Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Chương 7



Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của Conan đã chuyển qua lộ trình mới.

Đến trường – tan trường – tới nhà Kuroba – về nhà.

Conan thích tới nhà Kuroba, hầu như còn muốn ở luôn bên đó. Bởi vì anh làm cuộc sống Conan có thêm màu sắc, luôn luôn có những phát hiện thú vị mới.

Phát hiện rằng Kuroba lúc mặc đồ ở nhà với lúc diện lễ phục biểu diễn hay áo vest thật như là một tà một chính. Làm như anh lúc trong nhà và anh lúc trên sân khấu là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Bất quá đều cùng một điểm chung, chính là đều tuấn tú như nhau, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Kuroba Kaito, đúng là một ảo thuật gia trời sinh, một người sinh ra để biểu diễn trên sân khấu.

Còn một phát hiện khác, diễn ảo thuật, so với xem ảo thuật còn thích thú hơn nhiều. Thành quả sau khi luyện tập thành công, khiến người ta cảm thấy rất thoả mãn, giống như cái thoả mãn cùng tự hào lúc suy luận vụ án.

Hôm nay, Kuroba không có tiết học, nên chỉ có hai người trong phòng một nghe một giảng.

“Cậu so với những người khác đều học nhanh hơn rất nhiều.”

“Là vì tôi có thiên phú.”

Nghe Conan nói vậy, Kuroba cảm thấy có chút khó chịu, nảy lên loại dục vọng muốn ăn hiếp chà đạp Conan một chút. (Ơ @@ anh thực dân nửa phong kiến quá vợ giỏi hơn chồng mới là cp hiện đại mà anh o_o)

“Nếu như cậu không quá gắng sức tới làm tay mình bị thương, thì sẽ học được nhanh hơn ấy.”

“Tôi đã nói rồi, tôi lỡ tay thôi, chỉ là bất cẩn thôi!”

“Vô luận như thế nào, thì cậu cũng không nhanh hơn tôi được, ha ha!”

Kuroba một bên khi dễ Conan, một bên cười đến vui vẻ.

Đột nhiên, có người ấn chuông cửa, làm thế giới riêng tư của hai người bị gián đoạn.

“Thiệt tình… Chẳng lẽ lại là học sinh mới?”

“Biểu cảm của anh như vậy sẽ làm nhiều người rất thất vọng nếu nhìn thấy đó, đặc biệt là nữ sinh.”

“Đừng nhiều chuyện.”

Qua vài ngày ở chung, Conan biết Kuroba trước mặt cậu đây luôn luôn có đủ loại biểu hiện, có lúc như một thằng nhóc ranh, có lúc lại là một nam nhân trưởng thành.

Nhưng… những vẻ mặt đó, cậu không muốn ai khác ngoài cậu được nhìn thấy. Cậu chỉ muốn độc chiếm cảm xúc của Kuroba, không chia xớt cùng ai nữa. (còn thằng vợ lại chuyên chủ độc tài quá đi = = thôi coi như chúng bây hợp nhau)

Kuroba thu lại nét mặt khó chịu, mang mặt nạ mỉm cười đeo lên, biến trở về một Kuroba “lúc bình thường”.

“Kaito!!!! Nhớ cậu quá!!!”

Cửa vừa mở ra, đã có một nữ sinh bay vô ôm ngay lấy Kuroba, xiết chặt không buông.

Thấy động tác này, lại nghe nữ sinh kia thân mật gọi tên anh như vậy, một loại cảm giác mang tên đố kỵ chiếm lấy đầu óc Conan.

Cô gái này rốt cuộc là ai? Sao có thể tiếp xúc thân mật với Kuroba như vậy? Vô số ghen ghét hiện ra đầy rẫy trong đầu Conan, làm tâm trạng ngày càng ô uế xấu xí.

“Aoko…Buông… Buông tay, có người kìa.”

“A! Tại vui quá quên mất!”

Aoko chuyển ánh mắt về phía Conan, còn cậu thì vừa kịp lúc chỉnh lại bộ dáng tươi cười ngây thơ của trẻ nhỏ.

“Vậy còn, bạn gái kia là ai? Còn có thằng nhóc này nữa.”

Còn có bạn gái nào? Conan lập tức chuyển đường nhìn từ Kuroba ra ngoài cửa.

Thân ảnh ngoài cửa thập phần quen thuộc, chỉ là cậu kinh ngạc vì sao cô ấy lại ở đây.

“Chị Ran!?”

“Cô ấy vừa tới đây, cũng không có đi vô.”

“Bé Ai nói gần đây sau khi tan học là em không gặp ai chạy thẳng về, mọi người rất lo lắng đó.”

“Em xin lỗi.”

Ran không ngừng quở trách, Conan chỉ biết cúi đầu nghe.

Aoko lôi Kuroba vô phòng học gần đó nói chuyện riêng trong khi Ran vẫn còn mắng Conan xối xả ngoài phòng khách.

Lời từ phòng khách vọng vào cũng nghe rõ mười mươi.

“Dạ đúng là em ở đây trước giờ.”

