Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 7



Tiêu Tiêu chửi thề một câu trong lòng, không thèm nhìn Cố Minh Sâm một cái, nói: "Kỳ quái, đây là nhà Tiểu Vãn, sao anh lại có chìa khóa?"

Ôn Vãn buồn bực, nhưng hiển nhiên Cố Minh Sâm không muốn trả lời.

Anh ta không để ý đến Tiêu Tiêu, trực tiếp đi tới ném đồ trong tay tới trong ngực Ôn Vãn, mang dáng vẻ lạnh lẽo: "Thỏa thuận li hôn tôi đã xem qua, không có vấn đề."

Ôn Vãn cho rằng anh đã ký rồi, đang chuẩn bị mở túi giấy, bỗng nhiên nghe anh ta nói: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát."

Sau khi Tiêu Tiêu nghe xong lời này,ngay lập tức nhảy lên. Vóc dáng của cô thấp, so với Cố Minh Sâm lùn hơn không ít, cố kiễng chân: "Có cái gì sợ người khác nghe thấy sao?"

Mặt Cố Minh Sâm không thay đổi liếc nhìn cô một cái: "Có muốn tôi giúp cô đi ra ngoài?"

Từ trước đến giờ, người đàn ông này không có phong độ, giờ phút này cả người càng thêm tối tăm kinh người. Tiêu Tiêu cũng không sợ anh ta, ưỡn thẳng lưng, trợn mắt khiêu khích nhìn lại: "Cũng không phải là đánh phụ nữ, Cố Minh Sâm anh có chuyện gì không làm được."

Trong nháy mắt, con mắt Cố Minh Sâm tối mấy phần, bàn tay xuôi ở bên người từ từ nắm chặt thành quyền.

Trước kia, hai người này không hợp nhau, mỗi lần gặp nhau luôn luôn ồn ào. Tiêu Tiêu không chào đón Cố Minh Sâm, Cố Minh Sâm thì càng không cần phải nói, chỉ cần là người có liên quan đến Ôn Vãn anh ta đều ghét.

Ôn Vãn kéo cánh tay Tiêu Tiêu, nói với Cố Minh Sâm: "Chúng ta vào thư phòng nói."

Cô muốn biết Cố Minh Sâm còn muốn nói gì nữa, chuyện ly hôn này đối với anh ta không có chỗ xấu, anh ta cũng sẽ không giở trò.

Hai người vào thư phòng, Tiêu Tiêu nằm xem tạp chí ở trên sô pha, nhưng lỗ tai vẫn lưu ý động tĩnh trong phòng, chỉ cần Cố Minh Sâm khi dễ Ôn Vãn sẽ vọt vào trước tiên.
d.d.l.q.d
-

Ôn Vãn đem tài liệu đặt ở trên bàn làm việc, xoay người lại nhìn Cố Minh Sâm, đã lâu rồi bọn họ không ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh với nhau như vậy, một lần cuối cùng, có lẽ là hơn hai năm trước.

Cố Minh Sâm ngồi ở trên sô pha cũng không ngẩng đầu nhìn cô, tóc trên trán mềm mại rủ xuống khẽ che lại mắt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và khóe miệng mím chặt.

Cố Minh Sâm như vậy rất xa lạ, giống như có chút. . . . . . Bi thương? Ôn Vãn hoài nghi mình nhất định là nhìn lầm rồi, cảm xúc mềm yếu như vậy, tại sao anh ta biểu hiện ra ở trước mặt cô được?

Lúc Cố Minh Sâm ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Ôn Vãn đang nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt có hơi kỳ quái.

Anh nhẫn nhịn khó chịu, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, nhưng vẫn hỏi ra: "Kỷ Nhan. . . . . . Rốt cuộc tại sao phải đi?"

Ôn Vãn sửng sốt: "Cái gì?"

Thời điểm Cố Minh Sâm nhìn sang, cô thấy một đôi mắt đỏ dọa người. Anh ta nhìn chằm chằm Ôn Vãn, môi nặn từng chữ từng chữ đi ra: "Ba tôi thật sự vì muốn tôi cưới cô mới buộc cô ấy đi, không có nguyên nhân khác?"

Hai mắt anh nhìn thật kỹ mỗi biểu tình biến hóa của Ôn Vãn, anh và người phụ nữ này cùng sinh sống một chỗ mười hai năm, cho tới hôm nay hình như anh vẫn không hiểu rõ. Bề ngoài của cô xem giống như nhu nhược, rốt cuộc có tâm địa sắt đá như thế nào.

