Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Chương 18



Chắc là vì quá gấp rút, bác Agasa thở hổn hển đến nói cũng không thành câu.

“Hít sâu trước đã, Shinichi bị làm sao?”

“Nó… tỉnh lại rồi.”

Giây phút đó, Kuroba không thể tin vào tai mình.

Khi anh thấy Ai chạy ngay vào phòng thì bừng tỉnh, theo phản ứng chạy theo, tới ngoài cửa rồi thì thấy bác sĩ đang ngồi bên cạnh kiểm tra sức khoẻ Shinichi, còn Ai quay lại ra hiệu Kuroba lánh đi.

Kuroba hiểu, lần này anh phải lánh đi, thì hai người mới không đi tới kết cục đối đầu, còn hy vọng le lói nào đó sau này có thể giả vờ quen biết, rồi lại ở chung như trước đây. Nhưng mà, cả hai đều giấu diếm nhau thân phận thật, còn bên nhau thế nào được?

“Đây là ta tự đến tự đi…”

Nặng nề từng bước rời đi, đến khi sắp khuất phòng cậu, anh lại quay đầu nhìn về cửa phòng, tự thì thầm một câu.

Lúc quay lưng bỏ đi, nghe được tiếng người hỏi nhỏ phía sau.

“Sao vậy? Hối hận sao?”

“Ta không dám nói là không, vì cậu ấy là độc nhất vô nhị, không ai có thể tư đoạt, vào lúc này.”

…….

Lại một khoá học kết thúc.

Sau khi trở về từ bệnh viện tới nay đã một tháng, Kuroba cảm thấy lòng mình giờ đây vô cùng trống vắng.

Kỳ thực bây giờ anh dạy ảo thuật kiếm được tiền nhiều hơn so với trước đây, lịch càng chật kín, hầu như không có một phút nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn thấy thiếu đi rất nhiều, rất nhiều điều không thể bù đắp.

Bây giờ ít có được thời gian nghỉ ngơi, cũng đã không còn người nào làm bạn. Buổi tối, chỉ đơn giản là đi ngủ, vì người kia đã không thể gặp lại được nữa, Kaitou KID cũng không cần đóng tiếp.

Nằm trên sô pha mềm mại, nhìn đèn treo trên trần, đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn như một thằng ngốc, cứ nằm ngớ ra như vậy.

Cả tháng trời nay vẻ mặt này của anh đã không còn xa lạ, chỉ khi dạy học thì mới tạm giấu đi, còn bình thường, thì cứ hay ngốc ra như thế.

Cả buổi chiều nay, anh đã như vậy hai lần.

Cửa trước sân nhà thường để mở, gió mát từng đợt thổi vào phòng. Nhắm mắt nghe tiếng gió, anh hoài niệm cảm giác bay lượn giữa ko trung, cảm giác xưa kia được tiêu dao không có gì ràng buộc.

Mơ màng đến mức có người bước vào cũng không hay biết, thậm chí tới khi người ta đến bên cạnh luôn cũng không phát giác.

“Không đóng cửa lại là nguy hiểm lắm nha.”

Giọng nói từ đâu truyền đến, Kuroba lập tức mở mắt ra, nhưng không nhìn thấy ai cả.

Lại vùi đầu vào sô pha, ngẫm nghĩ một chút, chắc là nghe nhầm, mà đúng là cửa mở như vậy thật cũng không có tốt lắm, nên bước ra đóng cửa lại.

Đột nhiên, tiếng nước đun sối trong phòng bếp truyền ra, rồi lại có tiếng tắt bếp ga.

“Ta có nấu nước sao?”

Các chuyện kì lạ cứ liên tiếp phát sinh, cho dù là thằng ngốc cũng biết chắc chắn là có kẻ đáng ghét nào đó tới đây bày trò đùa dai.

“Đây là lần thứ 13 rồi! Mi bước ra đây cho ta!”

Lần này là vừa tắm xong, đã thấy đồ treo trên móc bị đổi thành y phục trẻ em, không thể mặc được. Kuroba cuối cùng nhịn không được ra khỏi phòng tắm mắng to.

Một bóng người sau rèm cửa ló ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.