Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 75-1



“Chết, đã chết?”

Sau khi sững sờ qua đi, A Tước chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra lối suy nghĩ của người phụ này vẫn không đuổi kịp tiết tấu của anh, khó trách những lời đáp lại đều kì kỳ quái quái. Nhưng mà anh ta cũng không cười, bởi vì những thứ này đủ để nhìn ra Ôn Vãn để ý Hạ Trầm bao nhiêu, thậm chí còn cảm thấy bộ dáng ngốc nghếch của người phụ nữ này cũng rất đáng yêu.

Anh ta ho khan một tiếng, vô cùng cẩn thận nói: “Anh ba sẽ không chết, bác sĩ Ôn cô suy nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy thì vì cái gì mà ngay cả điện thoại anh ấy cũng không gọi cho tôi?” Thậm chí bên trong câu nói này còn lộ ra một chút uất ức.

A Tước khẽ nhếch môi mỏng, bộ dáng kia giống như là Ôn Vãn lấy cái gì ra bức bách cũng sẽ liều mạng không chịu khuất phục. Cô hung hăng lườm anh ta, đã vậy người đàn ông xưa nay chất phác này còn thông thạo né sang chuyện khác: “Không phải cô muốn đi gặp Lâm phu nhân đó sao, đồ đạc tôi đều chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.”

“......”

“Anh ba nói, cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, tôi đưa đồ xong thì sẽ rời đi, không quấy rầy các người.”

Tư thái muốn đi gặp mẹ vợ ấy làm cho Ôn Vãn càng không thể nói gì thêm, mọi người không ở nơi này, qua tặng đồ để làm chi? Dùng sức đè lại gân xanh sắp đứt trên trán, cô nhẫn nại nói: “Vậy anh nói cho tôi số điện thoại của anh ấy, tôi tự mình gọi tới.”

A Tước khó xử cau mày: “Bác sĩ Ôn, cô có gọi thì anh ba cũng không có cách nào nhận.”

Ôn Vãn hoài nghi nhìn anh ta, cái gì gọi là không có cách nào nhận, vậy anh ta liên hệ với bọn họ bằng cách nào?

A Tước sống chết không chịu nói thêm điều gì, Ôn Vãn cũng không trông cậy vào anh ta sẽ nói thẳng ra, lời này ít nhiều cũng có tác dụng làm cho cô thoải mái hơn, vì vậy nói: “Được rồi, dù sao sau này Hạ Trầm ngàn lần đừng thấy hối hận.”

A Tước nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô, đáy lòng lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh thay Hạ Trầm, chỉ sợ sau khi anh ta trở về, ngày trôi qua sẽ không quá tốt......

-

Sau đó đi gặp Lâm Hữu Trân, nửa năm rời đi này tâm tình của Ôn Vãn đã bình phục rất nhiều, cuối cùng có thể ôn hòa nhã nhặn đối diện với người mẹ đã từng vứt bỏ mình.

Lúc trước Lâm Hữu Trân bỗng nhiên trở về, gây cho cô chấn động không thể coi là nhỏ, khi đó dù cho như thế nào đều không thể tha thứ. Cộng thêm trong khoảng thời gian đó cô còn gặp thêm vài chuyện, tâm tình thật sự rất áp lực, đối xử với người khác và công việc đều quá mức gay gắt.

Từ sáng sớm Lâm Hữu Trân đã biết được tin tức cô về nước, đối với việc cô đến thăm liền vui sướng không thôi, sau khi ngồi xuống vẫn tiếp đón cô uống trà, trên bàn còn bày rất nhiều trà bánh.

“Những thứ này đều là món con thích ăn khi còn bé.” Trên mặt bà rõ ràng có cảm xúc lấy lòng, đáy mắt còn có vài phần vô cùng cẩn thận.

Ôn Vãn nhìn đồ ăn trước mặt, màu sắc rực rỡ vô cùng đẹp mắt, khi còn bé điều kiện trong nhà không tốt, mỗi lần cha mua đồ ăn trở về cô đều kích động ôm hôn ông.

Nhớ tới cha, tâm tình của cô lại nặng nề.

Có lẽ Lâm Hữu Trân cũng đoán được tâm tư của cô, vội dời trọng tâm câu chuyện đi: “Chuyện của Hiển Thanh, mẹ đã nghe nói.”

Ôn Vãn gật đầu: “Hiện giờ anh ta đang nhận trị liệu, kỳ thật với anh ta mà nói lại là chuyện tốt.”

Thấy Lâm Hữu Trân kì lạ không nói tiếp nữa, Ôn Vãn nghi ngờ nhìn bà một cái, lúc thấy bà ngẩng đầu lên một lần nữa thì hốc mắt đã đỏ: “Tiểu Vãn, mẹ có lỗi với con. Những lời này mẹ luôn không có mặt mũi nói ra, nhưng nếu không nói, có lẽ cả đời con cũng sẽ không tha thứ cho mẹ.”