Ôn Vãn và anh trầm mặc nhìn nhau giây lát, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng."

Gân xanh trên trán Cố Minh Sâm đều giật giật, đột ngột anh đứng lên, ở thời điểm Ôn Vãn còn không thấy rõ đã đi đến trước mặt cô.

Bàn tay của anh rất lớn và có lực, nắm chặt bả vai của cô, gần như muốn làm cho cô tan xương nát thịt: "Thật sự coi tôi là kẻ ngu? Vậy cô nói cho tôi biết những thứ này là chuyện gì xảy ra! Con mẹ nó! Cô nói cho tôi biết."

Từ trong túi áo khoác, anh lấy ra một xấp hình ném lên người Ôn Vãn, vẻ mặt dữ tợn, nhưng lại có vẻ kích động và khó xử.

Ôn Vãn xem những tấm ảnh rơi tán loạn trên mặt đất, không có bất kỳ biến hóa nào trên mặt, Cố Minh Sâm không nhịn được cười lạnh thành tiếng: "Cô quả nhiên, quả nhiên đã biết từ sớm."

Người trên toàn thế giới đều biết, chỉ có một mình anh là kẻ ngu.

Cho rằng ba dùng thủ đoạn ép Kỷ Nhan đi mới để cho cô chết bởi tai nạn máy bay, thậm chí đem tất cả tội lỗi từ ba mẹ đổ lên trên người Ôn Vãn, anh tự nói với mình, là do Ôn Vãn giảo hoạt, biết lấy lòng ba mẹ, mới khiến ba mẹ bị cô lừa gạt chọn cô làm con dâu Cố gia.

Nhưng giờ phút này, sự thật so với những thứ này còn khó chịu hơn.

-

Người phụ nữ trong ảnh chính là Kỷ Nhan, cô là minh tinh điện ảnh của Làng Giải Trí, bởi vì ngoại hình đẹp và đáng yêu nên rất được yêu thích.

Vậy mà lại thấy những hành động gai mắt trong các bức ảnh, cặp chân thon dài trắng noãn vững vàng kẹp lại vòng eo người đàn ông, vẻ mặt vừa khổ sở vừa say mê nằm ở phía dưới một người đàn ông trung niên. Còn có thật nhiều tư thế dâm đãng khó tưởng tượng, mà vai nam chính lạiđổi thành nhiều người khác. . . . . .

Những hình ảnh này, Ôn Vãn không còn xa lạ, nhìn đến lồng ngực của anh vì tức giận mà kịch liệt phập phồng, cô hiếm khi chần chờ mấy giây: "Kỷ Nhan, cô ấy là vô tội."

Căn bản, Cố Minh Sâm không nghe lọt, cặp mắt sung huyết đỏ ngầu, ngón tay nắm ở trên vai cô không ngừng thắt chặt.

Ôn Vãn rất đau, nhưng vẫn nhẫn nại nói tiếp: "Anh biết cô ấy không có bối cảnh gì, một cô gái ở Làng Giải Trí rất khó khăn. Lúc ban đầu là do bị người khác thiết kế, nhiều lần uy hiếp mới có những giao dịch với những người giàu có và chính trị gia này."
d,d,l,q,d,,,,,
Ôn Vãn biết Cố Minh Sâm chắc chắn rất khổ sở, năm mười sáu tuổi tới Cố Gia, cô đối với tính tình của người đàn ông này hiểu rõ chính xác từ sớm. Đừng nói Kỷ Nhan là người phụ nữ anh thích nhất, dù là một món đồ chơi đã từng thuộc về anh mà bị người khác nhúng chàm, anh cũng sẽ phát điên nổi giận chừng mấy ngày.

Cô không biết an ủi người khác, cắn cắn môi, lặng lẽ nói: "Cô ấy luôn luôn yêu anh."

Nhưng Cố Minh Sâm giống như không nghe thấy cô nói, thật sâu nhìn vào cô: "Cho nên ba tôi không để cho tôi cưới cô ấy, nguyên nhân thực sự là vì điều này? Mà không phải bởi vì cô. . . . . ."

Ôn Vãn mấp máy môi, gật đầu lần nữa.

