Không biết vì sao, trái tim Ôn Vãn hung hăng nhảy một cái, nói khó nghe một chút cảm giác giống như là bị bắt gian.
Bình thường, hoạt động của Chu Nhĩ Lam không ít, nhưng ở bên ngoài dùng cơm cực ít, ở trong mắt bà nhà hàng cao cấp tới đâu cũng không được vệ sinh. Ở chỗ này gặp bà, Ôn Vãn cũng có chút ngoài ý muốn.
"Mẹ." Cô đi tới chào hỏi mọi người thỏa đáng, Chu Nhĩ Lam và mấy vị phu nhân trước kia cũng đều từng thấy, thỉnh thoảng sẽ uống chung trà chơi mạt chược. Ôn Vãn lễ phép khách sáo xong, khéo léo đứng một bên Chu Nhĩ Lam, "Hôm nay, mẹ làm sao sẽ ——"
"Vị này, không giới thiệu?" Chu Nhĩ Lam vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Trầm, hiển nhiên quan tâm hơn người đàn ông xa lạ xuất hiện cùng con dâu rốt cuộc là ai.
Trước kia, Ôn Vãn rất hiểu chuyện, là niềm kiêu ngạo của Chu Nhĩ Lam với bạn bè. Người người đều nói con dâu hiền là mình một tay dạy dỗ, nàng dâu Cố Gia vô luận học thức tác phong công tác, phương diện nào cũng không phải chọn.
Cố tình khó được một lần bà và bạn bè ra ngoài liên hoan, kết quả là gặp Ôn Vãn và một một người đàn ông cao lớn đẹp trai như vậy cùng ăn cơm, có chút bác mặt mũi của bà, sắc mặt tự nhiên rất khó coi.
Ôn Vãn không muốn nói quá nhiều, nói thẳng, nói thật: "Vị này là Hạ tiên sinh, người thân bệnh nhân."
Đáp án có chút ngoài dự đoán, Chu Nhĩ Lam cau mày quan sát Hạ Trầm, không biết tin hay không tin.
Ở trước mặt người già. Hạ Trầm ra dáng thân sĩ trước sau như một, khẽ vuốt cằm nói: "Cháu làm cho bác sĩ Ôn gặp thêm không ít phiền toái, mời cô ấy ăn cơm gọi là cảm ơn, trong khoảng thời gian này, bác sĩ Ôn phí tâm không ít."
Vừa nói anh vừa hướng ông chủ nhà hàng nói: "Bữa cơm này của Cố phu nhân tính cho tôi." .....d.d.l.q.d.... ...... ...... ... Ông chủ kia rất biết nhìn sắc mặt người khác cũng rất biết xử lý, lập tức liền cười nói: "Cố phu nhân thấy được, bên trong mấy phòng có trẻ con, nhã gian này hoàn cảnh tốt, an tĩnh."
Dù sao Chu Nhĩ Lam cũng ngần này tuổi, nhìn người vẫn có mấy phần nắm chắc, thoạt nhìn người đàn ông này không giống loại đơn giản ôn hòa, hơn nữa nhìn ánh mắt anh ta nhìn Ôn Vãn, ánh mắt cũng không đúng.
Nhưng anh ta lại rất có chừng mực, lúc này hiển nhiên là cố ý giúp đỡ giảng hòa cho Ôn Vãn.
Mặc dù, Chu Nhĩ Lam không tin Ôn Vãn có thể làm loạn, nhưng nếu hấp dẫn quá nhiều, người mới có tự chủ cũng khó tránh khỏi làm việc gì sai, nghĩ tới những thứ này, khi bà xem Hạ Trầm cũng nhiều hơn mấy phần đề phòng và địch ý.
Hạ Trầm vẫn như cũ là người khiêm tốn cười: "Nếu mấy vị còn chưa có dùng cơm, tại hạ cũng không quấy rầy, bác sĩ Ôn, thuận đường tôi tiễn cô."
Đây là lễ nghi căn bản, một câu nói của Hạ Trầm không làm cho có người mượn cớ hiềm nghi.
Chu Nhĩ Lam nhìn Hạ Trầm như vậy trong lòng càng thêm không thoải mái, nhưng xung quanh còn có bạn bè ở đây, dù bà không vui cũng sẽ không đem chuyện này giải quyết ngay.