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm mẹ con hai người nói đến chuyện này một cách thẳng thắn, Ôn Vãn lựa chọn trầm mặc, còn Lâm Hữu Trân thì hơi có chút kích động: “Khi đó mẹ còn trẻ tuổi, lòng tham hư vinh quá mạnh mẽ, một lòng hướng tới cuộc sống giàu có an nhàn, mẹ sợ khổ......”

Nói đến đây chính bà cũng nghẹn lời, nhìn sắc mặt Ôn Vãn, không phát hiện ra có điểm nào không thích hợp mới tiếp tục nói: “Khi đó mẹ nghĩ là, chờ mẹ yên ổn một thời gian sẽ đón con qua. Sau khi mẹ làm lao động xuất ngoại, nơi đầu tiên phục vụ chính là nhà họ Chu, cha của Hiển Thanh đối đãi với mẹ vô cùng tốt, rồi sau đó, hai người chúng ta ở cùng một chỗ.”

Bà dừng một chút, khó khăn nuốt nước miếng một cái, những lời tiếp theo vô cùng khó khăn mới bật ra khỏi miệng: “Ông ấy đối xử với mẹ rất tốt, nhưng mà chỉ có một yêu cầu, sau khi kết hôn không thể có đứa nhỏ. Ông ấy rất thương Hiển Thanh, bởi vì bình thường ông ấy có quá ít thời gian để chăm sóc cho cậu ấy, cho nên mới dùng yêu cầu này để hà khắc với chính mình. Mẹ, mẹ không thể đón con qua, thậm chí cũng không dám nói cho ông ấy biết sự tồn tại của con.”

Lâm Hữu Trân nói vô cùng cẩn thận, nói đến nói đi cũng biết là lấy cớ cho sự ham mê hư vinh của mình, sợ Ôn Vãn tức giận, càng sợ trong lúc tức giận cô sẽ sập cửa rời đi. Nhưng cô chỉ im lặng ngồi ở đó, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng thay đổi.

Lâm Hữu Trân nói xong, ngược lại càng thấy không yên: “Tiểu Vãn, thật ra không có một ngày nào mẹ không nhớ đến con. Lúc mẹ ở cùng một chỗ với Hiển Thanh, những lời tán gẫu đều nhắc đến con.”

“Hiển Thanh quá hướng nội, cho nên mẹ mới dám nói với cậu ấy mọi thứ. Cậu ấy không thường nói chuyện, chỉ biết nghe, mẹ nấu cho cậu ấy món ăn mà thường nấu cho con ăn, mua đồ chơi con thích cho cậu ấy, kể những câu chuyện cổ tích mà con thích nghe cho cậu ấy, kể lại những chuyện mà hồi bé con thường làm, còn miêu tả bộ dáng của con cho cậu ấy nghe. Mẹ mang những gì nợ con, đều bù lại trên người cậu ấy, nhưng mà trong lòng vẫn không được giải thoát, mỗi ngày mẹ đều nhớ đến con --”

Thì ra là thế, có lẽ cô ảnh hưởng đến thời thơ ấu của Chu Hiển Thanh quá sâu, cho nên anh ta mới có thể bệnh hoạn chấp nhất với cô như vậy. Trong lòng không phải không có dao động, nhưng Ôn Vãn vẫn không biết nên đáp lại như thế nào, cho dù đã từng khuyên bản thân mình nên tha thứ, đời người cũng chỉ vài chục năm ngắn ngủi, nói thế nào đi chăng nữa đây cũng là người thân cuối cùng của cô.

Nhưng chữ đến bên miệng lại không thể nào nói ra chữ ,“Mẹ mẹ” Hai chữ này đối với cô mà nói là rất xa lạ.

-

Lâm Hữu Trân nâng tay che mặt, cúi đầu khóc nức nở: “Mẹ biết không thể bù lại, mặc kệ mẹ có làm cái gì, những đau khổ mà mấy năm nay con nếm qua đều không thay đổi được. Hơn nữa bởi vì quan hệ của mẹ, mới làm cho cho Hiển Thanh trở nên như vậy...... Mẹ thật sự xin lỗi con, tiểu Vãn, nhưng mà mẹ vẫn hy vọng lúc mẹ còn sống con có thể tha thứ cho mẹ.”

Lâm Hữu Trân khóc đến không thở ra được, như vậy thật sự rất khó coi, Ôn Vãn cầm khăn tay đưa cho bà. Lâm Hữu Trân nắm tay cô không buông lỏng, nói: “Tiểu Vãn, trong lòng con còn oán mẹ đúng không? Mấy năm nay, thậm chí nửa năm con rời đi này, mỗi ngày lương tâm mẹ đều bất an, không lúc nào được sống yên ổn. Thậm chí mẹ cũng không dám ngủ, mỗi buổi tối đều mơ thấy cha con.”

“Mấy năm nay, mẹ vẫn thường mơ đến ông ấy sao?” Ôn Vãn hạ mắt nhìn ngón tay của mình, như thể nỉ non nói ra, “Những năm mới lớn, mỗi ngày con đều mơ mẹ thấy cùng cha. Mỗi ngày đều hy vọng đây chính là giấc mộng, khi tỉnh lại thì cha vẫn còn sống, mẹ cũng vẫn còn ở đây.”

