Tuệ Đường bước từng bước tiến lại gần khu vườn, ánh đèn càng rực rỡ chói mắt, phía sau ánh sáng ấy có một bóng người đang ngồi, quay lưng về phía cô, dáng vẻ đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến Tuệ Đường không khỏi hơi dừng bước chân.
Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Tiêu Đình khẽ quay đầu, liền nhìn thấy Tuệ Đường, anh mỉm cười, nhưng trong đôi mắt hoàn toàn không có một tia cảm xúc, thấy Tuệ Đường vẫn mãi chần chừ không tiến thêm bước nào anh rốt cuộc mở miệng:
” Sao còn đứng đây, lại đây đi!” Giọng điệu cực kỳ ôn hòa giống như bây giờ thời gian đang là lúc sáu giờ tối.
Tuệ Đường lập tức chạy qua, cô nhìn một vòng phát hiện ngày hôm nay khu vườn này được trang trí rất đẹp, chiếc bàn đá trước giờ vẫn đặt ở chính giữa bày một vài món ăn cực kì đẹp mắt tiếc rằng đã nguội, một chai rượu vang còn có nước hoa quả và một chiếc bánh sinh nhật
Cô ngồi xuống cạnh Tiêu Đình, áy náy nói: ” Em xin lỗi, không đến đúng giờ được” Đâu chỉ không đến đúng giờ mà là đến muộn những bốn tiếng.Tuệ Đường tưởng Tiêu Đình sẽ tức giận nhưng anh không hề có một chút khó chịu nào, kéo cô lại gần anh, ôm cô ngồi trong lòng mình nhẹ giọng hỏi: ” Sao lại đến muộn như vậy, không phải chúng ta đã hẹn sáu giờ rồi à? Em còn luôn miệng hứa với tôi”
Tuệ Đường cuống quýt, vội vàng muốn giải thích: ” Em bắt một chiếc taxi đến đây, sau đó vào trong xe em liền ngủ quên mất đến khi tỉnh lại mới phát hiện chiếc xe em đang ngồi không phải chiếc ban đầu, cũng không có người lái xe nào, em biết bị muộn liền chạy tới đây”
Cô còn hooang mang nói:
” Em cũng không biết rốt cuộc xảy ra việc gì, rất mơ hồ”
Vòng tay đặt lên eo cô bỗng hơi xiết chặt, Tiêu Đình khẽ cười, thỉnh thoảng hơi nhíu mày giống như đang chăm chú lắng nghe cô nói, nhưng toàn thân lại toả ra hơi thở rất lạnh lẽo, anh nói:
” Là như vậy sao?”
Tuệ Đường gật đầu: ” Không phải em cố ý đến muộn.”
Lời cô vừa nói xong đáy mắt Tiêu Đình đã lạnh lẽo như băng sương, toàn bộ gương mặt đều trở nên lạnh lùng, mang theo hơi thở nguy hiểm, đôi môi sớm đã thu lại nụ cười dịu dàng, bàn tay anh dùng lực, xiết chặt cứng Tuệ Đường lại, gằn giọng nói:
” Hừ, Lâm Tuệ Đường, cô vẫn rất giỏi lừa gạt người khác”
Anh đứng dậy cũng kéo theo cả Tuệ Đường đứng lên, đôi mắt vừa lạnh giá vừa mang theo vẻ châm chọc:
” Cô cho rằng câu chuyện hoang đường của cô có thể khiến tôi tin à? Thật buồn cười”
Tuệ Đường bị thay đổi trong nháy mắt của Tiêu Đình làm sửng sốt, mở to mắt nhìn anh, nhất thời âm thanh bên tai lùng bùng, cái gì lừa gạt, cái gì hoang đường cô đều nghe không rõ.
Tiêu Đình cũng không cho Tuệ Đường thời gian để hiểu, ngang ngược xoay người lôi Tuệ Đường rời khỏi vườn đi vào nhà, nói:
” Cô phải biết trên đời này không có người dám lừa gạt tôi hết lần này tới lần khác mà vẫn bình yên.”
Dùng chân đá cửa phòng ngủ, Tiêu Đình tức giận thẳng tay đẩy Tuệ Đường xuống gường, trong đôi mắt toàn bộ đều là căm tức, anh đè lên người Tuệ Đường thô lỗ xé rách váy cô, dùng hai chân kẹp chặt người cô, cũng dùng sức không ngừng chặn lên đôi môi Tuệ Đường gặm cắn.