Cố Minh Sâm khổ sở lui về phía sau một bước, anh an bài Ngô Địch vào công ty đã từng làm đại diện cho Kỷ Nhan, lúc này mới dần dần tìm ra từ đống scandal một việc đã chôn xuống thật lâu. Nhưng theo sự thật bày ở trước mặt anh, anh mới biết mình hiểu lầm người phụ nữ này ròng rã hai năm, cô biết rất rõ ràng, nhưng cái gì đều không nói.

Nói cho cùng, hiểu lầm của anh, đối với cô mà nói căn bản không quan trọng.

"Ban đầu là ba tôi không cho cô nói với tôi sao?" Anh gần như có thể đoán được, Ôn Vãn rất nghe lời Cố Vân Sơn và Châu Minh Lam, chỉ cần bọn họ phân phó, cô nhất định sẽ làm theo.

Nghe giọng điệu này, Ôn Vãn biết chuyện đã bị anh tra ra không sai biệt lắm, hơn nữa phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì: "Chú Cố sợ anh khổ sở."

"Vậy còn cô?"

Cố Minh Sâm đột nhiên hỏi cô, làm cho Ôn Vãn không hiểu ra sao: "Tôi?"

Cố Minh Sâm nhìn người phụ nữ trước mặt, anh muốn hỏi cô, hai năm qua bị anh lạnh nhạt, thậm chí có thời điểm nhục nhã, trong lòng cô không có cảm giác nào sao? Có khổ sở, tổn thương hay không?

Lần đầu tiên, Ôn Vãn bị anh nhìn chăm chú, nghiêm túc vả tập trung, các biểu hiện trên mặt cô từ từ đọng lại, cuối cùng, thản nhiên nhìn Cố Minh Sâm: "Không biết, anh một mực chán ghét tôi, tôi cũng bị người ta ghét nhiều rồi. Không khổ sở."

Cố Minh Sâm chưa từng nói chuyện và lắng nghe Ôn Vãn tử tế thế này, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, vẻ mặt thoải mái và buông lỏng, nơi lồng ngực chợt. . . . . . Điên cuồng co rút .

-

"Sau đó, anh ta đã ký?" Tiêu Tiêu chờ Cố Minh Sâm vừa đi đã bắtÔn Vãn thẩm vấn cô, Ôn Vãn nói quá trình ký tên, làm cho cô (TT) kinh ngạc không ngậm miệng được, "Kỳ quái, quá dễ dàng, lúc trước nhìn anh ta vẫn từ chối còn tưởng rằng không muốn ký đấy."

Ôn Vãn bật cười: "Không phải đâu, lúc trước đại khái do anh ta đang bận thôi."

"Mặc kệ như thế nào, rời đi tên khốn kiếp này đều là chuyện vui vẻ. Khi còn bé, sai bảo cậu như giúp việc còn chưa tính. Sau này, kết hôn vẫn còn luôn bắt nạt cậu, để về sau cho anh ta đi gặp quỷ đi." Tiêu Tiêu bĩu môi, cầm phần thỏa thuận li hôn lăn qua lộn lại xem nhiều lần, giống như muốn nghiệm chứng thật hay giả.

Ôn Vãn không đáp lời, chỉ ngẩn người nhìn ly thủy tinh trên bàn.

Tiêu Tiêu phát hiện kể từ sau khi Cố Minh Sâm đi, cô cười có hơi miễn cưỡng, ánh mắt mơ hồ lung lay, không được tự nhiên. Không nhịn được, mắt cô trợn to, đưa tay chọc chọc bả vai Ôn Vãn: " Ở trong thư phòng, hai người . . . . . . không xảy ra chuyện gì mà tớ không biết chứ?"
d.d.l.q.d.....
Mắt Ôn Vãn trợn to, gương mặt hơi hồng, vội vàng dùng sức khoát tay phủ nhận nói: "Anh ta nghe tớ nói xong sau đó ký luôn, còn không nói với tớ liền đi ngay, giống như rất tức giận."

"Thật?"

"Thật."

Tiêu Tiêu lanh lợinheo mắt, chợt âm trầm cười phá lên: "Tớ hiểu rồi."

" Biết cái gì rồi hả?" Ôn Vãn bối rối cau mày. Tiêu Tiêu giống như tên trộm,mở trừng hai mắt, đứng dậy, đôi tay dùng sức lôi cô hướng trong phòng đi đến: " Đi đi đi, cậu khôi phục cuộc sống độc thân, chúng ta thế nào cũng phải ăn mừng một phen. Tối nay, tớ sẽ cho cậu biết một người phụ nữđộc thân có cuộc sống đặc sắc về đêm như thế nào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.