Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 60: Anh không cho phép em thích hắn ta



Kể từ ngày đó, Tuệ Đường không hề gặp lại Tiêu Đình.

Tính đến nay vừa tròn một tháng!

Đóng máy tính lại, Tuệ Đường có chút mỏi mắt tựa lưng vào ghế, cô vốn chỉ định nhắm mắt lại một chút không ngờ lại ngủ quên mất.

Cô cảm nhận có ai đó đang vuốt tóc mình, Tuệ Đường mơ màng mở mắt, sau đó thấy Michael đang dịu dàng đắp chăn giúp cô.

” Michael, sao anh không đánh thức em?”

” Thấy em ngủ ngon không nỡ đánh thức”

Tuệ Đường khẽ vỗ đầu mình, nhìn thấy tấm chăn mỏng Michael đắp cho cô, khẽ nói:

” Sao anh lại đến đây?”

Michael thong thả ngồi xuống ghế nói:”

Anh cũng vừa tới, bây giờ cũng đến giờ cơm tối chúng ta đi ăn trước vừa ăn vừa nói”

Tuệ Đường nghĩ giây lát rồi gật đầu.

Michael dừng trước cửa một nhà hàng Ý, anh đỗ xe ở bãi đậu xe ven đường rồi dẫn Tuệ Đường băng qua ngã tư đường vào nhà hàng.

Bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch không nhỏ cho nên lúc nói chuyện Michael luôn hơi cúi đầu xuống, anh nói:

” Helen, nhà hàng này là một người bạn anh giới thiệu nghe nói pasta ở đây là đỉnh nhất đấy!”

Đã lâu Tuệ Đường chưa ăn món Ý cho nên cũng có chút thèm, vô cùng hào hứng nói muốn ăn thử.

Bọn họ đi sát cạnh nhau nói chuyện cười đùa vui vẻ như vậy đều thu hết vào tầm mắt một người.

Hôm nay là ngày Tiêu Đình xuất viện, đi qua ngã tư này đúng lúc gặp đèn đỏ phải dừng lại, anh liền vô tình trông thấy Tuệ Đường cùng một người đàn ông ngoại quốc băng qua đường.

Anh nhìn họ cùng nhau bước vào một nhà hàng Italy, ngồi ở vị trí gần cửa sổ sát đất, hiển nhiên đó là vị trí phải đặt bàn trước mới có.

Anh nhìn không chớp bóng dáng hai người họ, không biết suy nghĩ gì mà nhìn đến thất thần mãi đến tận khi đèn xanh bật sáng Tiêu Đình vẫn nhìn về hướng đó.

Lái xe thấy Tiêu Đình cứ nhìn mãi về một hướng anh ta cũng hơi quay đầu nhìn sau đó hỏi:

” Giám đốc, sao vậy?”

Tiêu Đình nghe hỏi mới biết bản thân mình vừa thất thần lâu như vậy, anh lắc đầu nhắm mắt lại, nói: ” Không việc gì, anh cứ lái xe đi”

Tiêu Đình không về nhà mình mà về nhà ba mẹ anh, họ nói muốn làm một bữa tiệc nhỏ mừng anh xuất viện.

Bởi vì chuyện nhìn thấy trên đường, tâm tình anh phiền loạn thường xuyên mất tập trung, bàn ăn đều là sơn hào hải vị nhưng anh lại chẳng hề nếm ra hương vị gì, gắp vài đũa liền đặt xuống.

” Con sao thế, thức ăn không vừa miệng à?”

Bà Tiêu hỏi.

Tiêu Đình lắc đầu: ” Không phải đâu, đồ ăn ngon lắm, con ăn no rồi”

Bà Tiêu thấy Tiêu Đình ăn chưa được bao nhiêu, nói: ” Mới ăn mấy miếng no gì chứ, mau ăn thêm đi”

” Phải rồi, mấy hôm trước Nhã Nhã có gọi điện cho mẹ nói gần đây không gặp được con”

” Vậy mẹ nói sao?”

” Con nằm viện lâu như thế, nếu không phải con nói không thì mẹ đã kêu nó đến chăm sóc con rồi, còn con bé kia vì sao ngay cả nó cũng không đến, lần trước không phải con vì nó là đuổi Nhã Nhã đi sao? Con nằm viện lâu vậy cũng không thấy mặt mũi nó xuất hiện, vậy mà con…”

Lời bà Tiêu là nhắc đến Tuệ Đường.

