Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 78: Bạc đầu không chia lìa (3)



Ôn Vãn nhìn người phụ nữ xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, khuôn măt được trang điểm đậm nhạt rất phù hợp, mái tóc quăn cùng vòng eo quyến rũ, trên người mặc váy ngắn màu đen bao lấy đôi chân dài vô cùng mê người. Cô híp mắt, lúc nhìn Hạ Trầm thì mang theo nụ cười lạnh.

À, thì ra đây là kiểu trước đây anh thích nhất.

Tự biết trước đây tình sử của mình rất đen tối, hơn nữa Ôn Vãn còn mang theo dáng vẻ tươi cười âm trầm, Hạ Trầm không dám để lâu thêm một giây nào nữa, nhìn người phụ nữ không biết chui từ đâu ra, gật đầu cho có lệ: “Xin chào.”

Nói xong lướt qua đối phương như đang vội đi, bàn tay to nắm lấy tay Ôn Vãn như muốn bóp nát người phụ nữ kia ra.

Sau khi người phụ nữ kia sững sờ thì còn táo bạo đuổi theo, vươn tay ngăn cản hai người: “Anh ba, lâu như vậy không thấy, tại sao anh vẫn lạnh lùng thế.”

Ôn Vãn hoàn toàn bị gạt qua một bên, người phụ nữ kia cứ coi cô như bạn gái bình thường của Hạ Trầm, thật sự không có chút kiêng kị nào với cô: “Em đi tìm anh chào hỏi vài lần, cuối cùng đều bị anh Tước ngăn cản.”  d đ LQĐ

Hạ Trầm cau mày, trên mặt thực sự đã bắt đầu không kiên nhẫn. Anh tuyệt đối sẽ không tự chui đầu vào rọ truy hỏi tìm anh làm gì, trước kia cũng đã gặp qua không ít loại phụ nữ kiểu này, chia tay rồi mà vẫn dây dưa, chẳng qua chỉ là muốn tìm một chỗ tốt hơn mà thôi.

Người phụ nữ đối diện này đến tột cùng là ai thật sự anh nghĩ không ra, tên gọi là gì làm cái gì, hoàn toàn không có một chút đầu mối nào cả. Nhưng anh cũng không muốn nghĩ nhiều về việc này, mắt thấy sắc mặt Ôn Vãn càng ngày càng đen, phía sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh: Thật vất vả mới lừa hôn thành công, cô ta lại nhảy ra đảo loạn cái gì vậy!

Chuyện tốt bị phá, thường ngày tính tình của anh đã không tốt, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Cô là?”

Biểu cảm hoàn mỹ của người phụ nữ kia như bị nứt ra, có lẽ không nghĩ tới Hạ Trầm sẽ trực tiếp như vậy, nhưng rất nhanh đã xốc lại tinh thần, khẽ cười cười: “Anh Ba thật sự là quý nhân hay quên chuyện, em là Lâm San đó.”

“......” Tha thứ cho Hạ Trầm vẫn không biết cô ta là ai.

Lâm San bĩu môi, bộ dáng một chút cũng không để ý, ngược lại quan sát Hạ Trầm từ trên xuống dưới, một bộ lo lắng mở miệng: “Tại sao anh lại đến bệnh viện, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Giọng nói mập mờ này làm cho Ôn Vãn không thoải mái, sắc mặt càng trầm, rõ ràng ôm cánh tay một bên xem kịch vui.

d đ LQĐ

Thái dương Hạ Trầm bắt đầu chảy mồ hôi hột, nếu hôn lễ bị quấy nhiễu dẫn đến thất bại, nhất định anh sẽ cho người phụ nữ này đẹp mặt!

Lâm San không có chút ý thức nào về nguy cơ sắp xảy ra, còn chen đến bên cạnh anh, sau đó dùng đôi mắt to chớp chớp: “Trời ạ, lâu như vậy không thấy anh, chẳng lẽ thật sự là cái kia của anh--”

Cô ta nói xong lại vội vàng che miệng lại, ngượng ngùng cười gượng hai tiếng.

Lúc trước Ôn Vãn có chút buồn bực, nghe xong lời này thiếu chút nữa không nhịn cười ra tiếng, xem ra trong khoảng thời gian Hạ Trầm an phận thủ thường có lẽ bị sửa trị vô cùng thê thảm.

Lúc đầu sắc mặt Hạ Trầm còn vô cùng căng thẳng, sau khi cô ta nói những lời này thì hoàn toàn nghiêm túc: “Nói xong rồi.”

Lâm San nuốt nước miếng, ha ha cười cười: “Không, không có gì.”