Ôn Vãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định tạm biệt với Chu Nhĩ Lam, lại nghe Chu Nhĩ Lam nói: "Đợi Minh Sâm tới đón mẹ, con đi cùng mẹ đi."
Lời này đã là quyết định, giọng điệu giống như không nói gì thêm.
Tất cả mọi người đưa mắt tại trên người Ôn Vãn, nhất là Chu Nhĩ Lam, cặp mắt nhìn thẳng vào cô, giống như chỉ cần cô nói "Không" sẽ phát tác ngay tại chỗ.
Tự nhiên, Ôn Vãn cũng không cách nào cự tuyệt, nếu như lúc này cứ cùng đi với Hạ Trầm mới làm người ta sinh nghi, lại nghĩ đến tình trạng thân thể Chu Nhĩ Lam, vẫn là gật đầu đồng ý: "Vâng."
Chờ lái xe một đoạn đường, lúc này A Tước mới quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông ở chỗ ngồi phía sau, Hạ Trầm vẫn nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, từ trước đến giờ vui buồn, tức giận anh đều không lộ trên mặt, lúc này khó mà nói tâm tình như thế nào.
"Cái đó! Cố lão phu nhân, rất lợi hại."
Đối với A Tước nói nhảm, Hạ Trầm chỉ lành lạnh liếc anh một cái.
A Tước tiếp tục lái xe, chuyên chú nhìn thẳng phía trước: "Một bộ dáng giống như đợi tính sổ, sau khi trở về bác sĩ Ôn đại khái là không dễ chịu. Chuyện ly hôn cũng ——"
Hạ Trầm trực tiếp cắt đứt lời anh: "Từ bao giờ anh trở nên bát quái như vậy? Người khác ly hôn hay không ly hôn, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì."
A Tước cố làm biểu hiện kinh ngạc: "Chẳng lẽ không phải thay cậu quan tâm?"
Hạ Trầm cười lạnh nói: "Tự cho là thông minh." .....d.d.l.q.d.... ...... ...... ... Từkính chiếu hậu, A Tước liếc anh một cái, không nói gì.
Trong xe lại lâm vào tĩnh mịch, thỉnh thoảng có đèn xe đối diện quét qua chỗ ngồi phía sau, A Tước luôn có thể thấy mặt mũi Hạ Trầm chìm như chết nước, lại không nghĩ rằng mới một lúc, chỗ ngồi phía sau vẫn lạnh lùng truyền đến một câu: "Mới vừa rồi, cô ấy cự tuyệt tôi."
Lời này A Tước nghe hiểu, cái này"Cự tuyệt" hiển nhiên không phải nói chuyện thuận đường đưa cô về nhà.
Anh kinh ngạc quay đầu lại: "Bác sĩ Ôn thấy cậu không tốt?"
Mi tâm Hạ Trầm hung hăng nhảy lên, nhẫn nhịn mới nói: "Cũng là tôi bốc đồng, suy nghĩ kỹ một chút, cô ấy không thích hợp. Về sau, chuyện này chớ nhúng tay." .....d.d.l.q.d.... ...... ...... ... A tước không lên tiếng, chỉ liếc nhìn thái độ Hạ Trầm giờ phút này.
Ở trên việc nam nữ này, thái độ Hạ Trầm rất tùy ý. Ở trong nhận thức của anh, gặp một người phụ nữ là tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, cho nên lúc ban đầu nhìn ra anh đối với Ôn Vãn có hứng thú, A Tước cũng chỉ cho rằng anh gặp phải người đúng khẩu vị thôi.
Chỉ là hiện tại. . . . . . Thế nào cứ có cảm giác anh rất buồn bực hay sao?
-
Tính tình Ôn Vãn đạm, cho nên dù hướng về phía một đám người lớn tuổi cô cũng có thể trấn định tự nhiên. Trong bữa tiệc không khí ngược lại rất tốt, trừ Chu Nhĩ Lam không thể nào nói chuyện ở ngoài, mấy vị khác còn đang tranh luận thắng thua không nghỉ trên bàn mạt chược, một phòng năm người thật đúng là không tẻ ngắt qua.