Không nhắc đến thì thôi, vừa nói đến Tiêu Đình liền khó chịu, nghĩ đến cô và người đàn ông kia vẫn còn ở cạnh nhau, lửa giận trong lòng anh liền không khống chế được, anh nghiến chặt răng nói:

” Mẹ nhắc đến cô ấy làm gì? ”

Bà Tiêu sửng sốt:” Con làm sao thế?”

Ông Tiêu ở bên cạnh khẽ ” hừm ” một tiếng, đưa mắt liếc nhìn Tiêu Đình.

Tiêu Đình thấy cái liếc mắt của cha mới hiểu mình vừa vô cớ nổi giận lớn tiếng nói chuyện với mẹ, anh không muốn nhắc đến mấy chuyện này bèn tìm một chủ đề khác nói chuyện.

Tiêu Đình về đến nhà bật đèn phòng khách nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, anh lên lầu, tắm rửa qua loa rồi trở về giường nằm,vết thương đã không còn đáng ngại có điều vẫn đang hồi phục cần băng bó, nằm một mình trên chiếc giường lớn như vậy, anh lại trằn trọc không cách nào đi vào giấc ngủ.

Trong đầu lại nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy lúc chiều.

Một tháng không gặp cô, anh cho rằng chắc cô sẽ nhớ anh, nhưng ngoảnh lại cô liền vui vẻ bên người đàn ông khác, căn bản sớm đã không còn nhớ đến anh.

Cứ tiếp tục như vậy, đến một ngày cô thực sự dem lòng yêu người đàn ông kia vậy phải làm sao?

Tiêu Đình phập phồng lo sợ, đáy lòng cực kỳ bất an, gần như thức trắng suốt một đêm.

Là Tiêu Đình bưng kín mọi tin tức ngăn không cho Tuệ Đường biết chuyện anh nằm viện, anh vốn ôm suy nghĩ đợi sức khoẻ hồi phục sẽ đi tìm cô nhưng còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy cảnh tượng khiến anh phát điên.

Chuyện cô đột nhiên bị kẻ khác suýt chút nữa hãm hại rất đáng ngờ, thời gian và địa điểm ở ngay gần biệt thự của anh, hơn nữa còn là ngay khi cô vừa chạy ra khỏi biệt thự, khả năng rất lớn bọn chúng đã theo dõi cô từ trước nhưng rốt cuộc là ai?

Tueeu Đình đã có phòng bị trong thời gian nằm viện cũng không gian cử người âm thầm bảo vệ cô, sợ rằng trong lúc anh không chú ý cô lại gặp nguy hiểm, nhưng từ đó đến giờ Tuệ Đường bình an, chứng tỏ kẻ chủ mưu vốn cũng không thực sự muốn nhắm vào cô.

Trong đầu Tiêu Đình hiện lên một cái tên, Đinh Nhã!

Cô gái này bề ngoài tưởng như vô hại nhưng anh biết cô ta rất thâm sâu khó đoán, luôn tỏ ra hiểu chuyện nhạy bén, nếu không phải anh còn rất nhiều chuyện cần giải quyết với cô ta, Đinh Nhã căn bản không thể ở cạnh anh lâu như vậy.

Nhưng giờ Tiêu Đình lại nghĩ theo một cách khác, có lẽ đã đến lúc kết thúc chuyện này.

Địa điểm Tiêu Đình hẹn gặp Đinh Nhã ở quán cà phê đối diện công ty, nói ra mục đích của buổi hẹn gặp.

” Anh nói hai chúng ta kết thúc, không phải là anh muốn chia tay em đấy chứ?”

“Đúng là tôi có ý này ” Tiêu Đình nâng tách trà đưa đến bên môi nhấp một ngụm, lạnh lùng nói.

” Anh vô tình thật đấy!” Đinh Nhã oán hận nói.

” Em mới là bạn gái anh nhưng anh thì sao, mang một người phụ nữ khác về nhà, vì cô ta mà đuổi em, Tiêu Đình, em thực sự quá thất vọng, đàn ông có tiền đều như vậy sao, tuỳ tiện phóng túng không có trách nhiệm”

Tiêu Đình hơi nhếch môi nhìn thẳng vào Đinh Nhã cũng không tức giận trước những lời cô ta nói, nhàn nhạt nói:

” Đinh Nhã, lời của cô nói ra không sợ hổ thẹn với lòng sao?”