Hạ Trầm vẫn giống như ăn thịt người, trước kia cô ta cũng đã lĩnh giáo qua tính tình của người đàn ông này, hơi hơi  hạ mắt, ngập ngừng nói: “Cũng không có gì đâu, chỉ là từ năm ngoái anh không còn chơi bời nữa, còn có người cảm thấy anh, không phải là anh sinh bệnh chứ.”

Sắc mặt Hạ Trầm đen đến nỗi có thể nhỏ ra nước, lại nhìn bộ dáng vui sướng khi người ta gặp họa của Ôn Vãn, tất cả tức giận đều muốn bộc phát ra ngoài.

Lâm San nhìn anh muốn nói lại thôi: “Lời bọn họ nói, nhất định là giả phải không?”

Khóe miệng Hạ Trầm sâu xa, ngược lại lại mỉm cười: “Cô nghĩ sao?”

Lâm San trừng đôi mắt trong như nước lên, sau một lúc lâu cũng chưa nói nên lời.

Hạ Trầm cũng lười phải nói với cô ta, gọn gàng dứt khoát nói: “Thật xin lỗi, tôi vội đi kết hôn, đi trước.”

“Ai --” Lâm San trừng mắt, còn chưa nói xong đã bị đẩy ra.

-

Cách khá xa, Ôn Vãn mới không khống chế được cười to ra tiếng, nước mắt đều sắp chảy ra. Hạ Trầm tức giận, bóp eo của cô liền đặt cô lên thân xe: “Lại cười!”

Ôn Vãn không thở được, cố gắng gật gật đầu: “Em không cười.”

Cô nói như vậy, nhưng vẫn cười đến không thở nổi, Hạ Trầm nhìn cô không có biện pháp, cúi người cắn trên môi cô một cái: “Cao hứng? Anh còn sợ em tức giận.” d đ LQĐ

Lúc này Ôn Vãn mới thu lại ý cười, hai tay vòng qua cổ anh, khẽ thở dài một cái: “Có cái gì mà giận, em yêu là khi em gặp gỡ anh, trước kia như thế nào, đâu có liên quan gì tới em.”

Hạ Trầm không thể biểu đạt tâm tình của mình vào giờ phút này, chế trụ cái gáy của cô cúi người trao một nụ hôn sâu.

Ôn Vãn bị hành động bộc phát thú tính chẳng phân biệt hoàn cảnh của anh làm cho không thể nói gì, nhưng không đẩy anh ra, mà là phối hợp hé miệng để cho anh đi vào.

Vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, khi tách ra đều có chút khó có thể tự kìm chế.

Cô mềm nhũn trong lòng anh, một đôi mắt đen mà sáng, Hạ Trầm chống lên cái trán của cô, hơi buông lỏng cà vạt một chút: “Em tốt như vậy, tốt đến nỗi anh phải tự xấu hổ.”

Ôn Vãn kinh ngạc nhìn anh, những lời này được nói ra từ miệng của anh thực sự có chút chấn động.

Hạ Trầm sờ sờ gò má cô, thấp giọng cười nói: “Nhưng mà em không ghen một chút nào, trong lòng có chút khó chịu.”

Không phải chỉ có một câu như vậy, tình yêu chính là kỳ quái, cái gì cũng tha thứ, nhưng cái gì cũng so đo. Càng ngày anh càng thích cô, yêu như ma quỷ, nhưng thật ra cũng chỉ là bắt đầu so đo, sợ cô không đủ yêu anh.

Có thể làm cho anh lo được lo mất như thế, cũng chỉ có một mình Ôn Vãn.

Ôn Vãn bị anh trêu chọc mà dở khóc dở cười, hơi dừng một chút, hai tay vòng quanh cổ anh càng chặt hơn: “Ai nói em không ăn giấm, trước kia anh đối xử tốt với Tưởng Thắng, em đều ghen tị đến phát điên. Chỉ là hiện tại em biết người đang giả bộ ở đây là ai, anh chính là lợi thế tự tin của em.”

Cô giơ tay đặt lên vị trí trái tim của anh, nơi đó trầm ổn mà hữu lực, mỗi một lần đập đều làm cho người ta an tâm.

Hạ Trầm im lặng nhìn cô chăm chú, rất lâu sau mới che cái trán: “Nếu không lấy em về nhà, anh sợ nằm mơ cũng không sống yên ổn.”

