Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 7: Cậu chỉ được thích đường thôi



Tuệ Đường nghe bà Tiêu nói vậy liền há miệng trợn mắt: ” Bà chủ, có nhầm không ạ, ngăn cản chị ấy quyến rũ cậu chủ, con sao?”

Hô hô, phải đó, không phải con chẳng lẽ là ta, con muốn giữ trái tim đàn ông thì phải đá bay tiểu tam, mặc dù ta nghĩ trái tim tằng nhóc Đình bị con giữ từ lâu rồi. Tất nhiên bà chỉ nghĩ chứ không nói ra miệng.

Bà kéo tay Tuệ Đường, giọng nghiêm túc: ” Con có giúp hay không, con thân với Đình như vậy, con đi là thích hợp nhất, ta không muốn cho Tú Hòa đến với thằng bé, chần chừ mãi, chẳng lẽ … con muốn tác thành cho hai đứa?”

Tuệ Đường ngước mắt nhìn bà Tiêu, lòng dậy sóng. Phải, cô không hề muốn hai người họ thành một đôi nhưng … nếu, chỉ là nếu thôi, cậu chủ mới là người quyến rũ chị ấy trước? Cũng làm những việc mà gần đây cậu cùng cô làm thì sao? Chỉ cần nghĩ đến việc cậu sẽ cùng người con gái khác môi chạm môi, một góc nào đó bên ngực lại ẩn ẩn đau, vô cùng khó chịu, như vậy có tính là rất ích kỷ không?

Nhưng mà, kể cả có phải đóng vai cô gái ích kỷ hẹp hòi, phá nhân duyên của người khác cô cũng chấp nhận, chỉ cần cậu tránh xa bọn họ.

Vì suy nghĩ mang tính triết lý sâu sắc đó, bạn Đường Đường luôn nghe lời đã dõng dạc truyên bố: ” Ông chủ, bà chủ, hai người yên tâm, vì bảo vệ cậu khỏi những cô gái không tốt, con nhận lời, sẽ không phụ sự kì vọng của hai người ” ( [ Lề ]Tg:” Ghen thì nói luôn ra đi Đường, lại còn viện lý do hùng hồn như vậy làm gì”. Đường: “Ghen nghĩa là gì?”. Tg: “…”)

Ông bà Tiêu: ” Tốt lắm, Đường Đường là ngoan nhất mà ”

Và thế là, dưới sự giúp đỡ của ” ba mẹ chồng tương lai ” cùng sự tiếp thu có hạn của Đường ngốc, kế hoạch loại bỏ tình địch chính thức thực hiện.

Ở Trung tâm mua sắm

Tiêu Đình buồn bực. Cô gái tên Tú Hòa này không ngờ lại kĩ tính và phiền phức như vậy. Anh đã đi theo cô vào đây suốt từ sáng đến giờ vậy mà vẫn chỉ mua được vài thứ, mua quần áo thôi mà thử đi thử lại gần chục bộ vẫn không ưng ý cái nào. Cô ta không mệt sao, chọn lựa lâu như vậy, anh chỉ đứng nhìn thôi đã thấy mệt rồi

Đường Đường cũng là con gái mà sao một điểm cũng không giống cô ta. Nhớ tới Tuệ Đường, Tiêu Đình không nhịn được mà khẽ cười, cô bé này, sao mới rời xa có một lúc mà đã nhớ như vậy.

Trước đây, Tuệ Đường và Tiêu Đình cũng hay vào Trung tâm mua sắm mua đồ, mà chủ yếu là mua đồ cho Tiêu Đình, nhưng Tuệ Đường lại phải đi tới đi lui chọn giúp, từ dầu gội, sữa tắm đến quần áo, giày đều do cô chọn, anh chỉ việc ung dung đứng xem. Những lúc như vậy, Tuệ Đường lại bĩu môi: ” Sao cậu lại có những lúc lười như vậy chứ ”

Lúc chọn sữa tắm anh nói cứ chọn mùi hương cô thích là được, cô chọn hương bạc hà, anh thấy mùi hương này rất hợp ý, vì vậy trước nay chưa hề thay đổi loại khác.

Lúc chọn quần áo lại càng không phải nói, tuy còn nhỏ nhưng thẩm mỹ của Đường Đường lại rất khá, mặc lên đều tôn dáng và hợp với phong cách của anh.

Chỉ riêng lúc chọn mua đồ ăn vặt, anh tự mình chọn rất nhiều thứ, xong sau đó về nhà lại không ăn, vì thế đống đồ ăn vặt do Tuệ Đường giải quyết.