Tiêu Đình lấy trong túi áo ra một xấp hình quẳng đến trước mặt Đinh Nhã nói:

” Cô tự xem đi.”

Đinh Nhã nghi ngờ mở phong bì gói giấy ra, lật xem từng tấm hình sau đó cả khuôn mặt đều trở nên cứng nhắc, bàn tay run run.

” Cô còn lời gì muốn nói? Hay là tôi nhìn nhầm, những tấm ảnh này không phải cô?”

” Anh…!”

Nhưng bức ảnh này đều là ảnh chụp Đinh Nhã cùng một người đàn ông khác ôm hôn thân mật, thậm chí có những ảnh còn để lộ da thịt, cô gái trên đó và khuôn mặt của Đinh Nhã giống nhau như đúc.

” Anh theo dõi tôi?”

Tiêu Đình như nghe thấy chuyện cười gằn giọng nói:

” Cho người theo dõi đã là gì cô còn có bản lĩnh cho người muốn lấy đi tính mạng người khác kia mà”

Tiêu Đình ung dung thản nhiên nói một hơi, nhìn chằm chằm Đinh Nhã, trong mắt toát ra sự sắc bén làm người ta cảm thấy áp lực.

” Anh nói bậy, tôi không giết cô ta”

Tiêu Đình nghe thấy vậy, đáy mắt càng lạnh lẽo nói:

” Quả nhiên là cô, tôi chẳng qua nói một câu không rõ ràng cô liền không đánh mà tự khai”

Đinh Nhã bây giờ mới nhận ra bản thân đã rơi vào bẫy của Tiêu Đình.

” Phải là tôi làm, nhưng tôi việc gì phải liều mình muốn lấy mạng cô ta chẳng qua tôi chỉ muốn cho cô ta một chút cảnh cáo, Đinh Nhã tôi không phải loại người chịu nhẫn nhịn bị các người lừa dối như vậy.”

Tiêu Đình hiếm khi không tức giận:

” Có lỗi với cô là tôi không liên quan tới cô ấy, muốn nhắm thì cứ việc nhắm vào tôi, chuyện như vậy sau này tôi không muốn lặp lại một lần nữa, còn cô cô dám nói cô tiếp cận tôi mà không mang theo tâm tư tính toán nào không?”

Đinh Nhã không ngờ Tiêu Đình sẽ hỏi như vậy, thoáng sững sờ.

Tiêu Đình nói tiếp:

” Phong Đình là tập đoàn do một tay ông nội tôi gây dựng lên, tôi là thế hệ thứ ba đứng lên tiếp quản nó, tôi không cho phép có kẻ giở thủ đoạn làm tổn hại lợi ích của công ty, lấy đi tâm huyết của ông, cô và người đàn ông đó một người tiếp cận tôi một người tiếp cận Phong Đình, muốn từng bước thâu tóm công ty, tôi không phải kẻ ngốc tôi đã sớm có nghi ngờ, giữ cô lại bên cạnh chỉ vì muốn nhanh chóng tìm ra kẻ nội gián đứng đằng sau cô mà thôi”

” Cô rất khôn ngoan cũng vô cùng kín kẽ, đầu tiên là thân thiết với mẹ tôi, dành lấy thiện cảm từ phía bà, công ty nhà cô xảy ra vấn đề tài chính nhỏ, cô rút tiền từ thẻ của tôi đập vào lỗ hổng đó, lại lấy danh nghĩa của mẹ tôi dễ dàng vay ngân hàng, những chuyện đó tôi đều biết nhưng không muốn tính toán với cô”

Khuôn mặt Đinh Nhã trở nên tái nhợt, mấp máy môi mà không nói được lời nào.

Tiêu Đình lời cần nói cũng đều nói hết, trước khi đi để lại một câu:

” Danh tính kẻ nội gián đã xác định rõ ràng, ngày mai sẽ có quyết định sa thải, về phần cô, đừng thách thức giới hạn cuối cùng của tôi, tốt nhất tránh xa người phụ nữ của tôi ra, may là người bị thương lần này không phải cô ấy nếu là lần sau tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu”

Nói xong Tiêu Đình cầm áo khoác ở ghế lên định rời đi, chưa đi được bao xa thì nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Đinh Nhã, cô chạy đến trước mặt anh, nước mắt tuôn trào:

” Đừng sa thải anh ấy, để anh ấy viết đơn từ chức có được không? Đều tại tôi anh ấy mới bị liên luỵ tôi, xin anh, cho anh ấy một cơ hội được không?”