-

Chuyện đăng ký vẫn bị Lâm San mà phải trì hoãn, thời gian đã không kịp, hơn nữa trên đường lại kẹt xe, khi hai người đến cục dân chính cũng đã tan tầm. Nhưng thật ra thì Ôn Vãn không sao cả: “Ngày mai đi sớm thì cũng có thể.”

d đ LQĐ

Hạ Trầm cũng không chịu đi, Ôn Vãn nhìn bộ dáng buồn bực của anh, không nhịn được trêu ghẹo: “Không phải anh sẽ học người ta, chờ cả đêm ở đây đó chứ?”

Cô đang nói, người nọ lại không nhanh không chậm gật đầu: “Dù sao buổi tối cũng không có việc gì, chúng ta cùng nhau chờ!”

“......” Người này điên rồi đúng không?

Sự thật chứng minh tình yêu thật có thể làm cho người ta điên cuồng, cuối cùng Ôn Vãn vẫn thỏa hiệp, nghe lời Hạ Trầm chờ ở trong xe. Lúc này đã qua hoàng hôn, ánh nắng màu vỏ quýt chiếu vào thân xe, hai người tựa sát vào nhau, chỉ im lặng cũng hiểu được tất cả tốt đẹp đến khó có thể tin.

Ôn Vãn nhớ tới những khoảnh khắc trải qua cùng Hạ Trầm trước kia, hiện tại bừng tỉnh một giấc mộng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Trầm cảm ứng được tầm mắt của cô, cũng hơi hạ mắt xuống.

Ôn Vãn nhấp mím môi, cười cười tiến vào lồng ngực anh: “Bây giờ em đang rất hạnh phúc.”

Hạ Trầm nghe nói như thế, đôi mắt sắc càng thêm sâu, nắm lấy cằm bắt cô phải ngẩng đầu lên: “Những gì anh thiếu em, đâu chỉ có như thế này. Về sau em chính là toàn bộ trách nhiệm trong cuộc sống của anh, nha đầu ngốc, chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc.”

Ôn Vãn nghe xong, đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên, hai chữ hạnh phúc này cô khát vọng cũng tìm kiếm lâu lắm rồi. Trước kia Hạ Trầm từng đã cho cô ảo giác, cuối cùng bị thương thương tích đầy mình, lần này, nhất định là thật sao?

Hạ Trầm nhìn thấy sự mong được trong đáy mắt cô, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên lông mi cô: “Anh sẽ không lừa gạt em nữa, cũng sẽ không làm cho em khổ sở. Nếu như có ngày vi phạm lời thề này, em có thể vĩnh viễn không cần tha thứ cho anh, đây đã là trừng phạt lớn nhất đối với anh.”

Ôn Vãn động tình nhìn anh, hít mũi một cái: “Nếu anh làm tổn thương em nữa, em sẽ trực tiếp xử anh.”

Hạ Trầm cười khẽ: “Xử kiểu nào?”

Ôn Vãn bắt đầu suy nghĩ, chờ đến lúc hiểu rõ lời ám chỉ của anh, thẹn thùng dời mắt: “Cám ơn đã nhắc nhở, xác thực có thể bắt đầu từ dưới lên, chậm rãi, chậm rãi, xử.”

Hạ Trầm khẽ cười, bắt lấy tay cô cầm lấy thứ đó của mình, chậm rãi xoa: “Em thích nó như vậy, làm sao lại đe dọa nó thế.”

Ôn Vãn vừa thẹn lại vừa nóng đến đỏ mặt, nhưng không rút tay ra được, đành phải ỡm ờ giúp anh chuẩn bị. Dường như anh vô cùng thoải mái, cô nhìn biểu tình trên mặt mà toàn thân như đang bị thiêu đốt.

“Tiểu Vãn.” Anh thấp giọng nỉ non bên tai cô, há mồm cắn cắn đôi tai mềm mại non nớt, giọng nói gần như mê hoặc, “Có muốn ăn cây kẹo không.”

“......”

-

Ngày hôm sau không thể nghi ngờ bọn họ trở thành đôi đầu tiên đăng kí kết hôn.

Hạ Trầm cầm bút xoạch một nét viết xuống tên của mình, lại nhìn cô nhiệt tình lưu loát viết tên, thời điểm hai cái tên song song cùng một chỗ, tim anh đập hoàn toàn rối loạn tiết tấu.

Cô là người phụ nữ của anh, rốt cuộc cũng trở thành vợ của anh, tại sao cuộc sống lại có cảm giác viên mãn như vậy? d đ LQĐ

Ôn Vãn nhận lấy giấy kết hôn mà nhân viên công tác đưa cho, đây không phải lần đầu tiên, nhưng tâm tình lại vô cùng khó để hình dung. Khi đó cùng Cố Minh Sâm kết hôn cũng tốt ly hôn cũng thế, trong lòng đều rất hiểu rõ, người đàn ông kia không yêu cô, đây chính là một nhiệm vụ mà thôi.

