Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Chương 4



“Chân thành cảm ơn quý vị khán giả đã đến thưởng thức tiết mục ảo thuật của Kuroba Kaito tôi. Ảo thuật chính là trò xiếc gạt người, nhưng mà, những người ở đây…tuy rằng họ biết mình bị gạt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui thích. Mong rằng mọi người đêm nay sẽ cảm nhận được loại cảm giác vui thích này.”

Lời nói thấu tình thẳng vào trong tim của mỗi người.

“Vui thích dù biết mình bị lừa, cách nói chuyện có phần rất giống Kaitou KID.” Conan không hiểu vì sao hay đem Kuroba Kaito và Kaitou KID liên tưởng với nhau.

Ban đầu đi bộ trên không trung, nói lời chào với khán giả, sau đó đích thân lại gần hơn

Sau một trận khói trắng, ảo thuật gia biến mất không còn tăm hơi, lần thứ hai xuất hiện, đã nằm trên sân khấu, bên cạnh ở đâu ra một con rối.

Con rối tự biết đi lại trên không, lại không thấy có điều khiển gì cả, làm trò trên sân khấu hí lộng ảo thuật gia kia té ngã, mọi người cười ầm ầm. Sau đó một màn bài Poker từ túi áo bắn ra kết thúc màn thứ nhất.

Các màn ảo thuật ngoạn mục cứ tiếp tiếp, mọi người cười đến càng ngày càng thoải mái, tâm tình cũng ngày càng tốt hơn. Có người được mời lên sân khấu giúp một tay, để rồi khoái trá bị lừa một trận.

Trong toàn bộ thời gian biểu diễn không ai bỏ đi về, cũng không có lúc nào tiết mục chán ngắt, đúng như Kuroba Kaito nói, tuỳ rằng bị gạt, nhưng trong lòng đều cảm thấy vui thích.

Bất tri bất giác biểu diễn đã tới hồi kết thúc.

“Đây là lần đầu ta biểu diễn ảo thuật, nên đặc biệt tặng mọi người một phần quà kỷ niệm. Bây giờ mời các vị kiểm tra lại túi áo túi xách của mình, ở đó vốn không có gì, nay ta đã tặng cho các vị một vật làm kỷ niệm.

Tất cả mọi người kinh ngạc bắt đầu lục xem túi áo họ, phất hiện những vật nhỏ xinh làm rất tinh tế. Có người là dấu kẹp sách, có người được móc chìa khoá, đủ loại đủ kiểu đều có.

Xem ra không có ai phát hiện được mình bị bỏ vào khi nào, mọi người vừa mừng vừa sợ.

Conan và Heiji cũng vậy, Heiji được một cái huy hiệu trên áo, Conan thì được một lá bài và một hộp kẹo ô mai.

Đó là một lá bài Poker 2 cơ.

Giống như muốn nhắc nhở Conan rằng chuyện khi còn bé và chuyện phát sinh hồi sáng là có liên quan với nhau, bài Poker liên tục xuất hiện trước mặt cậu.

“Hi vọng mọi người sẽ thích nó. Tiết mục đêm nay phải dừng ở đây rồi, có cơ hội sẽ lại biểu diễn cho mọi người xem.” Kuroba Kaito sau khi nói lời tạm biệt, thì theo đàn bồ câu trong sân khấu biến mất, đèn trong rạp cũng lần lượt bật lên.

“Gì đây nha! Cậu được hộp kẹo, rất hợp với cậu nha.” Conan nghe tiếng nói phiền phức bên tai, biết ngay Heiji đang châm chọc bộ dạng nhóc con của hắn.

“Đáng tiếc tớ lại là huy hiệu Sherlock Holmes, không thích lắm, tặng cậu luôn cho khoẻ.” Heiji đem quà kỷ niệm phóng tới phía Conan rồi đứng lên.

Trên tay có ba vật chẳng liên quan, nhưng Conan cứ nghĩ chúng nhất định là có ý nghĩa gì đó, nhưng đây chỉ là trực giác vô căn cứ thôi.

“Là kẹo màu đỏ tươi như Ruby sao?”

Vị ô mai bắt đầu lan ra trên đầu lưỡi, vị cũng không tệ.

“Cuối cùng hắn cũng không có xuất hiện…. Kaitou  KID, thật có chút đáng tiếc.” Heiji vẫn đang tiếc hận nói, đợi đám đông người tan bớt.

Mọi người đều cao hứng bàn tán về buổi biểu diễn, đang lúc Conan lười biếng nhấc mông khỏi ghế thì nghe đâu có một tiếng động trên mặt đất.

Có một ống tròn trên đất, bên trong cuộn một tờ giấy.

Trừ Conan ra, không ai để ý tới.

“Kudo Shinichi:

Đã đến lúc rồi, sau một thời gian dài chờ đợi, Arsene Lupin sẽ cùng Sherlock Holmes ngươi lần thứ hai hội ngộ.

Bây giờ là 2 giờ sáng

Kaitou KID.”

Rõ ràng đây là dành cho mình. Việc Kaitou KID biết Conan và Shinichi có thể là một, Conan đã biết lâu rồi, nhưng thật không ngờ hắn biết rõ như vậy, lại canh trước được thời điểm cậu nhận được thư.

“Ý là muốn mình và hắn đơn độc quyết đấu sao?” Lúc này Conan trong lòng vô cùng phấn khởi, bởi vì cơ hội cùng Kaitou KID đơn độc quyết đấu rất ít.

Chỉ là… hắn muốn cái gì? Hội ngộ Sherlock Holmes là ý gì?

Xem lại một lần từ đầu tới cuối vẫn không rõ được. Nhìn lại bốn phía hầu như không còn ai hết.

“Conan! Em còn ở đây làm gì vậy? Đi mau lên.” Ran nhanh chóng bắt được tay cậu, cứ vậy kéo cậu xềnh xệch đi khỏi.

“Chị Ran… Em học lớp ba rồi đó…” Bây giờ bị kéo đi thế này vẫn thấy không được tự nhiên, bởi vì vẻ ngoài cậu giờ đã là thằng nhóc 9 tuổi rồi chứ có còn 6 tuổi nữa đâu.

“Cái này là phạt em cứ đứng ngốc ra kêu hoài không nghe.”

“Chị hết giận là được rồi…” Đối với mấy trò dạy dỗ của Ran, Conan không thể làm gì khác ngoài thuận theo cô ấy để bị lôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.