Từ ngày hôm đó, Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du cùng về quê với quản gia sống vô cùng tốt.
Luôn luôn vui vẻ, Hoàng phu nhân cũng thường xuống thăm chị em Sang Hiểu Thi lắm.
Lần nào xuống cũng mua bánh cho Hiểu Thi, Hiểu Du. Làm cả hai ăn mà cũng ngượng miệng luôn ý.
Một tháng trôi qua nhanh nhấp nháy, Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du ngày nào cũng ra đồng làm việc cùng quản gia.
Người dân nơi đây đều hoà đồng, giúp đỡ lẫn nhau. Từ khi Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du về đây, con trai trong làng này đều để ý đến cả hai.
Quản gia xem chị em Sang Hiểu Thi như con gái ruột mà tận tình chăm sóc.
Nói chung cuộc sống rất nhàn nhã không phải lo toan tính toán chi li. Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh cũng chỉ còn là một góc nhỏ trong tim Hiểu Du, Hiểu Thi.
Tập sống quên đi những chuyện muộn phiền, lạc quan, tươi vui hướng về tương lai phía trước.
~~~~~
Trái ngược với chị em Sang Hiểu Thi. Anh em nhà họ Hoàng sống trong nhung nhớ. Ngày nào cũng đi đến công ty từ sáng sớm đến tối mịt mới về đến nhà.
Mặt mày thì lúc nào cũng lạnh tanh. Ăn uống bỏ bữa, lại thường hay uống rượu làm cho mình bị bệnh đau dạ dày luôn.
Nhưng bệnh cũng không chịu uống thuốc cứ nằm bẹp dí trên giường. Cơ thể càng ngày càng tiều tụy. Mấy cô người hầu đem lên liền bị hất đổ quát tháo đuổi đi.
Bí quá liền nhấc điện thoại gọi Hoàng phu nhân.
" Bà chủ, hai cậu chủ bị bệnh mà không chịu uống thuốc hay ăn gì cả "
" Tôi tới liền. Con với chả cái thất tình đều như vậy sao? "
Đầu dây bên kia Hoàng phu nhân bực bội nói.
Liền bắt taxi tới xem hai đứa con trai mình có bộ dạng thảm hại thế nào.
Khi còn bên không trân trọng, mất rồi lại thấy nuối tiếc.
Nửa tiếng sau Hoàng phu nhân đến. Đi lên phòng Thiên Phong, đẩy cửa bước vào. Dùng tay lay lay Thiên Phong không động tĩnh, cả người lại nóng hừng hừng như thế này.
" Thiên Phong, con tỉnh dậy ngay cho mẹ. Mau ăn cháo rồi uống thuốc nhanh "
" Thỏ ngốc Hiểu Thi về đây, con sẽ ăn. Con nhớ cô ấy "
Hoàng Thiên Minh mệt mỏi nói. Mắt vẫn nhắm chặt. Bao nhiêu cái chăn đều đắp lên người.
Hoàng phu nhân đi ra khỏi phòng. Thật sự mà nói là muốn nổ tung cái đầu vì mọi chuyện. Vì hai đứa con trai mình, người đành rút điện thoại gọi quản gia.
" Quản gia à, Thiên Phong, Thiên Minh sắp chết đến nơi rồi. Phiền quản gia nói lại Hiểu Thi, Hiểu Du nếu còn thương thì trong ngày nay về gặp mặt hai đứa nó lần cuối "
Hoàng phu nhân khoa trương, thêm mắm dặm muối mà nói. Lại có lòng trù ẻo hai đứa con quý hoá của mình. Nói xong không đợi quản gia trả lời đã vội cúp máy.
Rồi dặn người hầu mặc kệ Thiên Phong, Thiên Minh đi. Cứ lo làm việc. Xong, lại đi lên taxi đi về.
Hoàng phu nhân đúng là thương con mình quá nga.
Dưới quê, quản gia biết rõ bà chủ nói quá cả lên, nhất định chỉ là bị bệnh. Nhưng vẫn nói lại với Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du y chang lời Hoàng phu nhân nói.
Làm chị em Sang Hiểu Thi sửng sốt, mới có một tháng mà tuổi thọ của cậu chủ giảm đi đáng kể sao?
Nếu nói Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du không còn quan tâm nữa thì không phải? Rất còn thương yêu là đằng khác.
Và Hiểu Thi, Hiểu Du quyết định cùng quản gia bắt xe lên thành phố. Đến gặp Hoàng Thiên Phong và Hoàng Thiên Minh.
Ngồi xe ê ẩm cả mông suốt mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng xe đã tới bến, Hiểu Thi, Hiểu Du cùng quản gia bắt taxi đến biệt thự nhà họ Hoàng.
Đến nơi trời cũng đã chập tối. Mấy cô người hầu gặp lại quản gia và chị em Sang Hiểu Thi mừng muốn khóc.
Ôm chầm lấy nhau một lúc. Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du bảo quản gia đi nghỉ ngơi với mấy cô người hầu đi.
Còn hai người thì lên xem cậu chủ thật sự đã sắp lìa trần hay chưa? Chậm rãi bước lên phòng Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh.
Hiểu Thi, Hiểu Du bỗng cảm thấy trong lòng bồi hồi. Nhẹ trấn an mình, cứ gặp mặt lần cuối đền ơn cậu chủ đi.
Sang Hiểu Thi mở cửa đi vào. Nhẹ đến bên giường Thiên Minh, đụng anh một cái không động đậy. Hiểu Thi bật khóc nức nở.
" Cậu chủ Thiên Minh chết thật rồi sao? Huhuhuhu..."
Hoàng Thiên Minh đang mệt mà bị tiếng khóc làm cho tỉnh giấc. Thấy bóng dáng một người gục bên cạnh giường anh khóc nức nở.
Trông rất giống Hiểu Thi. Mà không phải cô đang ở dưới quê sao? Hay là anh bị hoa mắt sinh ra ảo giác.
" Cậu chủ sao lại đi nhanh như vậy? Sao không chờ Hiểu Thi về chứ? "
Sang Hiểu Thi đấm phình phịch xuống giường, gào lên mà khóc.
" Sang Hiểu Thi, em đang nói gì vậy. Tôi không hiểu "