Tuệ Đường ý thức được nguy hiểm, bắt đầu giãy giụa, đôi môi bị tàn sát truyền đến đau đớn, cô muốn mở miệng nói nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ” ưm, ưm” vì vậy đành giơ bàn tay cố gắng đẩy Tiêu Đình đang bạo phát tức giận trên người cô.
Biểu hiện kháng cự của Tuệ Đường vô tình khiến Tiêu Đình càng hung bạo, anh kìm chặt hai tay cô, xuống tay càng nặng, hai ba lần liền xé váy của Tuệ Đường ra thành mảnh vụn, vung tay ném xuống giường, dám đẩy anh, không có cửa đâu!
Lúc này, lí trí Tiêu Đình đã bị cơn giận dữ bao trùm, anh cũng không nhiều lời giơ tay nhanh chóng cởi quần dài của mình xuống sau đó lập tức nâng thắt lưng Tuệ Đường lên, dùng sức xông vào.
Động tác của Tiêu Đình rất thô bạo, vừa bắt đầu đã không ngừng ra vào trong cơ thể Tuệ Đường, trong khoảng khắc đóTuệ Đường đau đớn tới khó thở, bị nặng nề xâm chiếm không có sự chuẩn bị khiến cơ thể cô căng chặt, Tiêu Đình sớm đã buông đôi môi cô ra, đôi môi cô sưng rất thảm, bởi vì đau Tuệ Đường muốn mở miệng nói Tiêu Đình dừng lại nhưng mỗi một cú nhấp lại làm cô đau tới cả người run rẩy, tiếng nói thoát ra cũng vì thế mà đứt quãng:
” Đừng mà… dừng lại…. xin anh đừng làm thế…” Cô không chịu nổi cuồng phong gió dữ bắt đầu nức nở, bàn tay bấu chặt lên lưng người đàn ông, há miệng thở dốc.
Nhưng mặc kệ cô cầu xin thế nào, người đàn ông ra vào trong cơ thể cô vẫn không chịu dừng lại, thậm chí còn mạnh mẽ điên cuồng hơn, dày vò Tuệ Đường không thương tiếc.
Hai mắt Tiêu Đình hiện lên tia đỏ, không biết là do giận dữ hay vì hưng phấn, anh hung hăng muốn cô, từ đầu đến cuối đều rất thô bạo, mặc kệ Tuệ Đường cầu xin anh cũng không có ý định dừng lại.
Tuệ Đường dần buông lỏng thân thể, bất lực rên rỉ, đau đớn đã giảm bớt, nhưng cô vẫn cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, dần dần ngay cả lời cầu xin cũng nhỏ dần rồi biến mất.
Thân thể cô dần có cảm giác kích thích, Tuệ Đường bất chợt nhắm mắt lại chờ đợi lúc kết thúc.
Nhưng Tuệ Đường lầm rồi bởi vì Tiêu Đình không hề có ý định tha cho cô, anh rút ra khỏi cơ thể cô, đem cô xoay lưng lại, sau đó từ đằng sau tiến vào, tiếp tục hành hạ cô…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, không khí bên trong phòng cũng yên tĩnh trở lại, Tuệ Đường giống như đã bị rút hết sức lực, mệt nhoài ngã xuống giường, khuôn mặt cô tái nhợt, Tuệ Đường có cảm giác như vừa địa ngục quay về, cô nâng mí mắt gắng tỉnh táo lại nhưng tầm mắt bỗng trở nên tối sầm, Tuệ Đường ngất đi.
Tiêu Đình yên tĩnh nhìn Tuệ Đường đang ngủ say trên gường, khuôn mặt cô ửng hồng, hàng lông mi Tuệ Đường rất dài, rủ xuống che kín đôi mắt đang nhắm chặt, Tiêu Đình biết Tuệ Đường có một ánh mắt rất đẹp, vừa to tròn vừa long lanh trong trẻo như nước, anh cúi đầu nhìn rồi phát hiện trên vành tai có đeo một đôi bông tai hoa hồng, càng làm Tuệ Đường trở nên thanh thoát xinh đẹp.