“Hay quá ha? Mỗi ngày tan học không về nhà ngay, chạy đến đây chơi giỡn phá phách làm phiền người ta, lỡ em gây hoạ chị ăn nói thế nào đền bù thế nào….”

“Em thực xin lỗi….”

Kuroba làm bộ như cái gì cũng không biết, tiếp tục nói chuyện phiếm với Aoko.

“Cậu không phải tới Kyoto học đại học sao? Sao lại về đây?”

“Không phải, chỉ hiếu kỳ muốn xem nhà mới của cậu thôi, rộng quá a~~ Nói vậy, tớ tới cậu không mừng sao?”

Làm bộ đánh Kuroba nhẹ một cái, Kuroba cũng làm bộ dạng xin lỗi rối rít.

“Không phải vậy đâu mừ. Mà này Aoko, cậu nghĩ bọn họ là gì của nhau?”

“Không phải là chị em ruột sao? Sao hỏi vậy?”

“Không đơn giản vậy đâu.”

Ran giáo huấn Conan một hồi xong, cuối cùng cũng kéo cậu trở lại tìm Kuroba, vừa vặn nghe được Kuroba đang nói đến Conan.

“Kuroba Kaito, anh đang nói cái gì tôi đó?”

“Hé hé, đang kể mấy bộ dáng xấu xí của nhóc khi ở đây thôi, tiểu quỷ.”

Thế là lại thêm một trận ầm ĩ.

Hai người thật giống y như con nít, ngươi cãi ta nhượng. Aoko và Ran cũng rất ăn ý không có xen vào bọn họ.

Đến khi hai người cãi vã lắng xuống, thì cũng hết 5 phút đồng hồ.

“Thám tử nhóc con, không thấy đói bụng sao?”

Vừa tính nói “không”, nhưng cái bụng hình như phản đối cậu, liên tục kêu rột rột.

Conan xấu hổ bỏ đi thẳng ra, mặt nhất thời đỏ ửng lên.

“Hiếm khi có được ngày đông đủ vậy, chúng ta đi ăn món ăn Trung Hoa đi.”

“Xin lỗi…Lần sau vậy, vì tớ nấu cơm rồi. Nhưng mà nấu cũng nhiều, hay qua nhà tớ ăn bữa cơm nhạt vậy, dù sao cũng thêm mấy đôi đũa thôi mà.”

Không ai đề nghị khác, thế là bốn người cùng nhau tới nhà Mori.

Đi ngang mấy tiệm đồ ăn dọc đường, bốn người cũng náo động một hồi, mua về một đống thực phẩm và đồ ăn vặt.

“Hả! Bố đi đánh mạt chược rồi sao? Không nói ai biết gì hết.”

Vừa than xong một tiếng về ông bố vô tâm, hai cô gái vừa vào bếp bắt đầu chiến đấu, còn hai nam sinh kia thì ngồi lại nhàn nhã ăn vặt.

“Conan, không đi tìm thư sao?”

“Cứ lo nói chuyện phiếm, quên mất việc này.”

Các lá bài Poker đều được nhận bằng nhiều cách khác nhau.

Có một lần là dán trên cặp sách, có lần lại kẹp trong cuốn tiểu thuyết, nói chung là cứ liên tục xuất hiện.

Hôm nay lại gửi tới bằng phương pháp truyền thống nhất, gửi bưu điện.

“Bây giờ đã là 9 cơ rồi,còn bốn lá nữa thôi. Nhưng cuối cùng là hắn muốn làm cái gì? 9 cơ ý nghĩa là muốn trộm, chắc chắn không sai.”

Kogoro đêm nay đi đánh mạt chược không ở nhà, Conan đem bài Poker bỏ vào túi áo, cầm phong thư nhìn tới nhìn lui hoài.

Kuroba len lén đi tới phía sau Conan, đem phong thư đoạt lấy, làm suy nghĩ Conan bị gián đoạn.

“Woa, là gửi phong thư 9 cơ sao? Đã là lá thứ 9 rồi, hoá ra có người hướng cậu tỏ tình à.”

“Không phải đâu, đây không giống thư của nữ sinh.”

Conan nhanh chóng đoạt lại phong thư, chạy vào trong phòng.

Lần đầu tiên ăn cơm cùng Kuroba, không ngờ phát hiện được, anh ta cư nhiên lại đi sợ cá, mà còn là sợ một cách vô cùng khoa trương.

Ầm ĩ cả một buổi tối, Conan cũng đã buồn ngủ rồi.

“Shinichi tôi rất thích cậu.”

Trong mông lung, Conan cảm giác có người ôm mình trong lòng, rồi nói bên tai như vậy, hơn nữa còn dùng cách gọi rất thân mật.

“Là Ran à?”

Nghĩ lại không giống như đang mơ, cậu cố gắng mở mắt, cử động tay chân, nhưng thân thể cứ đờ ra như băng, không cử động được.

Không biết rõ người đó là ai, nam hay nữ cũng không nhận thức được, chỉ cảm thấy môi bị hôn một cái, cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong hương thơm quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.