Cho đến khi Cố Minh Sâm xuất hiện, anh đẩy cửa đi vào, thấy Ôn Vãn rõ ràng ngẩn người, Chu Nhĩ Lam chỉ vào chỗ bên cạnh: "Tới đây, đứng ngốc làm gì ở đó?"
Ngày đó ở bên ngoài đồn cảnh sát gây có chút căng thẳng, cũng có chừng mấy ngày Ôn Vãn không thấy Cố Minh Sâm rồi, lần này khí sắc của anh hình như tốt hơn lần trước, lần trước trên cằm có lưu râu nhàn nhạt, trước kia người đàn ông này vô cùng chú ý chi tiết nhỏ loại này.
Cố Minh Sâm ngồi xuống bên cạnh Ôn Vãn, ngược lại không nhìn cô, chỉ nhìn gò má Chu Nhĩ Lam: "Vận may không tốt?"
Sau khi Cố Vân Sơn qua đời, thú tiêu khiển lớn nhất của bà chính là chơi mạt chược, thắng thua tất cả hiện trên mặt, một cái là có thể nhìn ra. Lúc này, mặt của bà có chút xấu, Cố Minh Sâm chỉ coi như buổi chiều bà thua tiền nên mất hứng.
Chu Nhĩ Lam liếc nhìn Ôn Vãn, cuối cùng vẫn là chịu đựng chỉ nói: "Mấy ngày nay bận rộn cái gì đến cái bóng của con cũng không thấy."
Cố Minh Sâm cười: "Mẹ cũng nói con bận rộn, đều là chuyện công ty."
Lúc anh nói lời này thì ngoài ý muốn nhìn Ôn Vãn một cái, còn đem cánh tay khoác lên trên ghế dựa sau lưng cô, tư thế này xem ra mập mờ, rơi vào trong mắt người ngoài có vẻ tình cảm hai vợ chồng tốt vô cùng.
Quả nhiên, Lưu phu nhân cười híp mắt tiếp lời: "Cũng đã lâu không thấy Minh Sâm rồi, mỗi lần đều là Tiểu Vãn cùng với mẹ cậu. Không biết còn tưởng rằng Tiểu Vãn mới là con gái ruột đấy."
Hai năm qua, Cố Minh Sâm nở nụ cười rất ít, bình thường qua loa cũng chỉ nhàn nhạt nâng lên môi, nhưng tối nay giống như tâm tình rất tốt, đối với người nào nói chuyện cũng khách khí cực kỳ: "Tiểu Vãn vốn chính là nửa con gái của mẹ cháu, nếu không mẹ cháu thế nào thương cô ấy mà không thương cháu, dì xem cháu đến lâu như vậy, cô ấy còn không hỏi xem cháu ăn chưa."
Chu Nhĩ Lam bị anh làm cho tức giận mà cười, giận trách đẩy anh một cái: "Cũng biết ba hoa, không có thời gian bồi mẹ cũng phải bồi Tiểu Vãn cho tốt."
Bà không tiếp tục nói nữa, tới thời điểm liền dừng, sợ bị mấy người bên cạnh nhìn ra chút gì xuyên tạc, không thể làm gì khác hơn là thở dài: "Cái người này, mấy dì đây tất cả đều bồng cháu rồi, đến tôi còn không hề có một chút tin tức nào đấy." .....d.d.l.q.d.... ...... ...... ... Ôn Vãn có chút xấu hổ. Hai năm qua, Chu Nhĩ Lam nói chuyện đứa nhỏ không ít, thỉnh thoảng còn nói bóng nói gió, cố tình cuối cùng cô và Cố Minh Sâm náo thành ra như vậy,chuyện ly hôn nếu nói ra, không biết kết quả sẽ như thế nào.
Cố Minh Sâm thấy cô mất hồn, ánh mắt khẽ ảm đạm, tay khoác lên trên ghế dựa nhẹ nhàng thu hẹp liền ôm cô vào trong ngực: "Nhiều đứa nhỏ phiền, hai người con và Tiểu Vãn rất tốt."
Ôn Vãn biết anh là muốn đối phó Chu Nhĩ Lam, nhưng đối với cử động suồng sã này không có thói quen, vừa đúng ngẩng đầu liền chạm vào một đôi con ngươi tối đen thâm trầm của anh.
Anh trầm trầm nhìn cô, có chút tình thâm.