Được ngắm nhìn Tuệ Đường ngủ say và cùng thức dậy vốn là điều mà Tiêu Đình muốn nhất nhưng hiện giờ nhìn cô như vậy trong lòng anh lại rất đau.
Phải, hôm nay là sinh nhật Tiêu Đình cũng là sinh nhật mà anh mong đợi nhất trong mấy năm qua
Trước đây sinh nhật của Tiêu Đình luôn được tổ chức rất hoành tráng, bạn bè, họ hàng đều đến dự tiệc nhưng sinh nhật năm nay Tiêu Đình lại không muốn làm rầm rộ như mọi năm nữa.
Anh muốn Tuệ Đường, chỉ một mình Tuệ Đường cùng anh trải qua sinh nhật với mình, vì thế Tiêu Đình bắt đầu trang hoàng khu vườn từ sáng sớm, cùng dì Vân chuẩn bị món ăn, có hoa, có rượu vang, bánh sinh nhật, đúng chuẩn một bữa tiệc nhỏ ấm áp.
Moi thứ chuẩn bị xong xuôi chỉ còn đợi sự xuất hiện của Tuệ Đường.
Tiêu Đình chờ Tuệ Đường, ánh mắt không ngừng dõi theo động tĩnh chỗ lối vào, khu vườn thiết kế nằm ở khuôn viên phía sau biệt thự vì vậy anh không thể biết cô đã vào cửa hay chưa, lại muốn cho cô ngạc nhiên nên không chờ ở cổng, nhất định ngồi trong này đợi.
Nhưng cho đến sáu giờ Tiêu Đình vẫn không thấy bóng dáng của Tuệ Đường.
Anh nghĩ cô chắc là đến muộn một chút thôi, đợi thâm lát nữa.
Sáu giờ rưỡi, Tuệ Đường vẫn không xuất hiện.
Tiêu Đình bình tĩnh suy nghĩ có lẽ cô ấy kẹt xe nên tới trễ, nhất định là thế.
Nhưng trong đầu Tiêu Đình lại vang lên ý nghĩ, nếu kẹt xe sao Tuệ Đường không gọi điện thông báo cho anh?
Sẽ không phải giống như Mark nói bởi vì tên Michael gì đó mà Tuệ Đường lỡ hẹn với anh.
Vừa nghĩ đến điều đó, Tiêu Đình rất khó chịu, anh cầm máy điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Tuệ Đường cuối cùng lại trực tiếp bấm nút gọi.
Sau một hồi tút, điện thoại có người bắt máy, Tiêu Đình vội thu lại vẻ luống cuống, nghiêm mặt lạnh nhạt hỏi: ” Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Đầu giây bên kia im lặng mấy giây rồi đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, trả lời câu hỏi của Tiêu Đình nhưng là bằng tiếng Anh:
” Bây giờ ư? Sáu giờ bốn mươi rồi”
Tiêu Đình sắc mặt liền trầm xuống, gằn giọng nói: ” Anh là ai? Vì sao anh lại nghe máy của cô ấy?”
” Cô ấy đang ở chỗ tôi, tôi mới là người phải hỏi anh câu đấy! Anh là ai? Sao lại gọi điện thoại cho Helen?”
Tiêu Đình siết chặt điện thoại cố gắng giữ chút bình tĩnh còn sót lại: ” Đưa máy cho Tuệ Đường, ngay bây giờ!”
” Cô ấy không rảnh nghe điện thoại của anh, xin lỗi nhé, tôi cúp máy đây”
Một luồng khí lạnh xông lên trong lồng ngực, Tiêu Đình không còn giữ được bình tĩnh, gương mặt mặt phút chốc lạnh lẽo, anh cười một tiếng, giơ tay ném điện thoại trong tay xuống đất, chiếc máy liền văng ra xa nứt vỡ thành nhiều mảnh.
Sau đó Tiêu Đình nhìn một bàn tiệc nhỏ đầy màu sắc trước mắt, không nói lời nào ngồi trở lại, chỉ có điều động tác hoàn toàn cứng nhắc, anh ngồi im không nhúc nhích như tương gỗ, ánh mắt mơ màng nhìn vào vô định, tư thế như thế duy trì suốt bốn tiếng.
Bốn tiếng sau Tuệ Đường xuất hiện.