Thỉnh thoảng anh cũng ghé vào cửa hàng thời trang nữ chọn vài bộ cho Đường Đường. Nhưng đều chỉ có vài kiểu dáng, nếu không là váy thắt nơ ở eo thì cũng là gấu váy thêu bướm, hoặc cổ áo, tay áo, vai đính nơ con bướm, đích thực là phong cách của một lolita xinh xắn. Mà Đường Đường cũng rất thích những bộ đồ đó cho nên đã hình thành nên một khái niệm:” Đồ cậu chủ do cô hầu chọn, đồ cậu chủ chọn là cho cô hầu ”

Sau khi đi hết cả buổi chiều, Tú Hòa cuối cùng cũng biết mỏi chân không tiếp tục chọn nữa, định ra về. Nhưng lúc đi qua một gian hàng bán thú bông, mặc dù chẳng có hứng thú gì với mấy con thú đó nhưng cô cũng muốn tỏ ra đáng yêu, nữ tính một chút nên mắt sáng lên giơ tay khoác tay Tiêu Đình, giọng nhõng nhẽo:

-” Đình con gấu màu hồng kia đẹp quá, hay là cậu mua tặng tớ một con đi, coi như quà gặp mặt.”

Đột nhiên có người lạ khoác tay mình như vậy, Tiêu Đình nhăn mày, lập tức gạt ra: ” Xin lỗi, tớ bị dị ứng với nước hoa ” Ý nóicô tránh xa ra.

Tú Hòa hơi xấu hổ, thu tay về, Tiêu Đình chết tiệt, dám phũ phàng với mỹ nhân như mình hừ…

Ngẩng đầu nhìn gian hàng thú bông, ánh mắt Tiêu Đình bỗng tươi sáng, quay đầu dặn dò người lái xe đi đằng sau, rồi bước vào gian hàng, bảo họ gói con thú bông màu hồng kia lại, quẹt thẻ rồi ôm đến đưa cho Tú Hòa: ” Tặng cậu, về thôi ”

Tú Hòa hơi bất mãn về thái độ lạnh nhạt của Tiêu Đình nhưng khí chất áp đảo người khác của anh khiến ngay cả người mạnh bạo như cô cũng không dám chất vấn. Không sao, ngày tháng còn dài, rồi cậu cũng sẽ bị tôi chinh phục thôi, đàn ông tôi muốn quyến rũ chưa từng thất bại.

Tuệ Dường ngồi ngẩn ngơ trong phòng, bồn chồn lo âu, sao đến giờ này mà cậu vẫn chưa về? Hay là chơi với chị Tú Hòa vui quá nên chưa muốn về? Ahuhu cậu mau về nhanh đi!

Có vẻ lời cầu nguyện của Tuệ Đường được thành sự thực rồi, chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy tiếng xe vọng từ dưới sân. Chạy vội ra cửa sổ ngó xuống, đúng là cậu đẽ về rồi. Xỏ dép, chạy xuống cầu thang, đứng trước cửa, đợi cậu vào.

Lúc Tiêu Đình tới cửa đã thấy Tuệ Đường đứng trước cửa, môi mím chặt, ánh mắt chờ đợi. Cô là đang chờ anh sao? Chờ anh trở về giống như một người vợ hiền. Đáy lòng Tiêu Đình bỗng chốc tràn ngập hạnh phúc.

Cậu gọi:” Đường Đường, em… ”

Còn chưa dứt lời, Tú Hòa đã bước tới, cười tươi: ” Đã hơn bảy giờ rồi, Tuệ Đường em ăn cơm chưa mà lại ra đứng ngoài này. ”

Ánh mắt Tuệ Đường lúc này đang khóa chặt vào thứ mà Tú Hòa đang ôm trên tay, chính là con gấu bông Tiêu Đình mua

Tú Hòa thấy vậy thì trong lòng thậm đắc ý. Cô nhóc thấy chưa, cậu chủ của cô mua cho chị đấy, một người hầu như nhóc chắc chẳng bao giờ có được vinh hạnh này đâu

Tú Hòa không bỏ qua cơ hội, nói: ” Có phải rất đẹp không? Đây là quà Tiêu Đình tặng chị, chị rất thích ”

Nghe vậy Tuệ Đường ngước mắt nhìn Tiêu Đình, rồi lại nhìn Tú Hòa, cắn cắn môi, đáp: ” Đẹp lắm ạ ”

Tiêu Đình nhìn phản ứng của Tuệ Đường thì vui mừng, lát nữa lên phòng em sẽ còn thích món quà anh tặng hơn nhiều. Quay sang nhìn Đường Đường, anh nói: ” Ăn rồi thì mau lên học bài, sắp kiểm tra rồi đấy, chăm chỉ vào biết không?” Giọng nói

Khẽ đáp “Vâng” Tuệ Đường cũng không còn lý do ở lại, mím môi đi lên phòng mình. Hứ, hai người đuổi em đi để nói chuyện riêng chứ gì, em biết thừa rồi nhé, cậu xấu lắm.

Nếu như Tiêu Đình mà biết suy nghĩ này của Tuệ Đường đảm bảo sẽ phì cười thành tiếng mất.

Vào phòng, khóa cửa, còn chưa kịp rầu rĩ thì một con mèo bông trắng như tuyết đã đập vào mắt Tuệ Đường. Dụi dụi mắt nhìn trừng trừng chú mèo, xác định không phải mơ, cô mới chạy ào đến ôm mèo vào lòng.

Không cần nghĩ cũng biết là cậu chủ làm, cô cảm động chết được, lại còn làm cho cô bất ngờ nữa chứ. Không nghĩ nhiều, Tuệ Đường chạy sang phòng cậu, cũng quên luôn phải gõ cửa, trựa tiếp xông vào.

