.” ><

Tiêu Đình không biết xấu hổ nói: ” Hay để em đẩy nhé?”

Tuệ Đường luôn hiếu kì của chúng ta nghe vậy mở to mắt ngạc nhiên hỏi: ” Như thế cũng được sao?”

” Tất nhiên là được, em muốn thử không?”

Tuệ Đường bị trí tò mò thôi thúc, hoang mang gật đầu.

Tiêu Đình thuận theo ý Tuệ Đường, ôm cô lộn một vòng để cô ngồi lên thắt lưng của mình….

Và tất nhiên sau đó Tuệ Đường hối hận không thôi.

Lúc bấy giờ Tuệ Đường mới nhận ra cô làm gì có cái khả năng “đẩy” đó chứ, chỉ là thay đổi cách thức thôi, huhu.

Hai người ở trong phòng ôm ấp tới tận khi trời tờ mờ tối mới ra ngoài, đi vào phòng bếp một bàn đầy thức ăn đã được chuẩn bị, vẫn còn bốc hơi có lẽ vừa mới được làm không lâu, nhưng không có ai ở trong bếp, dì Vân đã ra về rồi.

Tuệ Đường nhìn một bàn đầy món ăn ngon, bụng sớm đã réo lên, còn toàn là những món cô thích, cô ngồi vào bàn cầm một cái bát một đôi đũa đưa cho Tiêu Đình.

Tiêu Đình cầm bát đũa Tuệ Đường đưa để sang một bên còn mình thì kéo cái ghế cạnh cô, ngồi xuống.

Tuệ Đường tròn mắt không hiểu: ” Sao anh để bát ở đó?”

Tiêu Đình nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: ” Hôm nay tôi không dùng bát, em giúp tôi”

Cái vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Đình khi nói câu đó khiến Tuệ Đường bật cười, anh vẫn lười y như ngày xưa, cơm cũng phải đưa đến tận miệng.

Tuệ Đường coi như đã tập thành thói quen, phản ứng cũng không ngạc nhiên mấy, cô múc hai thìa canh nấm vào bát, dùng thìa múc lên thổi thổi vài lần rồi đưa đến miệng Tiêu Đình:

” Hết nóng rồi”

Tiêu Đình vui vẻ uống thìa canh.

” Ngon lắm, em ăn thử xem”

Tuệ Đường cũng đói lắm rồi, lập tức múc một muỗi thưởng thức tay nghề tuyệt vời của dì Vân.

Đúng lúc đó điện thoại Tiêu Đình rung lên từng hồi, Tuệ Đường liếc nhìn một cái rồi lại vùi đầu vào ăn.

Tiêu Đình lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi, hơi nhíu mày nhìn Tuệ Đường sau đó kéo ghế đi ra ngoài nghe điện thoại.

” Mark, có việc gì?” Tiêu Đình trầm giọng hỏi.

” Tiêu Đình, không phải cậu đang ở cùng cô gái bé bỏng của mình đấy chứ?” Cái giọng điệu biết rồi còn hỏi của Mark Tiêu Đình đã quen.

” Mark, anh biết vậy thì mau nói vào chủ đề chính đi!”

” Hừ, cậu chẳng hài hước chút nào!”

Nói xong câu đó Mark không tiếp tục nói thêm gì nữa.

” Mark?”

Ở đầu giây bên kia Mark trầm ngâm, suy nghĩ nên nói thế nào, giọng điệu trở nên nghiêm túc:

” Tiêu Đình, có chuyện tôi nghĩ nên cho cậu biết. Tôi tình cờ biết được ngày mai có một người sẽ đáp máy bay xuống thành phố của cậu, cậu sẽ không đoán ra là ai đâu”

” Đúng là tôi không đoán ra, là ai vậy?”

Mark im lặng vài giây sau đó lên tiếng:

” Tình địch của cậu, Michael! ”

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.