Tiêu Đình dời tầm mắt nhìn Tuệ Đường, xuống giường vào phòng tắm, lát sau anh khoác áo choàng tắm bước ra, liếc mắt nhìn về phía cô gái vẫn đang ngủ vùi trên gối, tâm tình phiền muộn, anh bước ra ngoài sau đó quay trở về với chai rượu trong tay và một cái ly, nâng ly rượu lên uống cạn, lại thêm một ly nữa, anh vẫn thấy chưa đủ, cứ thế uống sạch hết chai rượu, vậy mà đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Dùng mười phút uống hết một chai rượu nồng độ nặng, Tiêu Đình tuỳ tiện ném cái chai đi, anh xoay người bước về phía giường, vén chăn lên nằm xuống, lại kéo Tuệ Đường vào sát trong lồng ngực mình, anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn sau đó nặng nề mà nhắm mắt.
Tuệ Đường tỉnh lại lúc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cô mở mắt nhập nhèm nhìn sau đó gương mặt vô cảm của Tiêu Đình liền rơi vào ánh mắt cô.
Tuệ Đường mơ màng vẫn còn dấu hiệu buồn ngủ, cô cũng không nghĩ nhiều nhắm mắt lại lười biếng không muốn dậy, còn cố ý kéo chăn lên cao, ngủ tiếp.
” Tỉnh dậy!” Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của Tiêu Đình vang lên làm Tuệ Đường thoáng giật mình.
Cô giật nảy lập tức cảnh giác mở mắt ngồi dậy, dụi dụi mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh táo: ” Sao vậy?”
Tiêu Đình nhìn tình hình này cũng không buồn chớp mắt, tiến lại gần ném cho Tuệ Đường một bộ quần áo mới, ra lệnh:
” Vào thay đồ đi”
Tuệ Đường bị khí thế áp bức của Tiêu Đình doạ hơi sợ, vội ôm quần áo chạy thẳng vào phòng tắm.
Lúc tắm rửa đại khái đã khiến Tuệ Đường từ trong mơ màng hồi thần lại, cô nhớ đến lúc Tiêu Đình bộc phát tức giận làm cô đau, vì thế có hơi hoảng.
Tuệ Đường làm ổ trong phòng tắm mãi mới can đảm bước ra, cô len lén nhìn Tiêu Đình đúng lúc Tiêu Đình cũng đang trừng cô, Tuệ Đường lập tức cúi thấp đầu.
” Xong rồi?”
Tuệ Đường ngây người một hồi mới biết Tiêu Đình đang hỏi cô vôi gật đầu:
” Vâng”
” Vậy bây giờ cô ra ngoài đi, tôi đã nói với tài xế đợi bên ngoài, cô theo anh ta về nhà đi”
Anh dừng một chút lại nói thêm: ” Nhanh lên đừng làm mất thời gian của tôi!”
So với tưởng tượng của Tuệ Đường cô cứ nghĩ rằng Tiêu Đình sẽ chất vấn cô nhưng mà anh lại vô cùng bình tĩnh bảo cô về.
” Sao còn đứng đó?”
Tiêu Đình mất kiên nhẫn liền bước đến lôi Tuệ Đường ra khỏi phòng đem cô nhét vào xe rồi nói với tài xế: ” Xuất phát đi”
Tuệ Đường sợ hãi vội dùng sức mở cửa xe lao ra ngoài chạy đến trước mặt Tiêu Đình nói, trong lời nói vẫn không giấu được run rẩy:
” Sao anh lại làm vậy? Chẳng lẽ anh muốn đuổi em về?”
Tiêu Đình không thèm nhìn Tuệ Đường đi vào trong, vừa đi vừa nói:
” Phải, cô trở về đi, sau này cũng không cần phải tới đây nữa”
Tuệ Đường nghe vậy sững sờ, vội chạy nhanh về phía anh, túm được góc áo của Tiêu Đình:
” Anh sao thế?”
Tiêu Đình xoay người nhìn Tuệ Đường nói
:
” Không có gì,thứ gì tôi thấy chán thì bỏ thôi,cô đi đi, sau này cũng đừng tuỳ ý xuất hiện trước mặt tôi, tôi thấy phiền”
Tuệ Đường không tin nổi nhìn chằm chằm Tiêu Đình, hoang mang gọi:
” Đình!”
” Cô không cần nói thêm gì hết, chuyện ngày hôm qua tôi cũng không muốn nhắc đến nữa, quên đi”