Tiêu Đình nhìn Đinh Nhã một lúc lâu sau mới nói:

” Xem ra cô rất quan tâm tới anh ta?”

Đinh Nhã hối hận nói:

” Là tôi không tốt, lúc trước tôi một mực vọng tưởng trèo cao, anh ấy giúp tôi hết lần này tới khác nhưng tôi trước giờ chẳng hề xem trọng anh ấy chỉ vì anh ấy không thể cho tôi quyền lực địa vị mà tôi muốn, anh ấy vốn là một người tài xem như đây là lần cuối cùng tôi cầu xin anh được không? Sau này….sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của anh nữa!”

Tiêu Đình nhìn Đinh Nhã, trầm ngâm một hồi rồi nói:

” Coi như cô vẫn còn biết hối lỗi, yêu cầu của cô tôi đồng ý, nhớ kỹ những gì cô nói, còn một việc, tự cô hãy đi giải thích rõ với mẹ tôi, tôi có việc đi trước.”

Đinh Nhã cười rạng rỡ trong làn nước mắt nói: ” Cảm ơn anh”



Rời khỏi quán cà phê, Tiêu Đình không lái xe trở lại công ty mà đi tìm Tuệ Đường, anh tra lịch trình của cô, lái xe đến toà cao ốc Onfie, lịch trình của cô hiện tại khá bận rộn, Tuệ Đường đang trong buổi trình diễn thời trang nội bộ cho bộ sưu tập mới.

Thời gian buổi lễ bắt đầu đã từ hai tiếng trước, lúc Tiêu Đình đến thì buổi biểu diễn cũng sắp kết thúc, Tiêu Đình quyết định đứng đợi ở bên ngoài.

Ngoài trời bất chợt đổ mưa, cơn mưa lớn tầm tã mãi không dứt, Tiêu Đình đứng trước cửa lối vào toà nhà ngay gần tiền sảnh, yên lặng chờ đợi, khoảng nửa tiếng sau, buổi biểu diễn bế mạc, Tiêu Đình trông thấy Tuệ Đường đang chuẩn bị ra về, bên cạnh cô là trợ lý Lily, hai người hình như đang thảo luận một vấn đề gì đó.

Ánh mắt Tiêu Đình dừng lại trên người cô, chăm chú nhìn, hôm nay Tuệ Đường mặc áo khoác da cùng váy đen ôm sát người cùng bốt cao, mái tóc dài buộc đuôi ngựa ở phía sau, khuôn mặt cũng hoá trang đậm hơn bình thường, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, Tuệ Đường từng bước tiến về phía cửa xoay lối ra vào, chỉ cần cô tiến lại gần thêm chút nữa chắc chắn sẽ nhìn thấy anh.

Nhưng ngay lúc đó, sự chú ý của Tuệ Đường đã chuyển hướng, bởi vì Tueeu Đình thấy Tuệ Đường đột nhiên dừng bước, quay đầu sang bên phải sảnh

Tiêu Đình cũng theo tầm mắt của Tuệ Đường nhìn qua, ánh mắt của anh chợt tối lại, cả khuôn mặt ẩn chứa hàn ý mãnh liệt.

Bởi vì anh nhìn thấy Michael đang mỉm cười vẫy tay với Tuệ Đường.

Đây là lần thứ hai Tiêu Đình trồn thấy cảnh hai người họ ở cạnh nhau, lần trước là ở nhà hàng Italia, còn lần này là ở đây.

Tiêu Đình vốn không phải kiểu người yếu đuối, lần trước anh đã phải nhẫn nhịn rất nhiều mới có thể không nhảy xuống xe cướp Tuệ Đường từ trong tay gã đàn ông kia, bây giờ lần nữa phải chứng kiến cảnh tượng khó chịu thế này, anh sao có thể đứng yên như vậy.