"Ai yêu, vẫn là người trẻ tuổi tốt, nhìn hai người ân ái này." Có người không nhịn được phụ họa ra tiếng, thật ra thì đoạn thời gian trước tin tức Cố Minh Sâm và Ngô Địch còn huyên náo lên trang đầu mọi người đều biết, chỉ là bây giờ người ta suy nghĩ kỳ quái, cảm giác bên ngoài của đàn ông là chuyện nhỏ, nếu là mới vừa rồi Hạ Trầm và cô lộ ra chút đầu mối gì, sợ rằng tình huống lại khác hẳn rồi.
Từ đầu tới cuối, Ôn Vãn cũng không lên tiếng, cô không biết phải nói gì, cũng không muốn để cho lời nói dối như quả cầu tuyết ném lên đống tuyết.
"Lại nói, dì có cháu gái cũng trưởng thành rồi, chính là quá bắt bẻ. Hiện tại, đàn ông có điều kiện tốt quả thật giống như động vật quý hiếm, ách, Tiểu Vãn ——"
Ôn Vãn nghe được có người điểm danh gọi mình, ngẩng đầu nhìn đến lúc đó là dì Trần. Nhà bà kinh doanh quần áo, kích thước không lớn, nhưng ánh mắt vô cùng cao, trong vòng giao hữu cũng cực kỳ bắt bẻ.
Ôn Vãn nghi ngờ nhìn bà, chỉ nghe đối phương lại cười nói: "Mới vừa rồi người với cháu cùng nhau ăn cơm đó, chính là người thân bệnh nhân gì đó. Dì xem dáng dấp anh ta không tệ, phong cách cũng tốt, cháu quen biết sao? Giúp một tay giới thiệu một chút?"
Đầu tiên, Ôn Vãn là bối rối, ngay sau đó cứng lại không biết nên đáp lại như thế nào.
. . . . . . Làm mai mối cho Hạ Trầm sao?
Cô còn chưa kịp trả lời, Cố Minh Sâm đã lên tiếng. Anh khẽ cúi đầu, cánh tay để ngang trên vai cô lại bền chắc có lực, giống như muốn bóp vỡ cô: "Người thân bệnh nhân? Vị nào?"
-
Cố Minh Sâm lái xe đưa Chu Nhĩ Lam về nhà trước. Đoạn đường này, Chu Nhĩ Lam phát giác không khí giữa hai người không đúng, lúc này mởi rảnh lặng lẽ kéo người đến một bên: "Dù sao cũng là con không phải trước, mẹ xem Ôn Vãn từ nhỏ lớn lên, sẽ không phải cái loại người sẽ làm loạn. Con đối với nó không tốt, nó mới có thể nghĩ đến người khác."
Chu Nhĩ Lam không yên tâm nhìn anh một cái: "Minh Sâm, mẹ rất thích Tiểu Vãn."
Động tác Cố Minh Sâm cứng đờ, nhất thời trong lòng giống như dời sông lấp biển. .....d.d.l.q.d.... ...... ...... ... Đương nhiên, anh biết mẹ anh có thích Ôn Vãn nhiều thế nào, từ rất sớm trước kia đã biết, gần như Chu Nhĩ Lam là theo như hình tượng con dâu hoàn mỹ nhất trong suy nghĩ để bồi dưỡng Ôn Vãn.
Tầm mắt anh nhìn về bên khác, cuối cùng vẫn không có dũng khí nhìn lại mẹ một cái, chỉ là an ủi: "Con biết rồi, bên ngoài lạnh, mẹ đi vào nhanh một chút."
Sau khi lên xe, Cố Minh Sâm vẫn là một bộ dạng u sầu, Ôn Vãn suy đi nghĩ lại, thử dò xét nói: "Có phải hay không mẹ phát hiện ra cái gì? Không bằng chúng ta nói cho mẹ biết sớm một chút, càng giấutương lai mẹ biết thì ——"
Ôn Vãn chú ý tới tay anh cầm tay lái căng thẳng vô cùng, nơi khớp xương cũng mơ hồ trắng bệch, chợt cô có chút khẩn trương, ngón tay cũng không tự giác co lại. Cố Minh Sâm thâm trầm thở ra, mở miệng nữa lại là: "Ngày mai, trước khi đi làm thủ tục, có thể hay không theo tôi đi một nơi? ".