Cậu Chủ Thật Yêu Nghiệt

Chương 25



Thời gian cứ thế trôi qua, một tuần, hai tuần và một tháng. Chị em Sang Hiểu Thi đã ở nhà kho trong vòng một tháng.

Khoảng thời gian đó, quản gia cùng mấy cô người hầu luôn đem thức ăn đến, trò chuyện với Hiểu Thi, Hiểu Du một chút rồi rời đi.

Tuyệt nhiên không ai nhắc cậu chủ trước mặt Hiểu Thi, Hiểu Du. Cả hai cũng không hỏi về Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh. Cứ cho là quên hết đi, không muốn nhớ đến.

Như vậy sẽ không còn thổn thức hằng đêm.

Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du nhận ra mình đã yêu cậu chủ khi nào không hay.

Và đã hiểu định nghĩa hôn là gì?

Nhưng liệu cậu chủ chấp nhận tình cảm này. Đành chôn chặt vào tim.

~~~~~~~~

Bữa trưa quản gia có đem thức ăn cho Hiểu Thi, Hiểu Du. Ăn xong, ngủ một giấc lại không thấy quản gia đến mang chén đĩa đi.

Chị em Sang Hiểu Thi liền mang đi đến nhà chính. Không phải là không nhớ lời dặn của quản gia. Nhưng đợi lâu như vậy cũng gần chiều rồi nên quyết định mang đi dẹp.

Với lại giờ này Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh chưa về nhà, hai cô ta thì ở trên phòng. Chắc vào dẹp không sao đâu.

Đến nhà chính, chị em Sang Hiểu Thi đem vào bếp rửa sạch úp lên. Kì lạ, hôm nay mọi người đi đâu rồi nhỉ. Căn nhà trống quơ trống quắt như nhà hoang chết chủ.

Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du làm xong việc cất bước rời đi đến nửa chừng phòng khách lại bị giọng nói từ phía cầu thang vọng lại.

" Ai cho tụi mày vào đây "

Hai cô ta nắm tóc chị em Sang Hiểu Thi kéo lê lên cầu thang.

Hiểu Thi, Hiểu Du không nhịn nhục mà báu vào cánh tay Minh Uyên, Trang Vy buộc hai cô ta vì đau mà thả tóc Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du ra.

Cả bốn người đều đang đứng trên cầu thang. Minh Uyên, Trang Vy ôm cánh tay bị báu tróc da, đạp vào chân Hiểu Thi, Hiểu Du.

Chị em Sang Hiểu Thi đẩy hai cô ta ra. Nhưng sức lực kháng cự không đủ. Cứ thế mà đôi chân bị đôi dép bông trên chân cô ta giẫm lên, đau buốt.

Chợt Minh Uyên, Trang Vy lại tự mình lăn ngã cầu thang vì đó là lúc Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh vừa về tới.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, thấy Minh Uyên, Trang Vy nằm bất động trên nền đất, đầu bị chấn thương chảy máu. Nơi cầu thang là Hiểu Thi, Hiểu Du đang đứng.

Lạnh lùng đi lại bế hai cô ta lên hướng ra cửa mà đưa tới bệnh. Chỉ lạnh nhạt bỏ lại một câu.

" Biến mất khỏi mắt tôi "

Bóng dáng của Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh dần khuất sau cánh cửa. Hiểu Thi, Hiểu Du thất thần ngồi bệch xuống sàn.

Cậu chủ bảo biến mất khỏi mắt tôi.

Câu nói cứ lặp lại trong đầu hàng vạn lần. Tay đặt lên ngực trái nó đang đau lắm. Nước mắt cũng đã cạn kiệt dần, không thể rơi ra một giọt nào nữa.

Cậu chủ vẫn không tra nguồn gốc của sự việc lại vội lạnh lùng đẩy Hiểu Thi, Hiểu Du ra khỏi cuộc đời cậu.

Không phải cậu chủ đã từng nói trong nhà đều có camera sao? Tại sao không xem? Nếu chị em Sang Hiểu Thi mà nhắc tới. Cậu chủ lại bảo là biện minh, không tin tưởng cũng chỉ là vô vọng.

Cậu chủ từng cứu sinh mệnh của chị em Sang Hiểu Thi lại chính tay gϊếŧ chết sinh mệnh ấy.

Được thôi, nếu cậu chủ muốn như vậy. Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du sẽ toại nguyện câu nói đó.

" Chị Hiểu Thi, em không muốn sống ở đây nữa. Em muốn đến một nơi thật xa "

Sang Hiểu Du đỡ Sang Hiểu Thi đứng dậy. Cất giọng nhẹ nhàng mà nói, ánh mắt bi thương không thể nào dấu nổi.

" Chị cũng vậy. Cậu chủ đã không cần chúng ta. Vậy thì chúng ta đi đến nơi xa xôi đi, vĩnh viễn biến mất khỏi mắt cậu chủ. Nếu may mắn chúng ta lại gặp được ba mẹ, người mang nặng đẻ đau chúng ta mà không thấy mặt một lần "

Sang Hiểu Thi ấm áp nói, cùng Sang Hiểu Du đi vào căn bếp.

Trên tay cả hai cầm một con dao gọt hoa quả, mỉm cười cay đắng mà nhìn nhau. Lưỡi dao sắc lạnh chạm vào da thịt nơi cổ tay. Mạnh mẽ rạch một đường. Máu từ cổ tay nhỏ giọt xuống sàn.

Cả hai cơ thể đổ ập xuống sàn nhà lạnh ngắt. Bàn tay Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du nắm chặt lấy nhau không rời. Mở mắt nhìn nhau một lần sau cuối rồi mi mắt dần dần khép chặt. Máu trên cổ tay vẫn chảy không ngừng.

Cả hai nằm trên vũng máu của chính mình. Trên môi vẫn khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng. Nhìn Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du nằm đó trông thật yên bình, không chút phiền muộn.

Vì một câu nói vô tình khiến Hiểu Thi, Hiểu Du nghĩ quẩn đến thế. Chọn cái chết để rời xa người mình yêu.

Cậu chủ đã không cần chị em Sang Hiểu Thi, vậy thiết sống làm gì nữa.

Người ban cho mạng sống lại bỏ rơi chị em Sang Hiểu Thi một mình trên cõi đời này. Người cưu mang, dạy dỗ lại tuyệt tình đến thế. Một câu liền mang đến bi thương cho chị em Sang Hiểu Thi.

Trái tim của Hiểu Thi và Hiểu Du đâu phải sắt đá. Nó vốn mỏng manh như pha lê dễ vỡ.

Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du thật không chịu nổi đả kích này, con tim đang vỡ vụn từng mảnh không thể lành lặn như ban đầu. Cũng như gương vỡ không thể lành, nước đã đổ đi không bao giờ hốt lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.