Tiêu Đình không chút do dự đẩy cửa bước vào bên trong, bước lại gần Tuệ Đường, lúc đó cô đã đứng cạnh Michael, vì biết hôm nay cô ra mắt bộ sưu tập mới, Michael liền đến xem, vốn là sau khi kết thúc Tuệ Đường đã hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi nhưng Michael đứng đợi cô ở trong sảnh nói muốn rủ cô đi dạo phố, Tuệ Đường không mấy hứng thú, thực sự muốn về nhà, trong lúc cô đang định sẽ tìm một lý do để từ chối từ đột nhiên cảm nhận tiếng bước chân vững vàng đang tiến về phía mình, Tuệ Đường có thể nhận ra áp lực rõ ràng mà người đang bước đến gây ra cho cô, Tuệ Đường còn chưa kịp quay lại xem ai đang bước đến thì đã bị người nào đó cầm lấy cổ tay, sau đó là giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên:

” Em xong việc rồi hả?” Giọng nói đầy từ tính mê hoặc khiến Tuệ Đường trong phút chốc thoáng ngẩn người.

” Helen, người này là….” Michael cũng bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột

Tuệ Đường còn chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Đình cực kỳ tao nhã quay sang Michael, bàn tay đang nắm cổ tay Tuệ Đường dời xuống đan chặt tay cô, dùng tiếng Anh rất điềm đạm nói cho Michael anh là ai, nhưng trong giọng nói lại đầy khiêu khích:

” Chào anh, tôi là bạn trai của Helen”

Tuệ Đường cũng bị bất ngờ không thể tin được, thân thể khẽ run lên, phản ứng của cô Tiêu Đình sao có thể không nhận ra, anh hơi cúi đầu thì thầm vào tai cô:

” Anh nói không đúng sao? ”

Hơi thở của Tiêu Đình kề sát, khuôn mặt Tuệ Đường thoáng qua sự xấu hổ, nhưng cô cũng không quên cân nhắc tình thế, sau khi ổn định tâm trạng, cô nhìn Michael, nói:

” Xin lỗi, em còn có việc, em đi trước” Nói xong cô kéo Tiêu Đình vừa đi vừa chạy ra khỏi sảnh, thực ra sức lực của Tuệ Đường không đủ để có thể lôi kéo Tiêu Đình đi như vậy, chẳng qua anh tuỳ ý để cô làm vậy.

Đến một nơi ít người qua lại phía sau gần cửa phụ toà nhà, Tuệ Đường mới dừng lại, cô quay đầu nhìn Tiêu Đình gương mặt hiếm khi gần như không có bất kỳ cảm xúc gì không buồn không vui cũng không giận, chỉ nhìn Tiêu Đình rồi rất nghiêm túc hỏi:

” Anh đến đây làm gì?”

” Tuệ Đường!”

” Em đang hỏi anh, anh đến đây làm gì?” Tuệ Đường đột nhiên cao giọng nói.

Tiêu Đình vươn tay ôm Tuệ Đường vào trong ngực, ôm thật chặt cô gái mà suốt một tháng qua anh nhớ thương, nhớ đến phát điên.

” Em nghĩ anh đến đây còn có thể là việc gì chứ….”

” …Không phải là tới tìm em sao?” Tiêu Đình thong thả nói từng chữ.

Chỉ là anh không ngờ Tyệ Đường lại giơ tay đẩy anh thật mạnh, dùng hết sức lực giãy ra khỏi lòng Tiêu Đình.

Một tay của cô đụng trúng chỗ vết thương trên vai anh, Tiêu Đình bị đau đớn, cau mày khẽ rên nhẹ, lực cánh tay đang ôm cô cũng đành buông lỏng.

Sự bất thường đó Tuệ Đường không nhìn ra, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình, nói:

” Không phải anh nói em phiền phức, anh không muốn anh xuất hiện trước mặt anh sao? Anh không muốn em xuất hiện trước mặt anh, em liền không xuất hiện, bây giờ anh muốn gặp là em phải lập tức dừng lại để cho anh gặp. Anh còn nói anh là bạn trai em, anh không phải, vốn dĩ không phải!”

Tuệ Đường nói một tràng dài như vậy, cô không kìm được cảm xúc, hơi thở hơi dồn dập, đôi mắt trong veo như nước bây giờ còn pha lẫn tức giận.

Tuệ Đường thực sự rất tức giận.

Lời nói của Tiêu Đình hôm đó làm cô đau lòng, trái tim tổn thương, chỉ cần vừa nhớ lại thì đó giống như dây gai leo chứa gai độc đâm vào lòng cô, thương tích đầy mình.

Cô mím chặt môi, đôi mắt ẩn chứa lệ cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng đuều đó quá khó, Tuệ Đường không làm được, xoay người bỏ chạy.