Thế nhưng là Hạ Trầm, tất cả những nghi thức đơn giản trước mắt lại làm cho cô thấy vô cùng thiêng liêng.

Cô quay đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng nhiên thấy biểu tình của anh cổ quái, chân mày hơi nhíu lại, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, ngay cả đáy mắt đều là màu đỏ đậm.

Cô lặng lẽ vươn tay cầm lấy tay anh, ngay đến ngón tay anh cũng khẽ run.

Khi hai người đi ra khỏi cục dân chính, ánh nắng buổi sáng chiếu vào mắt làm người ta cảm thấy choáng váng, Hạ Trầm xoay người dùng sức ôm lấy cô, rất lâu sau mới khàn giọng nói ra một câu: “Bà xã, cám ơn em.”

Câu “Cám ơn” này mang theo rất nhiều thâm ý, tha thứ, cứu chuộc, tình yêu.

Trên đường trở về tâm tình Hạ Trầm rất tốt, thậm chí còn theo  thấp giọng ngâm xướng theo radio, tối hôm qua Ôn Vãn bị người đàn ông nổi thú tính làm cho mệt muốn chết rồi, lần này đổi lại là anh lái xe, cô nghiêng người bên ghế phụ mệt mỏi muốn ngủ.

Tuy rằng từ từ nhắm hai mắt, nhưng ngẫu nhiên cô sẽ nhắc nhở một câu: “Tốc độ xe quá nhanh.”

Hạ Trầm sẽ ngoan ngoãn giảm bớt tốc độ xe, sau đó vươn lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô một chút.

Buổi tối vốn định một mình hai người chúc mừng, vừa lúc Tiêu Tiêu gọi điện thoại đến, sau khi nghe nói tin này cứ kêu gào: “Không được, nhất định phải tụ họp mới được, ngày quan trọng như vậy, cậu đã trở thành Hạ thái thái đó!”

Ôn Vãn ngẫm lại cũng thấy rất có ý nghĩa, đây đối với cô cùng Hạ Trầm mà nói đều là một bắt đầu hoàn toàn mới. d đ LQĐ

Hai người đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, lần này là Hạ Trầm tự mình xuống bếp, hiện tại anh cùng Tiêu Tiêu ở chung càng ngày càng tự nhiên hòa hợp, thỉnh thoảng hai người này còn có thể cùng nhau chèn ép cô.

“À? Sau khi tổ chức hôn lễ cũng không hưởng tuần trăng mật à?”

Tiêu Tiêu hô to gọi nhỏ, Ôn Vãn nhún vai: “Hiện tại bệnh viện bề bộn nhiều việc, mình không đi được.” Hơn nữa thân thể Hạ Trầm vừa mới hồi phục, cô đau lòng sợ anh quá mệt mỏi, nhưng lời này lại không dám nói ra miệng, sợ người đàn ông kia hiểu sai.

Tiêu Tiêu đâu biết đây chỉ là lời nói vòng vo, nghe xong Ôn Vãn nói thẳng thắn lắc đầu,“Cậu rất không lãng mạn, chồng của cậu chính là cổ đông lớn của bệnh viện, làm công cho anh ta còn liều mạng như vậy.”

“Chính là vì sự nghiệp làm ăn của nhà mình nên mới liều mạng.”

Ôn Vãn nói lời chính nghĩa, Hạ Trầm nghe thấy mà cười không ngừng: “Cưới một nữ cường nhân, tâm tư lo sự nghiệp còn nặng hơn tôi.”

“Đúng vậy, Hạ Trầm, bây giờ anh cũng không đi làm sao?” Người này mỗi ngày quấn bên người Ôn Vãn, ngay cả ôn buổi tối đều canh giữ ở cửa bệnh viện!

Hạ Trầm đút miếng cam đã được bóc vỏ cẩn thận vào trong miệng Ôn Vãn, lúc này mới trả lời vấn đề của Tiêu Tiêu: “Công ty có Phùng Tước, huống chi bà xã của tôi có khả năng như vậy, chuyện sự nghiệp của cô ấy tôi nhất định phải giúp đỡ. Bây giờ mục tiêu của tôi chính là, đoạt bà xã về, sinh con, hiện tại đã hoàn thành một nửa.”

“......”

“......”

Ôn Vãn cùng Tiêu Tiêu hai mặt nhìn nhau, người này da mặt cũng quá dầy! Đây là kiểu tiết tấu muốn ở nhà ăn bám sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.