Và thế là …

Máu mũi sôi trào…

Cô lại lần nữa nhìn thấy khuôn ngực gợi cảm chết người đó…

” A ”

Khẽ kêu lên, nhắm mắt, xoay người lại, Tuệ Đường định lao vụt ra khỏi phòng.

” Đứng lại ” Tiêu Đình khẽ quát, từng bước tiến lại gần, áp sát Tuệ Đường.

Hai chân Tuệ Đường run run, lập tức không còn khả năng chạy trốn, đứng dựa vào cánh cửa, chỉ có thể để mặc Tiêu Đình tiến lại gần.

Tiêu Đình khẽ nhếch môi, hai cánh tay vây lấy Tuệ Đường và cánh cửa, cúi sát chóp mũi cô, khẽ thì thầm: ” Có chuyện muốn nói thì ở đây đợi, anh vào tắm ”

Lúc Tuệ Đường định thần lại thì Tiêu Đình biến mất sau cánh cửa phòng tắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tuệ Đường không nhịn được nghĩ đến tình huống vừa rồi, muốn có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu.

Một lát sau Tiêu Đình đi ra, trên người mặc bộ đồ ở nhà, mái tóc ướt rượt, chỉ đơn giản như vậy thôi mà cũng tỏa ra khí chất chói mắt.

– ” Đường Đường, lấy máy sấy lại đây ”

Không dám chậm trễ một giây, Tuệ Đường cầm máy sấy, đứng đằng sau, chậm rãi sấy từng lọn tóc. Tóc cậu vừa mềm lại mượt, chỉ lát sau đã khô.

Xong xuôi, Tiêu Đình hỏi: ” Khi nãy có chuyện gì mà chạy vào đây ” ( Tg: Biết rồi mà còn hỏi …)

Vừa rồi bị cậu làm cho rối loạn cô cũng suýt quên mất, giờ nhớ lại, bỗng ấp úng:” Đình, con mèo trong phòng em là … anh mua à ”

Tiêu Đình không trả lời, hỏi lại: “Có thích không?”

Quả nhiên là cậu mua: ” Em thích lắm, cảm ơn anh ” Vừa nói vừa cười rạng rỡ.

Tiêu Đình mặt lạnh tanh: ” Muốn cảm ơn thì dùng hành động đi, cảm ơn suông không có thành ý ”

Tuệ Đường: ” … ”

Cậu có cần tận dụng mọi lúc mọi nơi như thế không!

Tuệ Đường thực sự tiến đến trước mặt Tiêu Đình, hơi cúi người, ôm cổ Tiêu Đình, ghé sát mặt, hôn lên môi của Tiêu Đình. Cô biết cậu rất thích cô làm như vậy, tâm trạng cậu tốt, cô mới có gan nói về vấn đề của Tú Hòa.

Đúng là giờ phút này tâm trạng Tiêu Đình cực tốt, Đường Đường của anh ngoan biết bao nhiêu, anh thích. Thấy Tuệ Đường chuẩn bị rời đi môi mình, Tiêu Đình xoay người kéo cô ngồi lên đùi mình, ghé sát tai cô, khẽ cắn.

Tuệ Đường thấy nhột nhưng lại không giãy giụa, chỉ cất giọng lí nhí: ” Đình, có chuyện này em muốn hỏi anh ”

– ” Chuyện gì?”

Tuệ Đường vốn không phải người vòng vo cắn môi, nói thẳng: ” Anh … chị Tú Hòa đó, anh thích chị ấy đúng không? ”

Tiêu Đình cảm thấy khó hiểu, đang định phủ nhận thì như nghĩ ra điều gì đó, trả lời úp mở: ” Phải thì sao mà không phải thì sao ”

Tuệ Đường nghe vậy, nói rất hùng hồn: ” Đình, anh không được thích chị ấy ”

Tiêu Đình hơi ngạc nhiên, đây là cô đang ra lệnh cho anh sao, nhưng Đường Đườngphản ứng như vậy, anh lại có chút chờ mong.

Tiêu Đình: ” Tại sao anh lại không được thích Tú Hòa, cô ấy xinh đẹp như hoa thế kia, ai mà không thích ”

Tuệ Đường đuối lý, giọng yếu ớt: ” Trước đây em noí thích anh bây giờ anh thích cô ấy em sẽ… sẽ không thích anh nữa ”

Tiêu Đình thản nhiên đáp: ” Đường Đường lời đã nói ra không thể thu lại ”

Tuệ Đường rối trí: ” Đình, em đã nói thích anh rồi mà, cho nên anh cũng chỉ thích mình Đường thôi!”

Nói xong, cô nhảy ra khỏi lòng Tiêu Đình, chạy về phòng, không kịp nhìn phản ứng của người con trai đằng sau.

Lời tác giả: Mọi người thông cảm, Đan bị ảnh hưởng quá nhiều truyện Trung cho nên không kìm lòng được mà toàn viết ra mấy cảnh thân mật, tình tứ ^o^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.