Ngạo kiều nữ vương thụ tan tầm, vừa ra khỏi văn phòng đã hấy phúc hắc trung khuyển công đang chờ ở góc đường. Trời bắt đầu có tuyết, những bông tuyết tinh khôi vương đầy trên vai phúc hắc trung khuyển công, có vẻ là anh đã đứng bên ngoài khá lâu rồi.
Ngạo kiều nữ vương thụ nhíu nhíu mày, bước nhanh về phía phúc hắc trung khuyển công, vươn tay ra phủi phủi tuyết trên vai anh.
Lần nào phúc hắc trung khuyển công tới đón ngạo kiều nữ vương thụ tan tầm về cũng vậy, không bao giờ ngồi chờ trong xe.
Ngạo kiều nữ vương thụ từng hỏi nguyên nhân vì sao, phúc hắc trung khuyển công chỉ nhìn cậu, đôi mắt mở to có chút ranh mãnh, cười trả lời: “À, làm như vậy vào những hôm thời tiết đặc biệt như hôm nay, lúc em hết giờ làm, mới có thể nghĩ rằng anh còn đang chờ ở ngoài mà bước nhanh hơn, tới gặp anh.” Sau khi nói xong thì bỗng nhiên hắt xì một cái thật to, phúc hắc trung khuyển công có chút bất đắc dĩ dụi dụi mũi.
Ngạo kiều nữ vương thụ thấy thế nhanh chóng cởi khăn của mình ra, quàng chặt lên cổ phúc hắc trung khuyển công, mắng: “Thần kinh, lạnh chết anh mới đáng.”
2
Phúc hắc trung khuyển công chăm chú nhìn về phía đường đối diện, trời lạnh quá đi, anh không nhịn được xoa xoa đôi tay đang đông cứng của mình, ngay lúc này một dáng người thon dài vượt qua đám người lọt vào tầm mắt anh. Phúc hắc trung khuyển công thấy ngạo kiều nữ vương thụ đi về phía này, hớn hở vẫy vẫy cậu: “Em yêu, ở đây này ~~”, trong lòng cũng thầm tính toán, thời gian hôm nay ngạo kiều nữ vương thụ ra ngoài sớm hơn hôm qua một phút đồng hồ, tuy chỉ là một phút đồng hồ ngắn ngủi, nhưng nếu mỗi ngày hôm sau đều sớm hơn ngày hôm trước một phút thì thật tuyệt ~
3
Sau khi ngồi trong xe rồi, ngạo kiều nữ vương thụ liền nắm lấy tay phúc hắc trung khuyển công, chỉ nháy mắt thôi cậu cảm thấy bản thân mình như vừa nắm một cục đá. Cậu yên lặng đặt bàn tay ấm áp của mình lên trên bàn tay lạnh như băng của phúc hắc trung khuyển công.
“Lạnh quá.” Ngạo kiều nữ vương thụ cau mày nói.
Phúc hắc trung khuyển công nhìn ngạo kiều nữ vương thụ, đột nhiên nở nụ cười.