Người đàn ông phía sau gần như cùng lúc cũng đuổi theo cô, rất nhanh đã tóm được cô gái nhỏ, anh ôm Tuệ Đường đang không ngừng giãy giụa, giơ nấm đấm đánh vào vai anh, cơn đau thấu xương từ bà vai truyền đến, đau tới mức run rẩy cả người nhưng Tiêu Đình lại cắn răng chịu đựng, không kêu lên dù chỉ một tiếng, cũng không buông lỏng cánh tay.

Tiêu Đình chỉ có thể cắn răng nhịn đau, cũng không nói lời nào, chỉ sợ vừa hé miệng sẽ bị cơn đau dày vò tới phải hét lớn.

Nỗi đau nếu là do cô gái này gây ra, thế thì anh nhất định sẽ chịu đựng được.

Tuệ Đường đánh loạn đủ rồi, cũng mệt nhoài, cô thở phì phò, giận dỗi nói:

” Anh muốn thế nào? Anh muốn em phải làm sao mới thả em ra?”

” Đừng qua lại với gã đàn ông ngoại quốc đó nữa!”

Tuệ Đường không bắt nhịp kịp thời không biết” gã đàn ông ngoại quốc” mà Tiêu Đình nói là ai.

” Ai?” Cô mờ mịt hỏi.

” Là gã lúc nãy em gặp”

Tuệ Đường lúc này mới hiểu Tiêu Đình đang nói đến Michael, cô giải thích:

” Anh ấy là một người bạn của em!”

” Anh ghét hắn!” Tiêu Đình phun ra ba chữ đó nhanh gọn đúng trọng điểm.

” Anh mới vừa gặp anh ấy, sao đã ghét người ta?” Tuệ Đường ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Đình cứng lưỡi không biết nói thế nào, hừ lạnh:

” Ghét là ghét, lẽ nào em thích hắn ta rồi?”

Tuệ Đường ngẩn ra, sau đó cô nhớ ra cô đang cực kỳ giận Tiêu Đình, uất ức nói:

” Đúng, em thích anh ấy đó!’

Tiêu Đình vốn chỉ muốn thăm dò không ngờ Tuệ Đường lại thoải mái nói ra như vậy, lòng anh trong phút chốc hoảng loạn nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng hỏi lại:

” Em nói thật?”

Tuệ Đường gật đầu: ” Là thật”

Có câu nói: ” Trước cơn giông bão thường sóng yên biển lặng” Vậy thì Tiêu Đình chính là trường hợp như vậy.

Bởi bì khi nghe lời khẳng định từ Tuệ Đường, anh rất bình tĩnh không hề có một chút biến hoá nào trên gương mặt, rồi đột nhiên bật cười, nhìn sâu vào ánh mắt Tuệ Đường, nói:

” Tuệ Đường, em nhớ lời nói trước kia của mình không, lúc đó em nói với tôi những gì không?”

Tuệ Đường im lặng không nói chuyện.

” Quên rồi à? Quên cũng không sao… coa điều, em không cho phép em thích anh ta!”

Tuệ Đường suýt nữa phì cười. Có cần nghiêm túc bá đạo vậy không? Cô nào có thích anh ta, cô chỉ thích người đàn ông đang đứng trước mặt cô nói những lời bá đạo này thôi.

Khiến cô đau, luôn nói lời vô tình với cô, có nhiều lúc Tuệ Đường cũng không phải vì sao cô lại chỉ muốn ở bên cạnh cái người này.

” Anh ấy không nói không nói cho xuất hiện trước mặt anh ấy!”

Tiêu Đình nghe cô nói thì hiểu ra: ” Là anh không đúng, xin lỗi”

Tuệ Đường là kiểu người cực kỳ dễ mềm lòng nhưng mà cô cũng rất kiên định, cho dù tức giận đã vơi bớt hơn phân nửa nhưng mà cô nghĩ nếu cô lại tiếp tục làm lành với anh, đến một lúc nào đó, Tiêu Đình lại vô cớ nóng giận lần nữa, không phải tình cảnh lại như bây giờ sao

Cho nên cô cứng rắn một lần, nói:

” Anh buông em ra trước đã”

Tiêu Đình lần này buông cô ra

” Em bây giờ không muốn gặp anh, cho nên thời gian này đừng tới tìm em”

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.