Lâm Hữu Trân nghe những lời này, tim như bị đao cắt, bà biết trong lòng con gái có oán hận, dù cho ai đã trải qua những chuyện này, cũng không thể tùy tùy tiện tiện nói mấy câu là có thể tha thứ. Bà càng thêm nghẹn ngào, lại không có mặt mũi nào nói ra được câu xin tha thứ một lần nữa.

Ôn Vãn nhét khăn tay vào trong tay bà, tự nhiên lại cười: “Sau này từ từ nhận ra sự thật, mẹ thật sự không cần con nữa, cha cũng không có khả năng sống lại, người con có thể dựa vào, chỉ còn có chính mình.”

Lâm Hữu Trân nghe xong những lời nói của cô mà mặt nóng bừng, đến một chút ý tứ chỉ trích bà Ôn Vãn cũng không có: “Hận cũng hận qua, cũng không có thời gian suy tính về những thứ này. Con muốn cố gắng học tập, muốn học để trở nên hiểu chuyện, đã bị bức bách mà phải trưởng thành sớm, những thứ muốn học nhiều như vậy, làm sao còn có thời gian hận mẹ? Sau đó mấy năm, con cũng sắp không thể nhớ nổi bộ dáng của mẹ rồi......”

Lời này không thể làm cho Lâm Hữu Trân dễ chịu hơn, ngược lại hốc mắt càng thêm chua xót: “Tiểu Vãn.”

Ôn Vãn thở dài: “Giống như hiện tại, con cũng không hận mẹ, nhưng muốn nói tới cảm tình, nhiều năm trôi qua như vậy, thật sự rất khó để không có chút ác cảm nào.”

Khi đó rời khỏi Thanh Châu mang theo vô vàn cừu hận, rồi khi trở về, sau khi buông bỏ khúc mắc tâm tình trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ngay cả cuộc sống đều dường như trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.

Công việc bắt đầu tiến hành đâu vào đấy, chuyện vui vẻ nhất là mỗi tuần cùng Tiêu Tiêu đi làm kiểm tra cho thai nhi và tham gia lớp học làm mẹ. Những người khác đều là hai vợ chồng, chỉ có các cô là hai người phụ nữ đi cùng nhau.

Thời gian lâu, những cặp vợ chồng xung quanh đều nhìn hai cô với ánh mắt quái dị, Tiêu Tiêu nghẹn cười, luôn trêu ghẹo sau lưng: “Sẽ không phải nghĩ hai ta là kiểu đó đấy chứ?”

Ôn Vãn cũng cười, ôm cô hôn một cái: “Vậy hãy để cho họ nghĩ vậy đi.”

Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, nhưng khóe miệng cũng không che dấu được ý cười: “Nghe nói về sau Hạ Uyên cao hứng đến hỏng rồi, ngay cả việc mình mang thai anh ấy cũng không cảm thấy an toàn, cậu nói tại sao lại có người đàn ông không đáng tin cậy như vậy.”

Thật sự Ôn Vãn không tưởng tượng ra được Hạ Uyên lại có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ như vậy, phối hợp đưa ra kết luận: “Thật sự không đáng tin cậy, cậu đều đã béo thành như vậy rồi, đáng lẽ anh ta phải tăng lòng tin ở cậu mới đúng chứ.”

Tiêu Tiêu sửng sốt, lúc này mới hiểu được cô bạn đang trêu trọc cô, hung hăng trừng mắt liếc cô một cái: “Lúc cậu mang thai nhất định mình sẽ chụp được tấm ảnh mà cậu béo nhất!”

“Cám ơn, nhất định lúc mình béo nhất cũng sẽ không vượt qua được cậu.”

“Cậu biết được sao? Mình cảm thấy nhất định Hạ Trầm sẽ nuôi cậu thành heo.”

“......”

Hai người vẫn giống như trước kia, vô tâm vô phế cười hi hi ha ha. Dường như tâm tình Tiêu Tiêu không chịu nhiều ảnh hưởng khi Hạ Uyên không ở bên cạnh, nhưng mỗi khi Ôn Vãn nhìn thấy cô thất thần khi nhìn vợ chồng người khác ở khoa phụ sản, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Cô thấy may mắn vì chính mình đã trở lại, chỉ sợ đời này thời khắc gian nan nhất của Tiêu Tiêu cũng chính là hiện tại, đây là chị em tốt nhất của cô, nếu bởi vì Hạ Trầm mà bỏ lỡ, nhất định sau này cô sẽ hối hận áy náy.

Bỗng nhiên Ôn Vãn có phần hiểu ra ý tứ của Hạ Trầm, có lẽ lúc trước không phải là muốn giam cầm cô, mà chính là đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ cho cô, không hy vọng sau này cô mang theo tiếc nuối.

Người đàn ông này, thật sự là để cho cô phải tức giận lại luôn không thể nổi giận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.