Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 22



Lúc Hoa Phụng Tường từ Lý phủ trở về đã rất trễ, hơn nữa còn chuếnh choáng say. Tối đó hắn liền ngủ trong đại phòng, một đêm yên tĩnh.

Hôm sau, Hoa Phụng Tường vừa tỉnh đã gọi Lôi Thanh, hắn vẫn nhớ Mã Võ hôm qua vừa tỉnh lại, “Y sao rồi?”

Tâm trạng Hoa Phụng Tường rất tốt, vừa bước vội vừa hỏi, hắn không lưu ý Lôi Thanh đang căng thẳng không dám nhìn mình, mà nghe thấy Hoa Phụng Tường hỏi thế, Lôi Thanh càng thêm chột dạ âm thầm kêu khổ, “… A.”

Hoa Phụng Tường liếc hắn, “A cái gì mà a? Rốt cuộc thế nào?”

Lôi Thanh không nói nên lời, ánh mắt né tránh, Hoa Phụng Tường chậm rãi đứng lại.

“… Lão thái thái tối qua biết rồi.” Lôi Thanh ấp úng nói.

“… Biết gì?”

“Tân di nãi nãi là muội muội của người đó… gia, nô tài cũng bị ép không còn cách nào, nô tài cũng chỉ nghĩ sớm nói cũng tốt, nhưng không ngờ, không ngờ lão thái thái bà…”

“Lão thái thái thế nào?” Trên mặt Hoa Phụng Tường dần không còn biểu cảm, hắn nhìn chằm chằm Lôi Thanh, mà cái này từ trước tới nay là dấu hiệu báo trước cơn giận của hắn.

Lôi Thanh mặt nhăn mày nhíu, quả nhiên gia sẽ tức giận, nhưng hắn cũng không ngờ lão thái thái sẽ làm thế, họ cũng đánh giá thấp sự chấp nhất của gia đối với người kia rồi,  “Lão thái thái ra lệnh đưa người đó đi rồi…” Giọng Lôi Thanh nhỏ tới mức gần như nghe không rõ, hắn rụt cổ lại.

Thế là, sau khoảng tĩnh lặng chết chóc trước khi núi lửa phun trào, Hoa Phụng Tường thình lình đạp Lôi Thanh một cái, bùng phát, “Nô tài chết tiệt! Cần ngươi ở nhà có ích gì!”

Lúc Hoa Phụng Tường đến viện Tử Hoa, đúng lúc thấy Hoa lão thái thái được một nhóm nha đầu theo trước theo sau ra khỏi phòng, Mã Phụng Nha cúi đầu đi theo phía sau.

Hoa lão thái thái thấy Hoa Phụng Tường đen mặt cùng Lôi Thanh thỉnh thoảng sờ chân mặt mày ủ rũ, trong lòng sớm đã hiểu rõ, nhưng bà vẫn bình tĩnh, “Vội vàng làm gì đó?”

Hoa Phụng Tường cân nhắc không lên tiếng.

“Được rồi, cô về phòng đi.” Hoa lão thái thái quay đầu nói với Mã Phụng Nha, “Gầy quá, dưỡng thân thể cho tốt, Tri Thù phải hầu hạ chu đáo.” Tri Thù vội đáp lời.

Hoa Phụng Tường nhìn Mã Phụng Nha một cái, hình như hắn lấy nữ hài này vào cửa rồi thì chưa từng gặp qua cô, nữ hài này tái nhợt mỏng manh như trong suốt.

Mà thấy Hoa Phụng Tường nhìn mình, mặt Mã Phụng Nha lập tức đỏ lên, đầu cô cúi càng thấp. Hoa Phụng Tường đã sớm quên mất cô, nhưng cô chưa lúc nào không nhớ hắn.

Hoa lão thái thái nhìn hai người này, đặc biệt là Mã Phụng Nha, bà có thể nhìn ra nữ hài này thích con trai mình, nhưng vẻ mặt Hoa Phụng Tường lại tức giận và lo lắng, có thể thấy trời luôn không chìu lòng người.

“Mẹ, sao qua đây sớm vậy.” Hoa Phụng Tường cuối cùng mở miệng, chỉ thoáng cái, nhìn từ bên ngoài không thể nhìn ra được gì từ hắn.

Hoa lão thái thái nói, “Đúng thế, qua đây gặp tân di nãi nãi, rất đáng thương, con cũng không chịu dụng tâm chút.”

Hoa Phụng Tường không tiếp lời, nửa ngày sau, hắn bỗng cười, “Nghe nói mẹ đã đuổi người đó đi?” Hoa Phụng Tường không vòng vèo với Hoa lão thái thái nữa, nói thẳng vấn đề luôn là phong cách nói chuyện của Hoa Phụng Tường.

Hoa lão thái thái cũng biết Hoa Phụng Tường chuyến này là muốn chất vấn mình, con trai thế này đúng là hiếm khi thấy, nhưng Hoa lão thái thái cũng nghĩ tới, “Ừ.” Ngữ khí của bà rất bình thản, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường, “Tối qua ta tới xem qua, y liền nói với ta muốn đi, ta thấy thương tích của y đã tốt rồi, nên đồng ý.”

“À, là vậy sao.” Hoa Phụng Tường dường như cân nhắc một chút, “Con cũng đang suy nghĩ vài ngày nữa đưa y đi, mẹ vội chi trong lúc trời tối, là ai đưa đi?”

“Lão Đao và Đại Lý chuẩn bị xe đưa ra khỏi thành, lại cho y tiền ngồi xe về, bây giờ chắc đã về nhà rồi.”

Hoa Phụng Tường không nói thêm nữa, mắt híp lại.



“Lôi Thanh, ngươi dẫn theo vài người cưỡi ngựa tăng tốc đến thôn Đông Phụng, bắt nam nhân đó lại.” Hoa Phụng Tường mặt không biểu cảm vừa đi vừa dặn dò.

Lôi Thanh không hiểu, “… Gia gấp làm gì, chúng ta đâu phải không biết nhà y, y còn có thể chạy hay sao.”

“Ta chính là sợ y không chạy cũng không được.” Hoa Phụng Tường lạnh lùng nói, “Đi đi, nếu để y chạy, ngươi cũng đừng trở về nữa!”

Lôi Thanh tắt tiếng, hắn nhìn Hoa Phụng Tường như ngộ ra gì đó, vẻ mặt Hoa Phụng Tường là sự cố chấp và u ám hiếm thấy.

“… Vậy bắt được rồi thế nào?” Lôi Thanh cũng không dám không nghiêm túc, gia luôn hiếu thuận lần này ngay cả ý kiến rõ ràng của lão thái thái cũng không bận tâm, Lôi Thanh hắn có mấy cái đầu chứ.

Hoa Phụng Tường không có lòng dạ nghiên cứu vẻ mặt và tâm tư mình, hắn chỉ biết rõ, nếu lúc này hắn không đuổi theo, vậy có lẽ đời này hắn cũng đừng mong gặp lại nam nhân đó, suy nghĩ này khiến hắn nôn nóng đứng ngồi không yên, hắn một khắc cũng không đợi được, bất kể đưa nam nhân đi có phải ý của lão thái thái không, nhưng chắc đúng ý nam nhân đó, y có ngủ cũng sẽ cười tỉnh đúng không.

“Ta sẽ tới ngay.” Hoa Phụng Tường nghiến răng nghiến lợi.

Hừ, muốn thoát khỏi hắn, dễ vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.